Cách Cách Giá Lâm

Chương 70: Chương 70




Cố Cách Cách vừa xuống đến cửa chung cư, chợt nghe thấy tiếng Miêu Tư Lý gọi, kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Miêu Tư Lý bước đến gần, ôm vai cô: “Em đi cùng chị.”

Cố Cách Cách im lặng nhìn Miêu Tư Lý: “Tôi về trường học mà.”

Miêu Tư Lý vui đùa: “Mặc kệ, chị đi đâu em theo đó.”

Cố Cách Cách nghĩ một chút, sau đó thay đổi ý định.

Vì thế nửa giờ sau, Cố Cách Cách giấu đầu hở đuôi đề nghị hai cô cùng thuê phòng khách sạn. Sau khi đặt xong một phòng tiêu chuẩn, Miêu Tư Lý không khỏi liếc mắt khinh thường cô.

Hai cô đều không mang theo áo ngủ, lại không chịu mặc áo tắm ở đây. Sau khi tắm xong, Cố Cách Cách dùng khăn tắm quấn quanh cơ thể, còn Miêu Tư Lý lại thoải mái để trống không đi ra ngoài, chân trần giẫm trên chiếc thảm mềm mại.

Tuy hai cô đã lên giường với nhau rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Cố Cách Cách nhìn thấy Miêu Tư Lý hoàn toàn khỏa thân. Không phải vì Miêu Tư Lý thích mặc quần áo khi ân ái, mà vì phần lớn thời gian hai cô đều tiến hành làm yêu trong đêm tối. Dù cho có lúc không kìm lòng được âu yếm vào ban ngày, Cố Cách Cách cũng rất thẹn thùng nhìn thẳng thân thể Miêu Tư Lý, chứ đừng nói đến việc sẽ hôn ở những nơi phía dưới cổ cô.

Thế nên khi Miêu Tư Lý không biết là cố ý hay vô ý đứng trước mặt cô như vậy, Cố Cách Cách gần như mê muội. Cơ thể Miêu Tư Lý mười tám tuổi đã phát triển hoàn toàn, dáng người khêu gợi nóng bỏng, còn có nét đẹp săn chắc của việc thường xuyên vận động. Nhìn Miêu Tư Lý, sâu trong đáy lòng Cố Cách Cách bỗng nổi lên dục vọng chưa từng có, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trước bộ ngực xinh đẹp đầy đặn của cô.

Miêu Tư Lý rất hài lòng với phản ứng của Cố Cách Cách, cảm giác hồi hộp cũng vơi bớt đi. Hôm nay Cố Cách Cách rất nhiều lần nhiệt tình hôn cô, nên khiến cô ra quyết định như vậy. Thật ra cô đã sớm muốn giao mình cho Cố Cách Cách, tiếc là Cố Cách Cách vẫn luôn tựa như chẳng hề có chút hứng thú với thân thể của cô, hoặc là không hề có hứng thú với thân thể phụ nữ, Cố Cách Cách chưa từng chủ động khi ở trên giường. Đôi khi điều ấy làm cô phải miên man suy nghĩ, có phải Cố Cách Cách không yêu cô, nên mới chẳng muốn chạm vào cô không?

Sự thật chứng minh, không phải vậy.

Cố Cách Cách chẳng những hôn lên môi cô, còn phá lệ vuốt ve khắp thân thể cô, đầy dịu dàng và tràn đầy ham muốn, khiến Miêu Tư Lý gần như ngạt thở. Thân thể mềm nhũn như viên kẹo đường, để mặc Cố Cách Cách tùy ý vuốt ve hôn môi. Cô đã chuẩn bị xong tâm lý.

Nhưng sau khi Cố Cách Cách đã hôn khắp thân thể Miêu Tư Lý, đầu ngón tay vừa lướt qua đầu gối cô thì đột nhiên ngừng lại, nhẹ nói một câu: “Xin lỗi.” rồi buông ra.

Miêu Tư Lý chợt cảm thấy hoang mang.

Không chỉ như vậy, Cố Cách Cách còn quấn chăn sang ngủ giường khác.

Lập tức Miêu Tư Lý như bị rơi vào hầm băng.

Cả phòng chìm trong im lặng, im lặng đến thậm chí nghe thấy cả tiếng tích tắc của đồng hồ, nhưng không hề nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Im lặng như thể cả hai đang bị ăn mòn bởi độc dược từ da đến tủy, mà vẫn cắn răng chịu đựng sự đau đớn này.

“Vì sao?” Rốt cuộc Miêu Tư Lý mở miệng phá tan sự im lặng, nếu không lên tiếng hỏi, cô sẽ phát điên mất.

Cố Cách Cách không nói gì, chỉ khẽ thở dài.

“Chị...” Miêu Tư Lý cảm thấy lòng cô như cứng lại, sau một lúc lâu do dự mới nói ra, “Có phải chị không thích cơ thể con gái không?”

Cố Cách Cách vẫn trầm mặc.

Có điều sự im lặng vào giờ phút này giống như chấp nhận. Trong bóng đêm, mặt Miêu Tư Lý xám như tro tàn.

Đêm dài và lạnh lẽo, cả hai đều chẳng còn tâm tư đi vào giấc mộng.

Khi Cố Cách Cách tỉnh dậy, phát hiện Miêu Tư Lý không biết đã nằm trên giường cô từ lúc nào, chống tay nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, giống như đêm qua chẳng hề có chuyện không vui. Không nhìn thấy bất kỳ sự mất mát nào trên khuôn mặt Miêu Tư Lý, mà chỉ đầy tràn tình yêu nóng bỏng trong mắt như có thể làm cô tan ra. Cố Cách Cách không nén được vuốt ve mặt Miêu Tư Lý, nhẹ hỏi: “Không giận tôi sao?”

Miêu Tư Lý lắc đầu, hôn ngón tay cô: “Chị có thể yêu thích em, em đã rất vui, còn việc... Không sao, quan trọng nhất là chị không hề bài xích em chạm vào người chị, cho nên...” Miêu Tư Lý dùng hành động thay cho lời nói, xoay người đè Cố Cách Cách phía dưới thân, hôn lên môi cô.

Trong mắt Cố Cách Cách ngấn đầy lệ, cô đương nhiên không thể nói cho Miêu Tư Lý biết, tối qua cô đã muốn biến Miêu Tư Lý thành người phụ nữ của mình nhiều bao nhiêu, nhưng mà cô không thể. Ngay vào lúc bàn tay cô sắp chạm đến nơi đó, lời của Miêu Nhã bỗng vang lên trong đầu. Nếu đã đồng ý với bà sẽ chia tay Miêu Tư Lý, vậy sao còn có thể ích kỷ giữ lấy em ấy đây?

“Miêu Tư Lý, phải thật yêu tôi, để tôi có thể nhớ kỹ em.” Cố Cách Cách thì thầm dịu dàng bên tai Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý cảm thấy như đang được tắm gió xuân, hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời đó, chỉ thâm tình hôn cô, yêu cô. Đương nhiên nếu Miêu Tư Lý biết đây là lần cuối cùng cả hai gần gũi trước khi cách biệt năm năm, có lẽ sẽ càng dịu dàng hơn nữa.

Lúc sắp về, Cố Cách Cách lần nữa dặn dò Miêu Tư Lý. Còn một tháng nữa đến kỳ thi tốt nghiệp, nên tận dụng tốt thời gian còn lại, siêng năng ôn tập, tranh thủ thi tốt. Như dự liệu Miêu Tư Lý đồng ý ngay, Miêu Tư Lý đã sớm đặt mục tiêu cho mình, đó là thi đỗ vào trường của Cố Cách Cách, thậm chí còn là ngành kiến trúc giống cô. Qua cuộc thi thử lần trước, thầy giáo cũng nói, nếu cứ phát huy như vậy, nhất định sẽ thi đỗ không chút khó khăn, có điều Miêu Tư Lý vẫn chưa nói dự định ấy cho Cố Cách Cách biết, muốn vào ngày khai giảng cho cô một bất ngờ.

Nhưng một yêu cầu khác của Cố Cách Cách lại làm cô khó xử. Cố Cách Cách muốn trước khi kỳ thi đại học kết thúc, cả hai không hẹn hò với nhau, để tránh làm trễ nải việc học tập của cô. Mãi đến lúc Cố Cách Cách sắp tức giận, Miêu Tư Lý mới tâm không cam lòng không nguyện gật đầu. Cô nghĩ đến chuyện, sau này cả hai sẽ có càng nhiều thời gian bên nhau hơn nữa, mới nguôi bớt đi, còn viết giấy dán lên tường cổ vũ:

Phải trải qua đau khổ mới có thể ôm được mỹ nhân.

***

Vào lúc Miêu Tư Lý đang hăng hái phấn đấu cho tương lai xán lạn của mình, thì Cố Cách Cách lại trải qua những ngày đau khổ chưa từng có. Cảm giác ấy thật giống như một người đã bị kết án tử hình, không thống khổ bởi cái chết mà thống khổ bởi sự chờ đợi, khổ đau cùng tuyệt vọng đợi chờ cái ngày mình bị kết liễu. Quan trọng nhất, cô không cam lòng, không cam lòng vì sao phải chia tay theo lời Miêu Nhã, đặc biệt trong hoàn cảnh Miêu Tư Lý không hề hay biết gì, điều đó khiến cô ngập tràn uất ức.

Đúng vào lúc Cố Cách Cách đang rối rắm không ngừng ấy, người “cứu giúp” đã từ trên trời rớt xuống, để cô không chút do dự một đao chặt đứt dây rối nùi trong tâm.

***

Ở một gian phòng riêng được bài trí âm u hệt như mật thất, Cố Cách Cách gặp Cao Ngôn. Nói thật, cô rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Cao Ngôn. Là người yêu của Miêu Tư Lý, đương nhiên cô có thể nhận ra được tình ý của Cao Ngôn dành cho Miêu Tư Lý, cũng như lòng thù ghét của cô ta với cô. Cô không cho rằng giữa cô và Cao Ngôn có gì để trò chuyện.

Bỏ qua lời chào hỏi xã giao, Cố Cách Cách hỏi thẳng Cao Ngôn tìm cô có việc gì?

Cao Ngôn cũng không sốt ruột nói rõ ý mình, chỉ kể về những chuyện từ bé đến lớn giữa cô ta và Miêu Tư Lý.

Cố Cách Cách từng nghe Miêu Tư Lý kể sơ qua chuyện giữa hai người họ, có điều sau khi nghe xong Cao Ngôn nói, cô phát hiện có sự khác biệt rất rõ trong suy nghĩ của hai người. Qua lời Cao Ngôn, ngoài việc Cao Ngôn yêu Miêu Tư Lý, Miêu Tư Lý cũng yêu Cao Ngôn. Còn Miêu Tư Lý thì không dưới một lần nói với cô rằng, mình không thương Cao Ngôn, chỉ coi Cao Ngôn như em gái, sở dĩ đối tốt với Cao Ngôn và mẹ Cao Ngôn như vậy, chỉ bởi vì cả hai đã từng chăm sóc mình.

Cô không hiểu rõ Cao Ngôn, nên cô lựa chọn tin tưởng Miêu Tư Lý. Cố Cách Cách thản nhiên: “Vậy mục đích cô nói chuyện này với tôi là gì?”

“Hãy trả Miêu Miêu lại cho tôi. Chị xinh đẹp, ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn Miêu Miêu. Còn tôi chỉ có một mình Miêu Miêu.” Khi Cao Ngôn nói lời này, dòng lệ trượt ra từ trong hốc mắt, bộ dạng tựa hoa lê trong mưa, nhìn thật khiến người đau lòng.

Cố Cách Cách lập tức nổi giận. Tại sao lại có nhiều người muốn cô và Miêu Tư Lý chia tay đến vậy? Miêu Nhã thì nói, vì mình là mẹ của Miêu Tư Lý, nên bà có thể quyết định thay. Còn Cao Ngôn thì nói, vì bản thân là tình nhân cũ của Miêu Tư Lý, nên hy vọng cô trả lại Miêu Tư Lý cho cô ta. Liệu ngày mai lại sẽ xuất hiện thêm vài người khác, chạy tới nói với cô rằng, tôi là người yêu của Miêu Tư Lý, nên cô mau cút đi không? Tất cả bọn họ coi Miêu Tư Lý là gì? Món đồ không có suy nghĩ, không có mong muốn gì sao? Vậy còn cô là gì? Người mượn đồ à? Bây giờ cần đưa trả đồ về cho nguyên chủ? Cô mới là người mà Miêu Tư Lý luôn miệng nói muốn chăm sóc cả đời nha!

“Cám ơn lời khen của cô, tôi không dám nhận. Thoạt nhìn cô còn tốt hơn tôi, cho nên cô mới là người có thể tìm được người tốt hơn Miêu Tư Lý.” Cố Cách Cách thản nhiên hờ hững nói, “Hơn nữa, dù có là ký ức tốt đẹp thì cũng chỉ là việc đã qua. Dù cho trước đây Miêu Tư Lý từng yêu cô, thì đã là chuyện quá khứ, cô hẳn nên nhìn về phía trước.”

Cao Ngôn nở một nụ cười tự giễu: “Tôi mà tốt sao? Tốt chỗ nào?”

Cố Cách Cách lạnh lùng trào phúng: “Ít nhất ăn mặc đàng hoàng.” Cô nhớ lần đầu tiên gặp Cao Ngôn, chính là lúc Cao Ngôn đi nạo phá thai. Một người bị đàn ông bao nuôi, còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt đòi cô chia tay Miêu Tư Lý. Tại sao cô ta có thể nói ra được thế nhỉ?

Cao Ngôn nghe thấy sự châm chọc trong lời Cố Cách Cách, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên âm lạnh: “Nếu không phải vì Miêu Miêu, tôi cần gì đi đến bước ấy?”

Cố Cách Cách nghe xong sửng sốt. Cô ta đắm mình trong trụy lạc thì liên quan gì tới Miêu Tư Lý? Nhưng cuối cùng không thốt tiếng hỏi, chỉ nhìn Cao Ngôn đợi cô ta nói tiếp.

Cao Ngôn nói: “Một căn nhà chỉ có bốn bức tường, một người mẹ giống động không đáy, tôi có lựa chọn khác sao?”

Cố Cách Cách thông cảm: “Xin lỗi.” Miêu Tư Lý từng nói với cô, chính bởi vì tiền thuốc men quá cao của mẹ mà Cao Ngôn mới phải đi lên con đường đó, thế mà giờ cô lại lấy chuyện đó ra cười nhạo, quả thật có chút không phải, “Chuyện của mẹ cô, tôi cũng có nghe... “

“Không liên quan tới người đàn bà đó.” Cao Ngôn ngắt ngang lời cô, giọng điệu âm trầm như người đàn bà trong miệng kia chẳng phải mẹ ruột cô ta.

Cố Cách Cách có chút giật mình nhìn Cao Ngôn.

Cao Ngôn cười lạnh: “Rất ngạc nhiên phải không? Nếu tôi cho chị biết, người đàn bà đó, cũng chính là mẹ tôi, có kết quả ấy không phải vì bệnh, mà do hít thuốc phiện, thì chị sẽ hiểu vì sao tôi hận bà ta như vậy.”

Cố Cách Cách càng thêm giật mình, nhớ lại bộ dạng gầy như que củi của mẹ Cao Ngôn, quả thật giống một kẻ nghiện: “Dù nói thế nào, cô cũng đâu bỏ mặc mẹ mình, không phải sao?”

“Vì bà ta? Nực cười.” Cao Ngôn cười lạnh, “Tôi chỉ không muốn làm tăng thêm khoảng cách với Miêu Miêu. Miêu Miêu có một người mẹ tài giỏi, một người bố có tiền. Còn tôi thì sao? Tôi có một người bố cả đời bị giam cầm bởi tội trộm cướp giết người, cùng một người mẹ cam tâm hút thuốc phiện thành nghiện. Tôi và Miêu Miêu, một người trên trời, một người dưới đất. Nếu tôi không lên giường với kẻ khác, làm sao có thể ở bên Miêu Miêu?”

Cố Cách Cách nhìn Cao Ngôn không biết phải nói gì. Sống trong một gia đình như thế, có lựa chọn đó cũng dễ hiểu. Nhưng thật gượng ép nếu cô ta nói tất cả chuyện ấy là vì Miêu Tư Lý. Tình yêu vĩ đại nào lại cần lên giường với người khác để có thể ở bên nhau? Nghe quá hoang đường! Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Miêu Tư Lý còn hoàn toàn không biết gì cả. Đối với Miêu Tư Lý mà nói, thậm chí cô còn chẳng thương Cao Ngôn, nên cũng thật bất công khi áp đặt cho cô những trách nhiệm này. Cao Ngôn muốn làm Miêu Tư Lý thương hại hay áy náy đây?

Quả thật hoàn cảnh Cao Ngôn đáng có được sự thông cảm, nhưng những suy nghĩ và hành động của cô ta lại khiến nó chẳng những trở nên hoang đường, mà còn đáng sợ. Làm sao cô có thể giao Miêu Tư Lý cho một người như vậy? Lúc trước cô đã đồng ý với Miêu Nhã sẽ chia tay Miêu Tư Lý, nhưng giờ khắc này, cô hoàn toàn thay đổi. Cô sợ Cao Ngôn sẽ thừa cơ xông vào. Dù Miêu Nhã có lợi hại, thì những chiêu thức của bà cũng chỉ có thể đối phó với quân tử, chẳng thể đối phó nổi với tiểu nhân. Miêu Tư Lý hiền lành thì càng không địch lại.

Cố Cách Cách nói: “Thật xin lỗi, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng tình yêu không phải là thứ để mua bán. Nếu cô hẹn tôi ra đây chỉ vì chuyện ấy, vậy chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau. Tạm biệt.”

Ngay lúc Cố Cách Cách chuẩn bị rời đi, Cao Ngôn gọi cô lại, hơn nữa còn tung ra đòn sát thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.