“Bịch!” Triệu Quốc Khánh dùng hai tay đỡ một cước này, vừa vặn người trượt ra ngoài hai ba mét.
Sói rừng rậm không tiếp tục truy kích, đứng ở đó nhìn Triệu Quốc Khánh nằm rạp trên đất, giống như đang chờ mong.
Triệu Quốc Khánh giãy giụa bò lên từ trên mặt đất, trong mắt anh chiến ý càng đậm, nhìn chằm chằm vào Sói rừng rậm đứng cách ba thước, lạnh lùng nói: “Anh nói không sai, đồ vô dụng nên tìm chết, có thể tôi là người không thể không dùng, bởi vậy tôi không thể chết được!” Nói xong rút ra một con dao găm, mạnh mẽ ném ra xa.
Tuyệt kỹ phi đao giúp Triệu Quốc Khánh có thể trong vòng ba mươi mét ném trúng bất kỳ mục tiêu gì, lúc này anh cách xa con sói chừng ba thước, nên đơn giản đánh chết đối phương mới đúng.
Thế nhưng, đứng trước mắt là Sói rừng rậm, một tên lính đánh thuê độc hành có sắc thái truyền kỳ, cũng không phải những tên kia ở đoàn lính đánh thuê Bầy Sói.
“Đùng.” Sói rừng rậm vậy mà tay không tấc sắt bắt lấy dao găm.
Nói thật, một kích bất ngờ này của Triệu quốc Khánh với Sói rừng rậm vẫn có chút thích, thế nhưng hắn ta vẫn lộ vẻ mặt sương lạnh.
“Chỉ bằng chút tài mọn này cũng muốn giết tôi?” Sói rừng rậm khinh thường nói.
Đầu lông mày Triệu Quốc Khánh nhấc nhẹ, vô cùng ngoài ý muốn, tuyệt kỹ phi đao của mình vậy mà lại thất thủ.
Lúc trước Triệu Quốc Khánh lo lắng giết Sói rừng rậm sẽ liên lụy ba người Phùng Tiểu Long cũng hy sinh theo, vừa rồi thời điểm bị Sói rừng rậm tập kích anh đã nghĩ rõ ràng, nếu mình chết thì ba người Phùng Tiểu Long càng không có cách sống sót, vậy nên anh muốn chiến đấu!
Nếu đã bắt đầu chiến đấu, vậy Triệu Quốc Khánh sẽ thấy không có bất kỳ do dự gì, rút ra một cây dao găm khác ném về phía Sói rừng rậm.
“Đang!” Sói rừng rậm dùng dao trong tay bổ tới dao găm đang bay tới, ngay sau đó chỉ thấy Triệu Quốc Khánh nắm lấy một dao khác trong tay lấy tốc độ nhanh hơn phi tới đây.
“Vút, vút, vút,…”
Tiếng dao găm ngắn không dứt bên tai, trong nháy mắt Triệu Quốc Khánh đã so chiêu với Sói rừng rậm hơn mười chiêu, dao găm trong tay cũng vì va chạm lẫn nhau mà xuất hiện nhiều lỗ hổng.
Triệu Quốc Khánh là một gã thiên tài chiến đấu, anh dùng phương pháp thẳng tiến tức kích của Hình Ý quyền dụng nhập vào thuật cận chiến, khiến kỹ thuật chiến đấu của anh lại tăng thêm một tầng.
Chỉ là, lúc này Triệu Quốc Khánh đối mặt là Sói rừng rậm, một tên lính đánh thuê có sức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu đều vượt xa anh.
Sói rừng rậm xem ra giống như sẽ hạ sát thủ với Triệu Quốc Khánh, thế nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt nhất hắn ta đều sẽ hơi dừng một chút hoặc lảo đảo lưỡi dao.
Nói với anh đây là một trận tranh đấu sinh tử, chi bằng nói rằng Sói rừng rậm đang một lần dạy bảo và ma luyện đối với Triệu Quốc Khánh.
Mặc kệ kết quả như thế nào, sau khi kết thúc cuộc đối chiến này, Triệu Quốc Khánh sẽ đi lên một giai đoạn mới.
“ĐÔng.” Triệu Quốc Khánh lại ngã lăn quay trên mặt đất, trên người có mấy vết áu, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Đồ vô dụng. Nếu cậu chỉ có một chút năng lực như vậy làm sao giết được tôi, ngay cả thương tổn cũng không mảy may làm ta bị thương.” Sói rừng rậm đứng đó nói, trên người hắn ta không có một chút vết thương, cái này là thực lực khác biệt giữa hai người. “Xuất ra thực lực chân chính của cậu đi, giống như lần trước cậu đánh bại tôi vậy, cho tôi xem xem năng lực của cậu cuối cùng mạnh bao nhiêu!”
Lần trước?
Tim bộc phát?
Trong lúc đó Triệu Quốc Khánh hiểu rõ, Sói rừng rậm sở dĩ không vừa lên liền trực tiếp giết mình, là muốn chờ tim mình sau khi bộc phát chém ra sức chiến đấu siêu nhân.
Trái tim rất nhanh đập liên hồi gần như tới điểm giới hạn bộc phát, thật giống như quả bóng đã lăn đến trước cầu môn không có người thủ môn, chỉ cần có người nhẹ nhàng đá một cước có thể lăn vào cầu môn vậy, trái tim Triệu Quốc Khánh cũng có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Chẳng lẽ thật sự chỉ khi trái tim bạo phát mới có thể giết tên này?
Triệu Quốc Khánh nhăn mày, anh biết khi trái tim bạo phát có thể mang lại cho mình sức mạnh có thể đánh bại Sói rừng rậm, nhưng anh cũng hiểu rõ sau khi trái tim bạo phát sẽ đem lại tổn thương cho mình.
“Cậu còn chờ cái gì, chẳng lẽ muốn chết ở chỗ này sao?” Sói rừng rậm thúc giục nói, trên người cũng toát ra sát khí cường đại, muốn gây áp lực cho Triệu Quốc Khánh để anh bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Chỉ bằng kỹ thuật chiến đấu và sức mạnh mà nói thì mình không đánh lại hắn, nhưng mình biết không chỉ là kĩ thuật chiến đấu.
Trong lòng Triệu Quốc Khánh trong lúc đó giống như sáng tỏ, sau khi hít sâu một hơi đứng lên, tốc độ tim đập cũng dần dần chậm lại.
Lông mày Sói rừng rậm siết chặt, lộ ra vô cùng thất vọng, nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh nói: “Nếu cậu đã muốn chết, vậy chết ở chỗ này đi!” Nói xong liền đâm một dao tới.
Một dao kia Sói rừng rậm không hề hạ thủ lưu tình, hoàn toàn là một sát chiêu cường đại, cho dù là binh sĩ bộ đội đặc chủng Phi Long cũng không nhất định có thể tránh thoát một đao này.
Triệu Quốc Khánh đứng đó không hề động đậy.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn chết ở chỗ này? Trong lòng Sói rừng rậm có chút nghi hoặc, nhưng động tác không chút nào ngừng lại, đâm về phía trái tim Triệu Quốc Khánh.
Mắt thấy dao sẽ đâm vào trái tim Triệu Quốc Khánh, người Triệu Quốc Khánh trong lúc đó ngả xuốngdưới một chút.
Giờ mới nghĩ đến tránh, quá chậm!
Trong lòng Sói rừng rậm thốt lên, dao trong tay trực tiếp đâm vào bả vai Triệu Quốc Khánh.
“Phốc” một tiếng, lúc thân dao nhập vào cơ thể giống như Triệu Quốc Khánh không có cảm giác một chút đau đớn nào, dao trong tay mạnh mẽ vút qua cổ Sói rừng rậm.
“Đùng.” Tay trái Sói rừng rậm một phát bắt được cổ tay phải của Triệu Quốc Khánh, cười lạnh một tiếng nói: “Cậu cho rằng dùng cái giá bị thương nặng có thể giết tôi sao?”
Triệu Quốc Khánh không nói gì, trên mặt lại nở một nụ cười.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Sói rừng rậm muốn rút con dao trên người Triệu Quốc Khánh rồi lại bổ sung thêm một đao thì chợt thấy tay phải của mình không nghe theo sai khiến, theo bản năng lui về phía sau một bước, tay phải vẫn giữ tư thế cầm dao, nhưng dao trong tay lại vẫn ở trên người Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh cố ý để Sói rừng rậm làm mình bị thương, chỉ có như vậy anh mới có cơ hội vung dao trong tay đến cổ Sói rừng rậm, mà một đao kia chẳng qua là chiêu đánh lạc hướng di dời sự chú ý của Sói rừng rậm.
Sói rừng rậm một tay cầm dao, tay kia cầm cổ tay Triệu QUốc Khánh, tất nhiên sẽ không còn tay nào cầm nút kích nổ rồi.
“Két đùng.” Một cước Triệu Quốc Khánh đạp vỡ nút kích nổ trên mặt đất, từ đầu đến cuối anh đều không quên ba người Phùng Tiểu Long, vừa rồi càng là liều mạng để quả bom trên ba người Phùng tiểu Long không bị kích nổ bởi điều khiển nữa.
Sau khi thấy hành động của Triệu Quốc Khánh, vẻ mặt Sói rừng rậm có vẻ khiếp sợ, đồng thời trong lòng lại có chút vui, có được tư duy kín đáo như vậy không hổ là người mình vừa ý.
Đêm khuya ánh nhìn không tốt, nhưng Sói rừng rậm vẫn thấy kim châm rung rung đâm trên cánh tay không dễ gì phát giác được nhờ ánh lửa, đúng là nó khiến tay phải của hắn ta không thể di chuyển.
“Kim Châm đâm huyệt!” Sói rừng rậm kinh ngạc thốt lên tiếng, với kiến thức rộng rãi của hắn ta vậy mà nhận ra thủ pháp Triệu Quốc Khánh sử dụng.
Trên thực tế chỉ cần rút ra cây kim châm kia tay phải của Sói rừng rậm sẽ trở lại bình thường, nhưng Triệu Quốc Khánh căn bản không để hắn ta có cơ hội nhổ xuống kim châm kia.
“Vút!” Dao găm trong tay Triệu Quốc Khánh bay đi.
Sói rừng rậm lách mình tránh đi, Triệu Quốc Khánh cũng đã vọt tới trước người, hắn ta chỉ có thể vung quyền đón đánh.
Một tay không có khả năng di chuyển, Sói rừng rậm vẫn có thể đánh ngang tay với Triệu Quốc Khánh, có thể thấy lúc trước hắn ta vẫn luôn áp chế thực lực chân chính của mình.
“Bịch.” Một quyền Sói rừng rậm đánh vào ngực Triệu Quốc Khánh, nhưng rất nhanh hắn ta liền hối hận mình đã đánh ra một quyền này.
Triệu Quốc Khánh biết hắn ta cố ý, lúc nắm đấm của Sói rừng rậm đánh trúng lồng ngực của anh tay anh như quỷ ảnh thăm dò, đâm một cây kim châm vào cánh tay trái Sói rừng rậm.
Đến lúc này, hai cánh tay Sói rừng rậm tất cả đều mất đi tác dụng, hắn ta giống như bị dây thừng trói lại, càng giống như bị nhốt ở trong lồng trước mặt Sói.
Nhưng, Triệu Quốc Khánh thật sự không khá hơn chút nào.
Vai trái bị một con dao đâm vào, ngực lại bị một quyền mạnh mẽ đấm vào, trái tim lại giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương mạnh mẽ đập.
“Phụt!” Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, gần như đồng thời ba đường ánh sáng bay ra ngoài.
Hai tay Sói rừng rậm bị khống chế, hai mắt lại bị máu Triệu Quốc Khánh phun ra che lại, căn bản không thể thấy ba đường ánh sáng kia.
“Phụt, phụt, phụt.” Ba đường ánh sáng trước sau đâm vào người Sói rừng rậm, từng đao không chạm đến chuôi.
“Thịch thịch thịch …” Tim đập mạnh mẽ kịch liệt giống như dùi trống gõ bên tai Triệu Quốc Khánh, anh biết trái tim mình sẽ phải bạo phát.
“Dừng lại, nhanh chút dừng lại!” Trong lòng Triệu Quốc Khánh kêu gào, căn bản không để ý Sói rừng rậm còn sống hay không, quỳ một chân xuống đất, toàn bộ tinh lực đều đặt trên trái tim của mình.
“Tôi có thể, tôi nhất định có thể, nhanh chậm lại cho tôi!” Trong lòng Triệu Quốc Khánh một tiếng lại một tiếng kêu gào.
Trái tim nhảy lên đã sớm đạt tới giới hạn bộc phát, chỉ cần lại nhanh thêm một chút là có thể phá tan khống chế của Kim Châm tỏa tâm mà hoàn toàn bộc phát, nhưng chỉ có duy trì ở tốc độ này không hề nhanh hơn.
Cho dù như vậy, máu Triệu Quốc Khánh cũng vì tim đập nhanh mà di chuyển nhanh chóng, mang theo lượng lớn Andrenaline liên tục chạy khắp cơ thể, khiến Triệu Quốc Khánh cảm giác giống như có sức mạnh dùng không hết.
Triệu Quốc Khánh vẫn đang chiến đấu, chiến đấu với trái tim của anh.
Trọn vẹn qua mười phút, Triệu Quốc Khánh quỳ một chân xuống đất mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng anh chiến thắng trái tim mình, không để nó lại bộc phát lần nữa.
Sau khi trái tim nhảy lên khôi phục tốc độ bình thường, Triệu Quốc Khánh mới cảm giác từng trận mệt mỏi như thủy triều kéo tới, bả vai càng truyền tới cảm giác đau đớn khó nhịn, mà những điều này anh không hề lo lắng, đôi mắt trực tiếp nhìn về Sói rừng rậm, trong tay cầm thêm dao găm.
Sói rừng rậm đứng trước mặt Triệu Quốc Khánh, mặt đầy máu, ngực bị đâm sau bởi ba con dao.
Triệu Quốc Khánh nhìn chằm chằm vào đối phương mới xác định hắn ta đã sớm chết rồi, tên này đã chết mà còn giữ tư thế đứng yên, dáng vẻ cứng ngắc ở trong bóng đêm hiện ra hết sức quỷ dị.
“Mẹ kiếp, thật là người hù chết người!” Triệu Quốc Khánh mắng thầm một câu, đứng dậy đi đến trước mặt Sói rừng rậm lại phát hiện tên này giữ một nụ cười kỳ quái trên mặt.
Sói rừng rậm thật là kỳ lạ, đừng nói chết mà vẫn giữ yên tư thế dọa người, lại còn đang cười.
Tại sao hắn ta phải cười?
Triệu Quốc Khánh nghĩ mãi không rõ, cũng không tiếp tục suy nghĩ, vì đáp án chỉ có Sói rừng rậm đã chết mới biết.
Sói rừng rậm chết, nụ cười của hắn ta có lẽ sẽ là một câu hỏi không có lời giải đáp.