Miêu Nhã nhận được điện thoại của Cao Ngôn, không hề có chút bất ngờ, mà giống như chờ đợi đã lâu, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Vì có một số việc, nếu cần giải quyết thì nên làm sớm, mìn chôn dưới đất luôn rất nguy hiểm, còn một khi đã hiện lên rồi thì chẳng còn đáng sợ.
“Nói đi, cô cần gì?” Miêu Nhã hỏi. Lúc này, bà đang ngồi trong khu vườn hoa của Diệp Mạn Điệp, bà nhớ rõ Cố Cách Cách từng nói, Cao Ngôn đang giữ trong tay một đoạn video rất ướt át của con gái bà.
Ở đầu dây bên kia, Cao Ngôn cười nói: “Cháu chưa nói mà dì đã biết là do cháu gửi sao?”
Miêu Nhã thản nhiên nói: “Từ khi nhận được tập tin cho đến khi cô gọi, cũng chỉ cách nhau vài phút, có chuyện trùng hợp vậy sao?”
Cao Ngôn thở dài: “Được rồi, là cháu tự cho mình thông minh.”
Miêu Nhã hừ lạnh: “Việc cô làm bây giờ chẳng những là tự cho thông minh, mà còn là mua dây buộc mình. Nếu tôi là cô, tôi sẽ lập tức tiêu hủy ngay thứ mà cô coi là có thể trở thành nhược điểm kia đấy. Tôi niệm tình đã biết cô từ bé đến lớn, sẽ không truy cứu gì nhiều.”
Cao Ngôi nói: “Dì à, không phải có thể mà là thật sự.”
“Đoạn video đó sao?” Miêu Nhã hỏi.
Cao Ngôn cười: “Hóa ra dì đã biết? Là Miêu Miêu nói hay ả đàn bà họ Cố kia nói cho dì?”
“Không cần hỏi vì sao tôi biết, chỉ cần nói cô muốn gì?”
Cao Ngôn không trả lời ngay, chỉ cười nói: “Dì à, từ bé đến lớn, người mà cháu khâm phục nhất chính là dì.”
Miêu Nhã nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cô khen tặng, tôi nghĩ mình nhận đủ rồi.”
“Cháu nhớ rõ có một lần dì đã nói, vận mệnh của mình phải nắm chắc trong lòng bàn tay. Những lời này đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng cháu. Cháu luôn coi đó là lời răn, đôi lúc lấy ra nhắc nhở chính mình. Cháu cũng coi dì là tấm gương, cho nên mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
“Cô được như bây giờ quả thật không dễ dàng, đáng ra nên quý trọng mới đúng, không nên mạo hiểm như vậy. Nếu cô coi tôi là thầy, với trình độ, thủ đoạn, kinh nghiệm ấy, cô nghĩ sẽ làm đối thủ của tôi được sao?”
Cao Ngôn cười vài tiếng trong trẻo: “Kiến càng lay cổ thụ*, tuy có chút buồn cười nhưng cháu vẫn muốn thử.”
(*:Giống câu “châu chấu đá xe”, ám chỉ một thứ nhỏ đi khiêu chiến thứ vượt sức.)
Miêu Nhã hừ lạnh: “Nếu chỉ với đoạn video đó, thì tôi thật tâm khuyên cô nên quên đi. Nghe nói đồ cô cởi cũng không thua gì Tiểu Lý, chỉ bằng nhiêu đó, tôi cũng có thể khiến cô vĩnh viễn không trở thành người được.”
“Cháu là một nghệ sĩ, làm sao có thể lấy mình ra cá cược.” sau đó Cao Ngôn chợt “A” một tiếng, giống như mới nhớ tới điều gì đó, “Cháu quên tập tin đã bị cài mật mã, dì vẫn chưa xem được nhỉ?”
Miêu Nhã trào phúng: “Cô đúng là làm việc cẩn thận.” Đột nhiên giọng điệu thay đổi, “Hay là không phải đoạn video đó?”
Cao Ngôn nói: “Dì cứ tự mình xem đi, rất phấn khích đấy. Dì yên tâm, dì là người thứ hai có cơ hội được thưởng thức nó, mà cháu là người thứ nhất.” Nói xong, đọc một chuỗi mật mã phức tạp.
Miêu Nhã dùng mật mã mở tập tin, lập tức hít sâu một hơi, áp chế cơn tức giận, mới tiếp tục nói: “Cô nói với Cách Cách, đoạn băng này là vô tình quay được, thật ra là do một tay cô bố trí phải không?”
Cao Ngôn sung sướng cười khi thấy người gặp họa: “Cho nên nói, Cố Cách Cách đúng là một kẻ ngu xuẩn, cháu nói gì cô ta cũng tin.”
“Năm năm trước đã biết làm ra việc này, cô cũng thật là quỷ quyệt.”
“So với dì chịu nhục hai mươi mấy năm, thì cháu chẳng đáng gì. Vốn định học hỏi dì, nhưng mắt con gái dì quá mờ, cháu đã chẳng còn kiên nhẫn cùng cậu ấy chơi đùa nữa. Nể tình chúng ta từng quen biết, một giá là năm mươi triệu, dì thấy được không?”
Miêu Nhã lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đồng ý?”
Cao Ngôn cười nói: “Không đồng ý cũng được, cũng có người muốn mua giúp dì.”
Trong đầu Miêu Nhã lập tức hiện ra tên một người: “Lâm Văn Hiên?” Trong lòng còn bồi thêm một câu. Đúng là cái bao cỏ!
Cao Ngôn lập tức khâm phục: “Dì quả không hổ danh, không cần suy nghĩ cũng biết là vị thiếu gia ấy.”
Miêu Nhã hừ lạnh: “Vụ làm ăn của cô đúng thật không sợ thua lỗ.”
Cao Ngôn hùa theo: “Đúng vậy, vì cháu cảm thấy giao tình giữa hai chúng ta dù sao cũng nhiều hơn, nên mới giao dịch trước với dì. Nếu dì đồng ý, chúng ta liền giao dịch, còn nếu dì vẫn cần thời gian suy nghĩ, thì thiếu gia đã đợi không nổi nữa rồi. Chỉ cần cháu gửi đi đoạn băng đó, năm mươi triệu liền được chuyển tới tay. Đoạn dì xem vẫn rất kín đáo, cháu có thể gửi thêm mấy đoạn cao trào hơn.”
“Cao Ngôn, cô có biết việc cô làm chính là đang phạm vào tội tống tiền không? Nếu tôi báo án, cô cũng biết rõ hậu quả thế nào chứ?”
Cao Ngôn không có chút sợ hãi, cười nói: “Có câu “có chí làm quan, có gan làm giàu“. Nếu dì báo án chẳng khác nào tự tay đem đoạn phim ướt át của con gái mình công khai ra ngoài. Đến lúc đó, danh tiếng của Miêu Miêu bị thiệt hại chỉ là nhỏ, nhưng Lục chủ tịch không nhận cậu ấy là con mới là chuyện lớn. MUMU như cái mỏ vàng không đáy, một khi Miêu Miêu được quyền thừa kế, thì năm mươi triệu này có đáng là gì? Dù sao đây chỉ là con số lẻ thôi mà. Hơn nữa, dì không có bằng chứng, lấy gì báo án đây? Dì à, cháu khuyên dì nên tiết kiệm sức lực. Buổi họp báo là vào ba giờ chiều mai đúng không? Cháu cho dì thời gian để suy nghĩ, nếu mười hai giờ trưa mai dì vẫn không đồng ý, hoặc không cho cháu câu trả lời, vậy thì đừng trách cháu vì tiền quên nghĩa. Chúc dì ngủ ngon nha.”
Miêu Nhã còn chưa tỏ thái độ, đầu dây bên kia đã cúp máy, hận đến thiếu chút nữa đã bóp nát điện thoại. Cả đời Miêu Nhã ghét nhất là bị người uy hiếp, hơn nữa còn lấy đứa con gái bà coi trọng hơn cả tính mạng ra uy hiếp bà. Miêu Nhã nặn từ kẽ răng ra hai tiếng “Cao Ngôn.”, âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
***
Buổi sáng, mí mắt Cố Cách Cách giật liên tục. Mắt trái là tài, mắt phải là tai, mà mắt giật liên tục lại là mắt phải, nên lo lắng hỏi Miêu Tư Lý: “Liệu buổi họp báo hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”
Miêu Tư Lý cười cô lo lắng vô cớ, còn thoải mái nói, “Thật ra đó là mẹ muốn, chứ em đâu có quan tâm tới việc nhận bố hay không? Sau khi nhận rồi, ngày lễ ngày tết còn phải đi hiếu kính, em còn đang cảm thấy phiền đây.”
Qua câu đó, Cố Cách Cách không khó nghe ra tâm trạng Miêu Tư Lý rất vui vẻ. Sau bao nhiêu năm phải mang tiếng “con hoang”, cuối cùng cũng có bố, sao lại không vui chứ? Nén lại lo lắng, cô tự nhủ có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.
Đến giữa trưa, Cố Vân mang cơm đến cho hai cô. Miêu Tư Lý đã ăn ngán cơm bệnh viện đến tận cổ, khi nhìn thấy cà men, hai mắt liền sáng lên, chưa ăn đã nói “Ngon quá!”, làm Cố Cách Cách phải liếc mắt xem thường.
Dù Cố Cách Cách có muốn cũng không thể phủ nhận chị hai cô quả là một người đảm đang, vừa định nói “Ai cưới được chị thực sự là có phúc tu từ kiếp trước”, nhưng lời đến bên miệng lại dừng, suýt quên chị hai cũng lựa chọn giống cô là yêu một người phụ nữ, nên chuyển miệng hỏi: “Chị và Tổng giám đốc Diệp thế nào rồi?”
Cố Vân vừa múc canh vừa đáp: “Còn đang ở giai đoạn tìm hiểu.”
Cố Cách Cách vội vàng gật đầu: “Đúng là cần tìm hiểu, nhưng đừng chịu thiệt nha.”
Miêu Tư Lý bất mãn: “Cố Cách Cách, sao chị cứ luôn coi chị dâu em là người xấu thế?”
Cố Cách Cách liếc xéo cô: “Nhà của em, trừ em ra, những người khác nhìn qua chẳng ai là người tốt, nhất là bà cô và ông anh họ kia.” Từ khi tai nạn xe xảy ra, Cố Cách Cách vẫn luôn lo lắng về mẹ con Lục Phương Hoa.
Miêu Tư Lý nói: “Điều tra hơn một tháng cũng không tìm ra gì mà, có khả năng chỉ là vô tình bị tai nạn thôi. Tai nạn của anh trai em dù sao cũng bắt được người gây tai nạn, còn em thì cả người lẫn xe đều trốn mất tăm. Chỗ xảy ra tai nạn không gắn camera theo dõi nên đâu có biết được ai, muốn tìm cũng như mò kim đáy biển. Em thấy, cứ coi như mình gặp xui xẻo đi.”
Cố Vân nói: “Người bình an là tốt rồi.”
Cố Cách Cách xua tay, cô cũng chỉ càu nhàu chút thôi. Ngay cả Lục Liên Thủy cũng tra không được, thì cô làm sao có thể? Chỉ là thấy toàn thân Miêu Tư Lý đều bị thương, mới không thể chịu đựng được.
Buổi họp báo chiều nay được truyền hình trực tiếp, nên đến hai giờ, Cố Cách Cách đã mở TV lên, chuyển đúng kênh. Vì cuối tuần, nên Cố Vân cũng không đi làm, cùng ở lại xem chung với hai cô.
Ngay khi hình ảnh của phòng họp bắt đầu xuất hiện, cả ba người lập tức ngừng nói chuyện, thậm chí hồi hộp tới mức nín cả thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Cố Cách Cách nắm lấy tay Miêu Tư Lý đặt ở trong lòng bàn tay, cảm giác được cô hơi run rẩy, liền cúi người hôn cô: “Không sao đâu, sẽ thuận lợi hết mà.”
Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách nở nụ cười, nhưng nụ cười lại có chút cứng ngắc, quả thật cô rất căng thẳng.
Người dẫn chương trình đơn giản khái quát tình hình Lục gia trong hơn một tháng qua, đưa ra một vài vấn đề người xem đang quan tâm nhất, sau đó chiếu một đoạn quảng cáo, đúng ba giờ mời khách quý xuất hiện.
Dẫn đầu chính là Lục Liên Thủy, hoàn toàn bình thường như đi phỏng vấn truyền hình, một thân âu phục đẹp đẽ, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, còn đeo kính mắt, nhìn giống như một vị giáo sư.
Theo sau ông là Lục Phương Hoa, mặc một bộ âu phục ôm sát người, cùng váy và giày cao gót, nhìn khí chất rất tao nhã và lịch thiệp.
Phía sau nữa là Lâm Văn Hiên và Diệp Mạn Điệp, có lẽ do tuổi tác nên khí thế so với hai người phía trước yếu hơn hẳn, nhất là Lâm Văn Hiên, trên mặt còn mang theo vẻ công tử nhà giàu, còn Diệp Mạn Điệp thì vẫn trước sau như một, vẻ mặt lạnh lùng không để ai lại gần.
“Ấy, mẹ em đâu?” Miêu Tư Lý hỏi.
Cố Cách Cách và Cố Vân cũng có thắc mắc như vậy.
Chỉ thấy Lục Liên Thủy ngồi ở chính giữa, Lục Phương Hoa ngồi bên tay phải, Diệp Mạn Điệp và Lâm Văn Hiên ngồi ở hai bên khác nhau, để lại một ghế trống bên tay trái Lục Liên Thủy.
Người dẫn chương trình giới thiệu qua một lượt, rồi mới đặt câu hỏi với Lục Liên Thủy, có phải là còn thiếu hai nhân vật quan trọng không?
Diệp Mạn Điệp thay Lục Liên Thủy trả lời, nói rằng nhân vật chính Miêu Tư Lý vì tai nạn xe nên còn nằm trên giường bệnh, về phần Miêu Nhã, xin phép chờ thêm vài phút nữa, vì bà đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng.
Vừa dứt lời, màn hình liền chuyển cảnh. Miêu Nhã mặc trên người một bộ lễ phục màu xanh sẫm màu, chậm rãi đi tới. Trên màn ảnh, bà mỉm cười xinh đẹp như một đóa sen xanh lam nở trong đầm nước.