Đại đa số mọi người đều chỉ cảm thấy ngạc nhiên, ít nhất có hai người nhìn ra được thực lực lớn mạnh của Triệu Quốc Khánh, đó chính là tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long và đại đội trưởng Phương Đông Lôi.
Vừa mới đánh bại Dương Béo, Triệu Quốc Khánh chỉ sử dụng một chiêu, nhưng lại ẩn chứa hai loại võ thuật khác nhau.
Khi bắt được nắm đấm của Dương Béo, Triệu Quốc Khánh đã sử dụng tay bắt, khi ném Dương Béo ra ngoài thì lại dùng nhu đạo.
Có thể dung hợp hoàn toàn hai loại võ thuật khác nhau lại với nhau, chỉ có thể dùng một từ để hình dung Triệu Quốc Khánh, đó là thiên tài!
Đại đội trưởng mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, bây giờ hắn đã xác định được quyết định của mình một tháng trước là chính xác.
Phùng Tiểu Long nhíu mày, nghĩ một tháng này Triệu Quốc Khánh đã trưởng thành một cách hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, nếu như cả hai người đều thể hiện ra thực lực thật sự của mình thì anh cảm thấy mình chưa chắc đã là đối thủ của Triệu Quốc Khánh.
Trận thứ hai là trận tỷ thí giữa Lý Thực Thành và một cựu binh khác, người vây xem cuộc tỉ thí giữa hai người rất đông, ít nhất là với người bên ngoài nhìn vào sẽ coi đây chắc chắn là một trận thi đấu đặc sắc.
Trận đấu này cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì kết cục của trận đấu là Lý Thực Thành thắng cựu binh kia.
Hai tân binh không được coi trọng lại lần lượt thắng, có lẽ có người sẽ cho rằng đây chẳng qua là do Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành may mắn mà thôi, nhưng hai người lại dùng hành động thực tế từ từ thay đổi cái nhìn của những người khác đối với bọn họ.
Lý Thực Thành thắng trận, nhưng cũng vì thế mà cậu phải trả một cái giá khá đắt.
Đối với Lý Thực Thành mà nói, mặt mũi bầm dập chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là cánh tay phải của cậu đã bị bong gân trong quá trình thi đấu, lúc này chỉ cần dùng sức một chút thôi là sẽ đau đớn không chịu được.
“Xem ra Lý Thực Thành không thể tiếp tục thi đấu được nữa rồi.” Phương Đông Lôi cảm thấy khá đáng tiếc, ông vẫn luôn thưởng thức sự nỗ lực của Lý Thực Thành: “Văn Thư, trước tiên cậu đưa Lý Thực Thành đến chỗ quân y xem một chút đi.”
“Vâng.” Triệu Quốc Khánh đáp, dẫn theo Lý Thực Thành rời đi.
Trên đường đi, Lý Thực Thành không nói một câu nào, nghĩ đến chuyện có thể bởi vì chấn thương ở cánh tay phải này mà mình không thể tiếp tục thi đấu trận tiếp theo được nữa, trong lòng cậu vô cùng khó chịu.
Sau khi đến nơi vắng người, Triệu Quốc Khánh đột nhiên dừng lại nói: “Thành thật mà nói, nếu đưa cậu đến bác sĩ quân y thì có thể cậu sẽ không thể tham gia phần còn lại của cuộc thi được.”
“Quốc Khánh, cậu muốn nói cái gì?” Lý Thực Thành hỏi.
“Tôi có cách để anh có thể tiếp tục tham gia trận đấu kế tiếp, nhưng tôi phải hỏi anh một câu, anh có tin tôi không?” Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói.
Lý Thực Thành cũng nghiêm túc trả lời: “Quốc Khánh, tôi đương nhiên là tin tưởng cậu rồi! Cậu nói xem, phải làm thế nào thì tôi mới có thể tiếp tục tham gia các trận đấu tiếp theo?”
“Tôi chữa trị giúp anh.” Triệu Quốc Khánh nói, thật ra vừa rồi anh đã kiểm tra sơ qua vết thương của Lý Thực Thành, cũng không có tổn thương đến gân cốt, nhưng nếu đưa đến chỗ quân y dùng thuốc tây thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tuần mới có thể khôi phục, nhưng dùng kim châm để châm cứu thì chỉ cần nửa tiếng là cậu có thể khôi phục.
“Cậu chữa trị giúp tôi?” Lý Thực Thành hơi kinh ngạc.
Ngoại trừ lúc ở bệnh viện Đa khoa Quân khu ra, Triệu Quốc Khánh không hề chủ động nói cho bất kỳ ai biết về y thuật của mình, vậy nên anh cũng không trách Lý Thực Thành phản ứng như vậy mà chỉ nói tiếp: “Được rồi, tôi chữa bệnh giúp anh, nhưng sau khi khỏi bệnh, anh không được phép nói cho bất kỳ ai, chỉ cần nói tôi là quân y là được.”
“Được!” Lý Thực Thành trả lời ngay lập tức, anh hoàn toàn tin tưởng vào Triệu Quốc Khánh.
Sau đó Triệu Quốc Khánh cũng không nhiều lời nữa, anh lấy kim châm ra, châm liên tiếp ba cây kim lên cánh tay của Lý Thực Thành, một lát sau rút kim châm ra nói: “Cậu hoạt động một chút thử xem.”
Lý Thực Thành cử động cánh tay, kinh ngạc kêu lên: “Không đau, không đau một tí nào! Quốc Khánh, cậu thật là tuyệt vời!”
Triệu Quốc Khánh cười ha ha, với “pháp Kim Châm Đâm Huyệt” của nhà họ Tiêu thì việc trị những chấn thương này chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ anh còn từng tự nghiên cứu cuốn “Hoa Đà Y Châm” nên đương nhiên là có thể chữa khỏi cánh tay của Lý Thực Thành.
“Đi thôi, chúng ta trở về tham gia phần còn lại của cuộc thi.” Triệu Quốc Khánh nói.
“Ừm.” Lý Thực Thành gật đầu một cái thật mạnh lập tức đi theo Triệu Quốc Khánh trở về đại đội.
Chỉ mất chưa đầy mười phút, hai người đã trở lại khiến một số người hơi nghi ngờ, có điều cánh tay của Lý Thực Thành quả thật là không sao cả, hơn nữa cậu sống chết đều nói rằng nhờ quân y chữa bệnh, nên những người khác cũng không để tâm lắm.
Rất nhanh sau đó, vòng thi đấu thứ hai giữa hai người chiến thắng bắt đầu.
Người đối đầu với Triệu Quốc Khánh là tuyển thủ tài giỏi đại diện cho đại đội năm ngoái để tham gia cuộc thi đấu tiểu đội - tiểu đội trưởng đội ba Triệu Đại Hải.
Triệu Đại Hải cũng là sĩ quan cấp một vừa được thuyên chuyển vào cuối năm ngoái, đến năm thứ hai làm lính thì trở thành tuyển thủ tài giỏi của đại đội, thành tích năm ngoái chỉ thấp hơn Dương Béo một bậc.
Không giống như Dương Béo rất mạnh mẽ, Triệu Đại Hải chuyên về kỹ năng cận chiến, hơn nữa sau một năm luyện tập, anh ta cảm thấy mình có thể đánh bại được Dương Béo và tiến vào top 5 của doanh trại, do đó anh ta không hề sợ hãi khi đối mặt với Triệu Quốc Khánh, người chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại Dương Béo.
Sau khi hai bên ổn định trên sàn đấu, Triệu Đại Hải trầm giọng nói: “Văn thư, anh đừng coi tôi là Dương Béo, anh căn bản không có khả năng đánh bại tôi đâu!”
Triệu Quốc Khánh hơi mỉm cười, tuy lúc nãy anh không theo dõi cuộc thi đấu giữa Triệu Đại Hải và một cựu binh, nhưng có nghe nói Triệu Đại Hải chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại được đối phương.
Lúc này Triệu Đại Hải giơ ba ngón tay lên nói: “Văn thư, tôi muốn cho người khác thấy rằng, mặc dù anh đã trở nên mạnh hơn nhưng cũng không thể đánh bại tôi, tôi chỉ cần dùng ba chiêu để đánh bại anh.”
Ba chiêu sao?
Triệu Quốc Khánh lại mỉm cười một lần nữa, thầm nói trong lòng: “Ba chiêu thì ba chiêu.”
“Bắt đầu!” Huấn luyện viên ra lệnh.
Triệu Đại Hải khoác lác nói anh ta sẽ đánh bại Triệu Quốc Khánh chỉ với ba chiêu, vậy nên ngay khi cuộc chiến bắt đầu, anh ta đã chủ động tấn công, quyền cước mạnh mẽ xé gió vụt đến.
Không giống như đòn tấn công của Dương Béo, quyền cước của Triệu Đại Hải nhanh hơn, thường thì khi đối thủ còn chưa kịp tiếp chiêu là anh ta đã thay đổi chiêu thức đánh bất ngờ.
Trước sự tấn công của Triệu Đại Hải, Triệu Quốc Khánh liên tục lùi về phía sau, điều đó thể hiện rằng anh ta không thể chống đỡ được đòn tấn công.
“Xem ra văn thư đánh bại Dương Béo chỉ là do may mắn, chiến đấu trực diện với cao thủ như tiểu đội trưởng đội ba đây cũng bó tay.”
“Đúng đó, tất cả chúng ta đều thấy rõ sự tiến bộ của tiểu đội trưởng đội ba trong những năm qua, e là ngoại trừ đội trưởng Phùng ra, sẽ chẳng có ai là đối thủ của anh ấy.”
“Ừm, ba chiêu, tiểu đội trưởng đội ba nói rằng sẽ đánh bại văn thư trong vòng ba chiêu thì nhất định có thể làm được!”
Mọi người lại xì xào bàn tán.
Trong nháy mắt, hai chiêu đã trôi qua, tiểu đội trưởng đội ba Triệu Đại Hải còn chưa kịp xuất chiêu thứ ba thì đã bị Triệu Quốc Khánh bắt được chiêu, hơn nữa anh đã lùi ra rìa sân.
“Thua rồi.”
“Văn thư có thể chống đỡ được đến chiêu thứ ba cũng là rất tốt rồi.”
“Đúng vậy, nghĩ lại một tháng trước, anh ta vẫn là người có tố chất kém nhất trong số chúng ta, hiện tại đã lọt vào top 20 rồi.”
Phùng Tiểu Long và đại đội trưởng Phương Đông Lôi nhìn chăm chú vào hai người trên sân, trong lòng đồng thời nói: “Đúng là có người phải thua, nhưng người đó không phải là Triệu Quốc Khánh.”
Mắt thấy Triệu Quốc Khánh sắp bị Triệu Đại Hải đẩy lùi ra khỏi vòng, lúc này Triệu Quốc Khánh vặn mình, tránh khỏi đòn đánh của Triệu Đại Hải một cách khó tin, ngay sau đó tung một quyền vào ngực của đối phương.
“Bốp!” Cú đấm mạnh mẽ đánh lên ngực của Triệu Đại Hải.
Triệu Quốc Khánh nghiên cứu đồng thời cả “pháp Kim Châm Đâm Huyệt” và “Hoa Đà Y Châm”, nắm được vị trí huyệt đạo trên cơ thể người vô cùng chính xác, tuy rằng một quyền này anh không dùng quá nhiều sức lực nhưng lại trực tiếp đánh trúng huyệt vị trước ngực của Triệu Đại Hải.
Sau khi Triệu Đại Hải bị đánh trúng ngực thì lập tức thở không ra hơi, vì không thở được mà hai mắt trợn lên ngất xỉu trên mặt đất.
Thua… Thua rồi?
Các đồng đội đứng xem mắt chữ A mồm chữ O nhìn Triệu Quốc Khánh, không ai có thể nghĩ được rằng anh sẽ trở thành tuyển thủ mạnh của doanh trại năm nay. Ngay cả người mạnh thứ hai của doanh trại như Triệu Đại Hải cũng bại dưới tay của Triệu Quốc Khánh.
“Huấn luyện viên, không phải là nên công bố kết quả rồi sao?” Triệu Quốc Khánh quay qua nói với Vương Thư Vinh cũng đang mang vẻ mặt khiếp sợ.
“Ừ, ừ.” Vương Thư Vinh lập tức đáp lại hai tiếng, tuyên bố: “Triệu Quốc Khánh thắng!”
Lúc này Triệu Quốc Khánh mới đi tới ngồi xổm xuống đỡ tiểu đội trưởng đội ba, nhưng thực chất là anh dùng sức ấn một cái lên huyệt vị của đối phương, nói to: “Tiểu đội trưởng đội ba, anh không sao chứ?”
“A.” Tiểu đội trưởng đội ba Triệu Đại Hải đã thở được bình thường, cả người cũng tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy nét mặt của mọi người xung quanh mới run rẩy hỏi: “Vừa nãy… Tôi thua rồi sao?”
Triệu Quốc Khách gật đầu mỉm cười nói: “Tiểu đội trưởng đội ba, tôi chẳng qua chỉ là may mắn thôi.”
May mắn?
Tiểu đội trưởng đội ba không cho là vậy, những đồng đội khác vây xem cũng không cho là vậy, cho đến tận bây giờ bọn họ mới tin một điều, đó là Triệu Quốc Khánh thực sự có thực lực!
Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều, Triệu Quốc Khánh lần lượt đánh bại Dương Béo và Triệu Đại Hải - hai người được coi là tuyển thủ mạnh của lứa tuyển thủ năm ngoái. Cho dù có gặp phải hai tuyển thủ mạnh của năm ngoái thì đối phương cũng tự nhận thấy thực lực của bản thân không bằng Dương Béo, Triệu Đại Hải, chủ động bỏ quyền thi đấu, từ đó giúp cho Triệu Quốc Khánh giữ sức để đấu trận đấu tiếp theo.
Cứ như vậy, Triệu Quốc Khánh giành được kỷ lục chiến thắng liên tiếp, trở thành người đầu tiên giành được vị trí vào vòng trong ngoại trừ Phùng Tiểu Long ra.
Chỉ còn dư lại ba vị trí tiến vào vòng trong, cạnh tranh khốc liệt nhất chính là những tuyển thủ mạnh của năm ngoái.
Triệu Đại Hải dựa vào thực lực tuyệt đối của mình để đánh bại rất nhiều đối thủ, giành được vị trí thứ ba.
Tiếp theo là Dương Béo, thân thể cao lớn của cậu có đứng đâu cũng tạo ra áp lực cho người khác, cộng thêm sức mạnh khủng bố giúp cậu giành được vị trí thứ tư.
Tiếp đó là vị trí cuối cùng vốn dĩ thuộc về một tuyển thủ mạnh của năm ngoái, kết quả là Lý Thực Thành liều mạng một phen, chỉ đích danh đối phương lên khiêu chiến, cuối cùng may mắn giành thắng lợi. Nhưng Lý Thực Thành vì thế mà lại phải trả giá một lần nữa, sau khi thi đấu xong, chấn thương trên người khiến cậu không đứng dậy nổi.
May là Lý Thực Thành có người bạn là Triệu Quốc Khánh, nhân lúc không có ai, Triệu Quốc Khánh lại dùng kim châm cứu, bấm huyệt chữa trị cho cậu một phen, kết quả không đến ban đêm, cậu lại giống như là không có chuyện gì xảy ra, tung tăng nhảy nhót như thường.
Cứ như vậy, danh sách cuối cùng trong đại đội đã được xác định, năm người thay mặt đại đội tham gia cuộc so tài lần lượt là Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh, Triệu Đại Hải, Dương Béo và Lý Thực Thành.
Cuộc so tài ở đại đội kết thúc, cũng phải một tuần sau mới bắt đầu cuộc so tài cấp quân doanh, đại đội lợi dụng khoảng thời gian này để tiến hành huấn luyện địa ngục một lần nữa cho cả năm người, để bọn họ có thể giành được thứ hạng trong cuộc so tài cấp quân doanh.
Trong một tuần huấn luyện này, mọi người hình như đã quên mất một chuyện, đó là Triệu Quốc Khánh mắc bệnh tim bẩm sinh.
Trong vô thức, Triệu Quốc Khánh đã bước trên con đường của kẻ mạnh.