Đoàn lính đánh thuê Bầy Sói không thể nào chỉ phái một tên lính đánh thuê qua đây, cũng may là xung quanh đây chỉ có một mình tên này.
Sau khi xác nhận xung quanh chỉ có một kẻ địch thì Triệu Quốc Khánh mới yên tâm. Trải qua mười ngày huấn luyện đặc biệt, anh cảm thấy mình rất tự tin khi đối đầu với tên lính đánh thuê Bầy Sói cấp đồng đen này.
“Trên tay mày đang cầm gì đó?” Tên lính đánh thuê cảnh giác hỏi, hắn phát hiện Triệu Quốc Khánh cứ cầm thứ gì đó trong tay suốt.
“Không có… không có gì hết.” Triệu Quốc Khánh giả vờ sốt sắng, còn giấu tay ra sau lưng.
“Tên khốn, mau mở tay ra!” Tên lính đánh thuê càng cảnh giác hơn.
“Được, được thôi.” Triệu Quốc Khánh bất đắc dĩ xòe tay ra.
“Đá ư?” Tên lính đánh thuê thoạt đầu cũng giật mình, sau đó bật cười: “Tên nhóc này, đừng nói là mày định dùng hòn đá nhỏ này để đối phó với tao đấy nhé?”
Hòn đá nhỏ này là vũ khí duy nhất của Triệu Quốc Khánh, nếu đổi thành những người khác thì có lẽ sẽ không thể nào đối phó được với một tên lính đánh thuê cầm khẩu súng trường tự động trong tay, nhưng đổi thành Triệu Quốc Khánh thì lại khác.
Ban đầu Triệu Quốc Khánh cố tình giả ngốc, mục đích là làm cho tên lính đánh thuê buông lơi cảnh giác với mình, bây giờ lúc đối phương đang cười nhạo mình chính là một cơ hội tốt.
“Vèo, vèo…” Những hòn đá nhỏ trong tay Triệu Quốc Khánh bay vụt ra, lần lượt đánh úp vào hai mắt của tên lính đánh thuê.
“A!” Tên lính đánh thuê đau đớn hét lên, Triệu Quốc Khánh dùng viên đá sắc bén nhắm vào hai mắt của tên kia một cách chuẩn xác. Hai dòng máu và nước mắt lập tức chảy ra từ hốc mắt, đôi mắt kia đã bị mù vĩnh viễn.
Bị một tân binh phế đi đôi mắt khiến gã lính đánh thuê cực kỳ sợ hãi, hắn bóp cò súng theo bản năng, họng súng chĩa loạn xạ khắp nơi muốn bắn chết Triệu Quốc Khánh, hoàn toàn quên sạch nhiệm vụ phải bắt sống đối phương.
Triệu Quốc Khánh đã lường trước được chuyện này, anh biết kẻ địch sẽ có phản ứng như vậy nên sau khi ném hòn đá ra, anh dùng tốc độ nhanh nhất nằm sấp xuống mặt đất.
Viên đạn sượt ngang qua đầu Triệu Quốc Khánh nhưng anh không hề hoảng sợ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay tên lính đánh thuê.
Ngay khi tiếng súng vừa vang lên, đoàn trưởng đang canh giữ bên ngoài khu vực thi đấu giật thót tim, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Đoàn trưởng, sao lại có tiếng súng được?” Đội trưởng đội cảnh vệ khó hiểu hỏi, cả khi đoàn trưởng hạ lệnh triệu tập tất cả binh lực phong tỏa khu vực thi đấu là anh ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi.
Đội trưởng không nói câu nào, một lát sau mới ra lệnh: “Bảo tất cả mọi người sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu!”
Chuẩn bị chiến đấu? Chiến đấu với ai?
Sắc mặt của đội trưởng đội cảnh vệ đầy hoang mang, sau đó anh ta mới biết là có lính đánh thuê lẻn vào khu vực thi đấu. Lúc này anh ta lập tức căng thẳng, vội vàng truyền đạt lại mệnh lệnh của đoàn trưởng.
Trong khu vực thi đấu, cho dù là binh sĩ nào khi nghe thấy tiếng súng cũng khẽ giật mình, trong đầu mọi người đều có suy nghĩ riêng nhưng cũng không ai biết lính đánh thuê có thể xuất hiện trước mặt họ bất cứ lúc nào.
Tinh thần của tiểu đội trưởng đội lính đánh thuê – Daniel lại run lên, trong lòng thầm nghĩ có thể là người của mình đã gặp Triệu Quốc Khánh rồi nhưng đồng thời cũng có hơi lo lắng. Chỉ là đối phó với một tên tân binh mà thôi, có cần phải dùng tới súng không?
“Cạch.” Chốt bắn phát ra âm thanh trống rỗng, đạn trong súng đã cạn.
Ngay chính lúc này, Triệu Quốc Khánh thầm quát một tiếng trong lòng rồi đột nhiên nhảy lên, lập tức thẳng tay sử dụng Hình ý quyền.
“Bốp, bốp!” Chỉ cần hai chiêu là tên lính đánh thuê mù đã bị đánh ngã trên mặt đất.
“Đồ khốn, tao phải giết mày!” Tên lính đánh thuê vùng vẫy hét lên, vươn tay định rút khẩu súng lục bên thắt lưng nhưng Triệu Quốc Khánh lại nhanh hơn hắn ta.
Một tiếng “rắc” giòn giã vang lên, chân Triệu Quốc Khánh nâng lên rồi hạ xuống, cổ tay phải của tên lính đánh thuê đã gãy.
Ngay sau đó, Triệu Quốc Khánh vươn tay rút con dao găm của tên lính đánh thuê ra và đâm vào tim đối phương.
Tên lính đánh thuê rên lên một tiếng, thân thể hắn giãy dụa hai lần, mạng sống đã chấm dứt.
Sau vụ giết người, Triệu Quốc Khánh không hề lo lắng chút nào. Việc đầu tiên anh làm là ngay lập tức là rút khẩu súng lục của tên kia ra, hai mắt cảnh giác nhìn về bốn phía, đề phòng có kẻ thù khác bất ngờ xuất hiện và tấn công mình.
Khi xác nhận rằng mình đã an toàn, Triệu Quốc Khánh cầm lấy khẩu súng trường tự động của đối thủ, rút dao găm ra, lục tìm băng đạn dự phòng cùng với lựu đạn và các loại trang bị vũ khí trên thi thể, cuối cùng cẩn thận nấp vào bên trong bụi cỏ.
Sau khi Triệu Quốc Khánh đi xa, một bóng người chạy tới cái xác với tốc độ khó tin. Anh ta đeo một cặp kính, trông có vẻ nhã nhặn. Mặc dù thân hình có hơi gầy yếu nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Huấn luyện viên Tiêu.
Nếu Triệu Quốc Khánh vẫn còn ở đây, chắc hẳn anh sẽ phải giật mình. Sự thật là, huấn luyện viên Tiêu vẫn luôn đi theo sau anh ta.
Ba huấn luyện viên khác đều đang tìm kiếm lính đánh thuê bên trong khu vực thi đấu, nhưng huấn luyện viên Tiêu lại âm thầm đi theo để bảo vệ Triệu Quốc Khánh theo lời thỉnh cầu của người em gái Tiêu Á Nam. Đồng thời, Triệu Quốc Khánh với tư cách là mục tiêu của lính đánh thuê, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều lính đánh thuê, đây cũng là một trong những lý do anh ta đi theo Triệu Quốc Khánh.
Sau khi xác nhận cái chết của tên lính đánh thuê, huấn luyện viên Tiêu nhìn về hướng Triệu Quốc Khánh vừa rời đi, nói: “Thằng nhóc này thực khiến mình phải ngạc nhiên mà.”
Sau một chút do dự, huấn luyện viên Tiêu quyết định thay đổi kế hoạch trước đó và sử dụng máy liên lạc để liên lạc với ba huấn luyện viên khác để hỏi về tình huống bên họ tiến triển như thế nào.
Hành động vừa mới bắt đầu, ba người đã phải tốn không ít công sức, vừa tìm được dấu vết của lính đánh thuê, nhưng vẫn chưa động thủ.
“Vậy thì tốt, lập tức dừng mọi hành động.” Huấn luyện viên Tiêu ra lệnh.
“Phải làm vậy thật sao?” Một trong những huấn luyện viên hỏi, nếu thực sự dừng tất cả hành động lại, một khi binh sĩ chạm mặt với lính đánh thuê, sự an toàn của họ sẽ bị đe doạ.
Huấn luyện viên Tiêu trả lời: “Tôi có một kế hoạch mới, và tôi muốn xem những binh sĩ này có thể làm tôi ngạc nhiên đến mức nào.” Sau khi nói xong, anh kể cho cả ba người kia việc mình đã chứng kiến Triệu Quốc Khánh săn lùng một tên lính đánh thuê. Anh ta tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta sẽ thay đổi chiến thuật, hãy bảo vệ những binh sĩ này một cách bí mật. Khi nào họ thực sự gặp phải nguy hiểm mới giúp đỡ, nếu không chúng ta cứ tiếp tục ẩn náu.”
“Đã hiểu.” Ba huấn luyện viên kia đồng thời trả lời.
Huấn luyện viên Tiêu đá xác tên lính đánh thuê vào bụi cỏ, đứng dậy và đuổi theo hướng mà Triệu Quốc Khánh đã rời đi.
Đội trưởng đội lính đánh thuê đã đợi vài phút mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Anh ta biết đã nảy sinh việc ngoài ý muốn, thậm chí còn cho rằng lính đặc chủng của nước Z đã xuất hiện gần đó, liền lập tức phát lệnh. “Nếu có bất kỳ mối đe dọa nào đều có thể diệt trừ ngoại trừ mục tiêu!”
“Vâng.” Lính đánh thuê đáp lại, lộ ra sát khí nồng đậm.
Sự xuất hiện của người lính đánh thuê trong khu vực thi đấu khiến Triệu Quốc Khánh nhận ra rằng đó là vì mình. Anh nghĩ các lính đặc chủng có thể lẻn vào khu vực thi đấu để bảo vệ mọi người như họ đã làm trong doanh trại, nhưng một khi chưa tận mắt thấy lính đặc chủng xuất hiện anh vẫn chưa thể khẳng định, anh cũng lo lắng việc các đồng đội sẽ bởi vì mình mà phải chịu sự uy hiếp của lính đánh thuê, vì vậy anh tiếp tục tìm kiếm trong khu vực thi đấu, muốn tự mình giải quyết những tên lính đánh thuê khác.
Biết rằng có lính đánh thuê xuất hiện, Triệu Quốc Khánh hành động thận trọng hơn trước. Hai mươi phút sau, đột nhiên anh nghe thấy phía trước có động tĩnh nên âm thầm lẻn đến.
Đội trưởng Phùng.
Triệu Quốc Khánh thấy Phùng Tiểu Long ở phía trước, anh cực kỳ cẩn trọng, như thể đang theo dõi một người nào đó.
Không ổn, là lính đánh thuê!
Triệu Quốc Khánh đã lợi dụng ánh trăng để nhìn, Phùng Tiểu Long đang đi theo tên lính đánh thuê của nhóm lính đánh thuê Bầy Sói. Đối phương cách Triệu Quốc Khánh không đến mười mét, nhìn dáng vẻ có lẽ là không phát giác ra Phùng Tiểu Long, nhưng thực tế là đang chờ Phùng Tiểu Long đến gần sau đó giết chết anh ta.
Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Quốc Khánh đã lập tức cầm khẩu súng trường tự động trong tay lên, Phùng Tiểu Long lúc này hơi sững người, trong tay cầm một cục đá to chuẩn bị nhào về trước tập kích lính đánh thuê.
Tên lính đánh thuê nở một nụ cười giễu cợt, trong tay giấu một con dao găm, chờ khi Phùng Tiểu Long lao tới sẽ đâm vào tim đối phương.
Phùng Tiểu Long vừa nhúc nhích, tên lính đánh thuê cũng nhảy qua, con dao găm sắc bén trong tay phát sáng dưới ánh trăng.
“Đùng đùng đùng...” Triệu Quốc Khánh bóp cò gần như cùng một lúc, sáu bảy viên đạn bay về phía tên lính đánh thuê.
“Phịch phịch phịch...” Tên lính đánh thuê không ngờ còn có người khác ở đây, hơn nữa trong tay còn cầm súng đạn thật, đồng thời đã sớm nhằm vào hắn. Sau khi tiếng súng vang lên, hắn hoàn toàn không có cơ hội né tránh, trên ngực xuất hiện vài lỗ máu.
Nghe thấy tiếng súng, Phùng Tiểu Long liền dừng lại, tránh thoát khỏi sự tấn công từ con dao găm của tên lính đánh thuê. Sau đó, khi nhìn thấy tên lính đánh thuê bị bắn chết, theo bản năng anh ta liền quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng súng.
“Phùng tiểu đội trưởng, anh không sao chứ?” Triệu Quốc Khánh hét lên và đứng dậy nhảy ra ngoài.
“Triệu Quốc Khánh!” Phùng Tiểu Long rất kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh trở lại. Dù gì thì anh cũng đã thấy Triệu Quốc Khánh giết người từ lâu rồi. Khi đó, Triệu Quốc Khánh đã dựa vào sức mình mà cứu cả lớp. “Chuyện này là sao?”
Triệu Quốc Khánh bước đến chỗ cái xác để xác nhận đối phương đã chết, anh cởi bỏ vũ khí và trang bị của đối phương, trả lời: “Đó là một lính đánh thuê từ nhóm lính đánh thuê Bầy Sói.”
Nhóm lính đánh thuê Bầy Sói!
Thần kinh Phùng Tiểu Long trở nên căng thẳng. Anh nhớ đến việc cách đây hai tháng khi đang đi tuần sơn cũng gặp phải lính đánh thuê Bầy Sói. Mặc dù anh không biết rằng nhóm lính đánh thuê Bầy Sói đang nhắm vào Triệu Quốc Khánh, nhưng cũng đã đoán được rằng sự hiện diện của những người lính đánh thuê Bầy Sói này chắc chắn liên quan đến trận chiến hai tháng trước.
“Họ đến đây để trả thù chúng ta sao?” Phùng Tiểu Long hỏi.
Triệu Quốc Khánh lắc đầu nhẹ và trả lời: “Tôi không biết. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng có những lính đánh thuê khác trong khu vực thi đấu. Chúng ta và những người đồng đội khác trong cuộc thi sẽ còn gặp nguy hiểm. Bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu.” Một trong những khẩu súng trường tự động được đưa cho Phùng Tiểu Long, “Tiểu đội trưởng Phùng, hãy cùng chiến đấu với tôi!”
Phùng Tiểu Long nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường tự động mà Triệu Quốc Khánh đưa. Sau một hồi sững sờ, anh dứt khoát nhận lấy, mạnh mẽ gật đầu, “Cùng nhau chiến đấu!”
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có tiếng “xào xạc”, như có người vô tình chạm vào bụi cỏ.
Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long đồng loạt chĩa súng, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp chuẩn bị xung trận.
Sau một lúc giằng co trong bóng tối, một bóng dáng quen thuộc bước ra.
“Thực Thành.” Triệu Quốc Khanh nhẹ giọng gọi.
Phùng Tiểu Long cũng nhận ra người đó là Lý Thực Thành, vì vậy vội vàng nói nhỏ: “Thực Thành, là chúng tôi.”
Lý Thực Thành nghe thấy giọng nói của Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu vội vàng bước lên, chạy tới và hét: “Tiểu đội trưởng, Quốc Khánh, sao hai người lại ở đây?” Sau đó, cậu lại hỏi: “Tiếng súng vừa rồi là thế nào?”
Triệu Quốc Khánh bật cười khi thấy Lý Thực Thành đang cầm một viên đá trên tay. Mọi người đều không có vũ khí, khi gặp nguy hiểm, theo bản năng sẽ chọn một viên đá sẵn có làm vũ khí tự vệ.