Cách Đấu Binh Vương

Chương 25: Chương 25




Năm tuyển thủ hạt giống mới trong cuộc thi doanh trại lần này lần lượt là Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, Đàm Tinh Thần và Đổng Anh Tài, trong đó Triệu Quốc Khánh đã thay thế Phùng Tiểu Long giành hạng nhất, viết nên kỳ tích trong cuộc thi doanh trại.

Trở về đại đội cùng ăn mừng, đối với đại đội ba mà nói hôm nay còn vui hơn cả Tết.

Ngay lúc mọi người đang cùng nhau ăn mừng thì Triệu Quốc Khánh lẻn ra ngoài luyện tập, anh muốn nắm bắt từng chút một để có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi Triệu Quốc Khánh vừa chạy được hai vòng trên thao trường thì đột nhiên có người chạy theo phía sau - Lý Thực Thành.

Lý Thực Thành biết rõ mình khác với Triệu Quốc Khánh, cậu có thể lấy được tư cách tham gia cuộc thi doanh trại phần lớn là nhờ may mắn, hơn nữa không thể thiếu đi sự giúp đỡ của Triệu Quốc Khánh, bởi vậy nên cậu càng phải cố gắng hơn nữa để không bị tụt lại phía sau Triệu Quốc Khánh quá xa.

Phùng Tiểu Long xuất hiện ở vòng chạy thứ năm, với tư cách là vua cận chiến trong cuộc thi năm ngoái, hơn ai hết anh hiểu rõ con đường phía trước khó khăn như thế nào, cuộc thi doanh trại đúng là nơi tụ tập của những cao thủ thật sự. Năm ngoái vì đạt thành tích hạng sáu nên anh đã bỏ lỡ tư cách tham gia thi đấu sư đoàn, năm nay anh cố gắng nhiều hơn trước, vốn tưởng như vậy thì có thể lọt vào top 5 doanh trại, nhưng giờ anh mới phát hiện cuộc thi đấu doanh trại năm nay còn khốc liệt hơn năm ngoái, bởi vì năm nay có thêm hai người mới là Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần vô cùng dũng mãnh, ai có thể đảm bảo trong các doanh trại khác không xuất hiện một hai cao thủ chứ? Nói tóm lại, Phùng Tiểu Long cảm thấy rất áp lực. Nếu năm nay anh không lọt được vào top năm của doanh trại đi thi đấu, thì mùa sau anh cũng sẽ đưa ra quyết định giống như đội trưởng Lưu của đại đội ba, đó là không tham gia cuộc thi đánh cận chiến nữa.

Đây là cơ hội cuối cùng của Phùng Tiểu Long nên anh trân trọng nó hơn bao giờ hết.

Bên trong phòng làm việc của ban chỉ huy đại đội, Phương Đông Lôi nhìn mọi người đang cố gắng tập luyện qua cửa sổ mà mỉm cười hài lòng, ông ấy tin tưởng ba người này sẽ tạo ra kỳ tích mới!

Đêm xuống, đột nhiên Triệu Quốc Khánh đang chạy thì dừng lại trước Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành thuyết giáo: “Chạy như thế cũng vô nghĩa, hay là ba chúng ta thử so tài đi?”

“So tài như thế nào?” Phùng Tiểu Long nghe xong tràn đầy hứng thú.

Triệu Quốc Khánh chỉ tay về ngọn núi phía sau ban chỉ huy đại đội, nói: “Thi xem ai chạy đến đỉnh núi trước, được không?”

“Được đấy.” Lý Thực Thành nôn nóng đáp lại.

Phùng Tiểu Long tất nhiên là không có ý kiến gì, leo núi thường là phương pháp huấn luyện phổ biến nhất trong quân đội, hơn nữa anh cũng muốn biết độ chênh lệch giữa mình và hai người mới này thế nào.

Đây cũng là ý nghĩ của Triệu Quốc Khánh, anh muốn biết sức chịu đựng của tim mình hiện giờ là bao nhiêu, liệu có tăng giới hạn được hay không.

“Bắt đầu.” Theo tiếng hô to, ba người Triệu Quốc Khánh cùng xông lên.

Lúc mới đầu ba người còn đang ngang nhau, nhưng sau khoảng hai trăm mét, Phùng Tiểu Long mới bộc lộ thực lực thật sự của mình, dù sao anh cũng là sĩ quan cấp một, hơn nữa năm ngoái còn là quán quân cuộc thi doanh trại, sức bật và sức chịu đựng tất nhiên là lớn hơn Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành rồi.

Triệu Quốc Khánh cũng thử liều mạng, chạy theo sát với Phùng Tiểu Long, nhưng phát hiện nhịp tim của mình đột nhiên có dấu hiệu muốn bùng nổ nên đành chạy chậm lại.

Lý Thực Thành cũng cố gắng chạy về phía trước, tuy không đuổi kịp tốc độ của Phùng Tiểu Long nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp Triệu Quốc Khánh, chạy ở vị trí thứ hai.

Triệu Quốc Khánh không cam lòng nhận thua nhưng cũng không biết phải làm sao, trừ khi là tim bùng phát một năng lượng mạnh mẽ nào đó, nếu không với sức chịu đựng này anh không có cách nào đuổi kịp Phùng Tiểu Long với Lý Thực Thành. Mặc dù tốc độ của anh là rất nhanh so với binh lính bình thường.

Chạy đến lưng chừng núi thì đột nhiên Triệu Quốc Khánh phát hiện Phùng Tiểu Long đang chạy ở phía trước dừng lại, Lý Thực Thành ở phía sau, trước mắt hai người là một binh sĩ.

Triệu Quốc Khánh đi đến nhìn đối phương nhưng không nhận ra là ai, thấp giọng hỏi Lý Thực Thành: “Cậu quen không?”

Lý Thực Thành lắc đầu nói: “Không quen, không phải người trong doanh trại chúng ta.” Vừa nói cậu vừa liếc về phía Phùng Tiểu Long: “Anh ta muốn khiêu chiến với đội trưởng Phùng.”

Khiêu chiến Phùng Tiểu Long?

Triệu Quốc Khánh lại cẩn thận quan sát đối phương lần nữa, là binh nhất, da có hơi ngăm đen, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ thô bạo.

“Tôi không quen anh.” Phùng Tiểu Long nói với đối phương.

“Tôi là Bàng Hổ ở doanh trại hai, năm ngoái bị bệnh nên không tham gia được cuộc thi doanh trại, năm nay tôi lấy được tư cách thi trung đoàn, hôm nay đến đây khiêu chiến riêng với quán quân cuộc thi doanh trại năm ngoái - Phùng Tiểu Long. Nếu anh là Phùng Tiểu Long thì hãy đánh với tôi!” Bàng Hổ vừa nói vừa bày ra một cái tư thế, nói tiếp: “Tôi chạy từ rất xa đến đây, mong anh không làm tôi thất vọng.”

Doanh trại hai.

Đột nhiên Phùng Tiểu Long nghĩ đến năm ngoái doanh trại hai cũng như doanh trại mình, thậm chí bên đó còn không có một suất đi thi trung đoàn nào, đối phương khiêu chiến anh có lẽ chỉ là muốn xem xét thực lực của anh ta trong cuộc thi trung đoàn mà thôi.

Đúng lúc Phùng Tiểu Long cũng muốn biết thực lực của những người trong doanh trại khác năm nay như thế nào, vì vậy nói: “Được thôi, tôi sẽ chơi đùa với anh.”

Trận chiến bắt đầu, hai mắt Triệu Quốc Khánh không chớp mà nhìn chằm chằm Bàng Hổ.

Bàng Hổ thuộc loại tích cực tấn công, ngay từ đầu trận anh ta đã chủ động xuất chiêu, muốn áp chế khí thế của Phùng Tiểu Long.

Không thể phủ nhận rằng Bàng Hổ rất giỏi, kỹ năng chiến đấu cũng giống như tính cách của anh ta, tràn đầy sự thô bạo và ngang ngược, vừa vào trận đã hoàn toàn áp chế khí thế của Phùng Tiểu Long.

Không ổn, xem ra đội trưởng Phùng thua rồi.

Triệu Quốc Khánh thầm nghĩ trong lòng.

Đúng như Triệu Quốc Khánh nghĩ, ban đầu Phùng Tiểu Long còn có thể thoải mái đáp trả, nhưng sau ba mươi chiêu thì bắt đầu bị đối phương khống chế, sau năm mươi chiêu chỉ đành miễn cưỡng đánh trả, đến chiêu thứ sáu mươi thì bị đối phương nắm lấy cơ hội một cước đá ngã xuống đất.

Bàng Hổ không đánh tiếp, thu người đứng tại chỗ nhìn Phùng Tiểu Long, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Xem ra quán quân cuộc thi doanh trại một cũng chỉ có thể, năm ngoái bị loại là chuyện đương nhiên.”

“Anh…” Lý Thực Thành tức giận muốn tranh luận với đối phương nhưng lại bị Phùng Tiểu Long ngăn lại.

Phùng Tiểu Long đứng dậy hừ nhẹ một tiếng: “Bàng Hổ, tôi thừa nhận anh đánh cận chiến rất tốt. Có điều, cuộc thi đấu trung đoàn không phải mỗi kỹ thuật cận chiến giỏi là đạt được thứ hạng đâu. Nếu nói riêng về đánh nhau cận chiến, tôi có thể nói với anh rằng, năm nay doanh trại của chúng tôi có một tân binh là Đàm Tinh Thần, cậu ấy chỉ cần năm mươi chiêu đã có thể đánh bại tôi.”

“Năm mươi chiêu!” Bàng Hổ thấp giọng kêu lên, hai tay nắm chặt thành quyền, miệng lẩm bẩm đọc tên Đàm Tinh Thần.

Đàm Tinh Thần dùng ít hơn Bàng Hổ mười chiêu đã có thể đánh bại Phùng Tiểu Long, ngược lại như muốn nói Đàm Tinh Thần giỏi hơn Bàng Hổ vậy.

Phùng Tiểu Long hơi khổ sở nở nụ cười, nói tiếp: “Như anh đã nói, tôi là người giành quán quân trong cuộc thi doanh trại năm ngoái, nhưng người đạt quán quân cuộc thi doanh trại năm nay không phải là tôi.”

“Là cái người tên Đàm Tinh Thần đó sao?” Bàng Hổ hỏi.

“Không, là tôi.” Triệu Quốc Khánh vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước.

“Cậu?” Khuôn mặt Bàng Hổ tràn đầy tò mò nhìn Triệu Quốc Khánh, hỏi tiếp: “Cậu là ai?”

“Tôi là Triệu Quốc Khánh.” Triệu Quốc Khánh trả lời.

“Triệu Quốc Khánh?” Bàng Hổ nghe xong hơi lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

“Cậu ấy chính là người đạt hạng nhất trong cuộc thi doanh trại năm nay của chúng tôi.” Phùng Tiểu Long nghiêm túc nói.

Bàng Hổ quan sát Triệu Quốc Khánh một lần nữa, cũng không cảm thấy Triệu Quốc Khánh mạnh lắm.

“Tôi muốn đánh với anh một trận.” Đột nhiên Triệu Quốc Khánh lên tiếng.

Lẽ ra anh đánh bại được Đàm Tinh Thần, vậy hẳn là phải lợi hại hơn Bàng Hổ, nhưng do… Triệu Quốc Khánh biết rõ trong lòng, anh có thể tùy ý đánh bại Đàm Tinh Thần là nhờ pháp Kim Châm Đâm Huyệt trợ giúp, anh muốn biết riêng kỹ năng chiến đấu của mình đạt đến trình độ nào rồi. Huống chi đối phương lại là người đến từ doanh trại khác, như thế cũng có thể xem thử thực lực của họ.

Bàng Hổ nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh, vẻ mặt thành thật nói: “Nếu cậu đạt hạng nhất doanh trại, vậy cậu có tư cách đánh với tôi. Tới đi.”

“Không, anh vừa mới đánh với đội trưởng Phùng, tôi cho anh năm phút nghỉ ngơi, sau khi ổn định chúng ta mới đánh.” Vẻ mặt Triệu Quốc Khánh cũng rất thành thật, anh không muốn hưởng lợi đối phương từ cuộc so tài trước.

“Được thôi.” Bàng Hổ nói.

Năm phút sau.

Bàng Hổ đứng dậy: “Thời gian đến rồi, bắt đầu đi.”

Triệu Quốc Khánh cũng không nói nhiều, bày ra tư thế chờ đối phương tấn công.

Mặc dù Triệu Quốc Khánh không muốn hưởng lợi trước của Bàng Hổ, nhưng thực tế đặc tính công kích của Bàng Hổ khi đánh với Phùng Tiểu Long đã bị anh ghi nhớ rất rõ trong đầu, vừa rồi lướt qua trong đầu một lần nữa, suy nghĩ chiến thuật tương ứng để đối phó với địch.

Bàng Hổ vẫn chủ động tấn công như trước, chiêu công kích đầu tiên giống hệt với lúc đánh với Phùng Tiểu Long. Anh ta không quan tâm Triệu Quốc Khánh có ghi nhớ chiêu thức của mình hay không, bởi kỹ năng chiến đấu của anh ta vốn nổi tiếng ngang ngược, dựa vào sức mạnh giành lấy chiến thắng.

Triệu Quốc Khánh lập tức nghênh đón một quyền, sau khi va chạm với đối phương lại lùi lại một bước.

Quả nhiên, sức lực của anh hoàn toàn yếu hơn đối phương.

Triệu Quốc Khánh thay đổi chiến lược ngay lập tức, không lấy đá chọi đá với đối phương nữa mà khéo léo đối đầu.

Cũng may trước đó Triệu Quốc Khánh đã có hiểu biết nhất định với đặc tính công kích của Bàng Hổ, nên mặc dù khả năng không bằng đối phương nhưng đối phó cũng khá tự nhiên.

Thấm thoát hai người đánh nhau đã hơn năm mươi chiêu, Bàng Hổ liều mạng dùng toàn bộ sức lực nhưng vẫn không cách nào đánh bại được Triệu Quốc Khánh.

Phùng Tiểu Long đứng một bên quan sát khẽ nhíu mày, anh thấy rõ ràng Triệu Quốc Khánh có hai ba cơ hội có thể đánh bại đối phương nhưng cố ý bỏ qua, trận chiến này giống như đang tập luyện vậy.

Sự thật đúng là như thế.

Triệu Quốc Khánh coi trận chiến này là một lần tôi luyện cho bản thân mình, cố ý lợi dụng Bàng Hổ để nâng cao kỹ năng cách đấu bản thân, vậy nên mới từ bỏ mấy lần cơ hội có thể đánh bại đối phương.

Sau một trăm chiêu, Bàng Hổ đã đầm đìa mồ hôi, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, anh ta đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế trong trận đấu này.

Lại hai mươi chiêu nữa trôi qua, đột nhiên Bàng Hổ thu nắm đấm lùi lại năm sáu mét, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh.

“Sao không đánh nữa?” Ngược lại vẻ mặt của Triệu Quốc Khánh lại hơi buồn bực nhìn Bàng Hổ.

Vẻ mặt Bàng Hổ khó coi, anh ta nhìn thấu hóa ra mình chỉ đang tập luyện với Triệu Quốc Khánh mà thôi, giọng căm hận nói: “Tôi thua.”

Triệu Quốc Khánh thấy đối phương đã nhìn thấu dụng ý của mình liền ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Thật ra tôi cũng chưa chắc thắng được anh, anh rất giỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.