Triệu Quốc Khánh không hỏi tại sao đối phương lại biết sẽ có lính đánh thuê đến bắt cóc mình vì đó chính là đội đặc chủng Phi Long, họ nhận được một số thông tin mà người thường không biết thì cũng là điều bình thường.
“Tống Phi Dương cũng ở đây sao?” Triệu Quốc Khánh hỏi câu hỏi mà anh muốn biết nhất, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Tống Phi Dương.
Người lính đặc chủng lắc đầu nói: “Anh đừng tìm nữa, đại đội trưởng không có ở đây đâu.”
Triệu Quốc Khánh hơi thất vọng, liền hỏi tiếp: “Anh còn có việc gì sao?”
Câu hỏi này khiến cho người lính đặc chủng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng anh ấy vẫn nói: “Mong rằng anh đừng tiết lộ cho ai biết về việc lần này anh bị lính đánh thuê tấn công, thi thể và vũ khí của họ tôi sẽ dọn dẹp hết.”
Hóa ra là muốn anh giữ bí mật, đây cũng là điều mà Triệu Quốc Khánh muốn, anh không muốn mọi người biết rằng anh đã giết chết nhiều người như vậy.
“Được rồi, không thành vấn đề.” Triệu Quốc Khánh nói rồi đứng dậy rút kim châm và dao phóng trên người thi thể ra, sau đó quay lại nói với người lính đặc chủng: “Tôi hy vọng anh cũng giữ bí mật giúp tôi.”
Người lính đặc chủng gật gật đầu, anh ta biết kim châm và dao phóng là thứ mà Triệu Quốc Khánh không muốn người khác biết được, vì đó đều là những kỹ năng giữ mạng của anh.
“Cảm ơn.” Triệu Quốc Khánh nói lời cảm ơn xong định rời đi, tiếp tục tham gia cuộc thi đấu của mình.
“Tôi rất coi trọng anh, hi vọng sau này tôi có thể gặp lại anh trong đội đặc chủng Phi Long!” Người lính đặc chủng nói.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, nhưng đôi chân vẫn không dừng bước, anh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong bóng tối.
“Sau này nếu anh có thể vào được đội đặc chủng Phi Long, anh nhất định sẽ trở thành cao thủ số một của đội.” Người lính đặc chủng tự thì thầm, hành động bí mật bảo vệ Triệu Quốc Khánh lần này khiến anh ta có một phán đoán rất rõ ràng về Triệu Quốc Khánh, hơn nữa khi trở về trụ sở anh ta cũng sẽ báo cáo những phán đoán này với đại đổi trưởng Tống Phi Dương.
Mọi người đều nói rằng đại nạn không chết tất sẽ được hạnh phúc đến cuối đời.
Sau khi Triệu Quốc Khánh giải quyết xong tên lính đánh thuê kia dường như đã trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, trên đường đi anh cũng không hề gặp phải trở ngại nào nữa, chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã về đến đích rồi, vừa nhìn đã biết anh là người đến đích đầu tiên.
Sĩ quan ở điểm đích chính là huấn luyện viên, khi anh ta phát hiện ra người đến đích đầu tiên là một tân binh thì vô cùng kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế này kể từ khi bắt đầu mùa giải.
Dưới sự sắp xếp của huấn luyện viên, Triệu Quốc Khánh đi vào lều được chuẩn bị cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, đến nửa đêm, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét, đoán rằng sau anh người thứ hai cũng đã về đích rồi.
Bởi vì âm thanh bên ngoài có chút không bình thường nên Triệu Quốc Khánh đi ra ngoài kiểm tra một chút, lúc này anh mới phát hiện người thứ hai đến được đây chính là Lý Thực Thành.
Lý Thực Thành là một người trung thực, cậu không đi đường tắt như những người khác mà chọn đi theo con đường chỉ dẫn trên bản đồ.
Theo lẽ thường, Lý Thực Thành sẽ đến được đây vào lúc rạng sáng, nhưng cậu nhóc này luôn lo lắng bản thân sẽ bị loại khi một mình chọn một con đường, nghĩ rằng những người khác đã đến đích rồi nên mới bộc phát ý chí siêu cường như vậy.
Trên đường đi, Lý Thực Thành chưa từng dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí cậu còn không uống nước, khi chạy được đến đây, cậu bị mất nước, vừa mới tới được đích đã ngã quỵ hôn mê bất tỉnh.
Huấn luyện viên bị phản ứng của Lý Thực Thành làm cho sợ hãi, vội vàng gọi bác sĩ quân y đến, cuối cùng phát hiện ra Lý Thực Thành chỉ bị mất nước thôi, chỉ cần truyền một chai nước biển và nghỉ ngơi cẩn thận là được.
Bác sĩ quân y thấy Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cùng một đại đội, nên sau khi cắm truyền nước cho Lý Thực Thành xong thì rời đi luôn, phân phó Triệu Quốc Khánh chăm sóc cho Lý Thực Thành.
Triệu Quốc Khánh thấy trong lều chỉ còn anh và Lý Thực Thành liền lấy kim châm ra châm hai châm cho Lý Thực Thành giúp cậu nhanh chóng khôi phục tinh lực, nói cách khác là với tình trạng sức khỏe của cậu chỉ sợ rằng ngày mai sẽ không có cách nào tham gia vào trận đấu bắn súng được nữa.
Được châm cứu, tốc độ hồi phục của Lý Thực Thành nhanh gấp đôi bình thường, chưa đến nửa giờ sau cậu đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triệu Quốc Khánh thì lập tức hỏi: “Quốc Khánh, tôi… tôi đã bị đào thải rồi sao?”
“Không, cậu giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi việt dã rồi, đã có được chín điểm.” Triệu Quốc Khánh trả lời.
“Hả?” Lý Thực Thành mất một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được, cậu biết Triệu Quốc Khánh sẽ không bao giờ đùa như vậy với cậu, sau khi xác định mình thực sự giành được vị trí thứ hai cậu liền hưng phấn nhảy cẫng lên.
Đây đúng là người ngốc có phước của người ngốc mà.
Lý Thực Thành không biết đi đường tắt, chỉ biết đi theo chỉ dẫn trên bản đồ đột nhiên lại đến được đích sớm hơn những người khác một bước, để cho những người tự cho mình là thông minh biết được sợ rằng họ sẽ tức hộc máu mất.
Hơn hai mươi phút sau, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, vị trí thứ ba cuối cùng cũng đến rồi.
Người về đích thứ ba không ai khác chính là một tân binh có biệt danh là hắc mã - Đàm Tinh Thần.
Đôi mắt của Đàm Tinh Thành bốc hỏa khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh, chỉ là sự kiêng dè trong lòng anh ta khi bị Triệu Quốc Khánh đánh bại vẫn còn đó, đặc biệt là khả năng hạn chế hành động và phá bỏ khí công mạnh mẽ của Triệu Quốc Khánh càng khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, bây giờ không dễ dàng gì anh ta mới khôi phục được bình thường, anh ta không dám tiếp tục khiêu khích Triệu Quốc Khánh nữa.
Tiểu đội trưởng đội một Phùng Tiểu Long cũng theo chân Đàm Tinh Thần về đích, nếu không phải vì bất tiện trong việc di chuyển thì anh đã về đích sớm hơn rồi.
Triệu Quốc Khánh tìm một nơi không có người rồi lại châm một châm cho Phùng Tiểu Long để đảm bảo sau khi trời sáng anh có thể đi lại được bình thường.
Tiếp theo đó những người đến đích càng ngày càng nhiều hơn, những người này đại đa số đều là do mất phương hướng trong sương mù, đợi sau khi sương mù tan đi thì họ mới tìm được đúng hướng và về đích một cách thuận lợi.
Cuối cùng bảng xếp hạng cũng được công bố.
Vị trí thứ nhất là Triệu Quốc Khánh, giành được mười điểm.
Vị trí thứ hai là Lý Thực Thành, chín điểm.
Vị trí thứ ba là Đàm Tinh Thần, tám điểm.
Vị trí thứ tư Phùng Tiểu Long, bảy điểm.
Những người còn lại là hạ sĩ quan cấp hai Đổng Anh Tài từ đại đội một, Triệu Đại Hải, Dương Béo của đại đội ba, một tân binh từ đại đội súng máy, và hai hạ sĩ quan cấp một từ đại đội pháo binh, các điểm giành được phân cấp là sáu điểm, năm điểm, bốn điểm, ba điểm, hai điểm và một điểm.
Những người đến muộn hơn sẽ không được ghi vào bảng xếp hạng, không được cộng điểm, nhưng vẫn có thể tiếp tục tham gia cuộc thi bắn súng.
Dù sao thì điểm số của trận thi bắn súng cũng rất lớn, nếu như thi tốt thì hoàn toàn có cơ hội giành được chiến thắng.
Ngoại trừ hai người phục kích Triệu Quốc Khánh bị ép rời khỏi cuộc thi ra thì hai mươi ba người còn lại đều đã đến nơi, những người không lấy được điểm trong bảng xếp hạng cũng không rời đi, họ hy vọng sẽ được thể hiện trong cuộc thi bắn súng, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra và nhận được điểm tuyệt đối thì sao.
Sau khi bình minh, Triệu Quốc Khánh và các thí sinh khác may mắn được thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn, sau đó cả đội gồm hai mươi ba người được đưa đến trường bắn.
Để đảm bảo tính công bằng, vũ khí sử dụng trong trường bắn đều là vũ khí do đám người Triệu Quốc Khánh tự mang đến.
Điều này làm tăng độ khó nhất định của cuộc thi bắn súng này.
Trước cuộc thi, vũ khí của Triệu Quốc Khánh và những người khác đương nhiên là đã được lựa chọn cẩn thận từ mỗi đại đội rồi, nhưng sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng không thể tránh khỏi bị va chạm và ảnh hưởng đến độ chính xác trong khi bắn, điều này cần các tuyển thủ phải tự điều chỉnh trong suốt quá trình thi đấu, nếu không có thể ngay cả một viên đạn cũng không thể bắn trúng mục tiêu.
Tiểu đoàn trưởng và các cán bộ, chiến sĩ của từng đại đội đã chờ sẵn ở trường bắn, sau khi Triệu Quốc Khánh và những người khác đến nơi, đích thân tiểu đoàn trưởng sẽ thông báo nội quy trường bắn, sau đó chia thành năm đội.
Bốn đội đầu mỗi đội có năm người, đội cuối cùng có ba người, mà Triệu Quốc Khánh, Đàm Tinh Thần và tân binh từ đại đội súng máy được chỉ định vào đội thứ năm.
Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần trước đây không có ấn tượng gì với người tân binh này, nhưng đối phương thì khác, cậu ta đã sớm chú ý đến hai người bọn họ rồi.
Điều này cũng không có gì là lạ, Đàm Tinh Thần đã hạ gục tuyển thủ hạt giống của tiểu đoàn năm ngoái ngay khi anh ta vừa mới đến doanh trại, thật khó để mọi người không chú ý đến anh ta, còn Triệu Quốc Khánh là người giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi việt dã đương nhiên là cũng thu hút sự chú ý rồi.
Sau khi cả ba người được phân vào một đội, người tân binh từ đại đội súng máy lập tức đến trước mặt hai người và nói: “Tôi tên là Tống Bình An, trong cuộc thi bắn súng lần này tôi sẽ trở thành một ngôi sao mới chói mắt nhất.”
Đàm Tinh Thần khẽ khịt mũi, quay đầu đi tỏ vẻ khinh thường.
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh đáp nhẹ, cũng không chú ý lắm.
Tống Bình An rất khó chịu khi thấy thái độ của hai người, liền cao giọng nói: “Tôi biết hai người đánh nhau rất giỏi, nhưng muốn trở thành một quân nhân xuất sắc không có nghĩa chỉ đánh giỏi là được, mà còn cần phải có kỹ năng bắn súng vượt trội nữa, và tôi... Tống Bình An là thiên tài bắn súng của cả đại đội súng máy, thậm chí là cả toàn bộ doanh trại này!”
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh lại trả lời nhẹ nhàng.
“Cút đi.” Đàm Tinh Thần thô lỗ đẩy Tống Bình An ra, bước về phía trước tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để ngắm bắn những người khác.
Triệu Quốc Khánh cũng hơi sững sờ, đi theo sau.
“Các anh…” Tống Bình An tức giận đến nỗi nói không nên lời, thầm thề đợi khi ba người lên chiến trường rồi thì nhất định sẽ thể hiện hết thực lực của mình cho hai người họ biết.
Triệu Quốc Khánh không coi thường Tống Bình An, nhưng chính anh đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi việt dã, cho dù Tống Bình An có đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong cuộc thi bắn súng thì xác suất vượt qua được anh là vô cùng nhỏ. Nếu nói về bắn súng thì anh cũng không kém hơn người khác đâu.
Thành viên đội thứ nhất đã bước ra sân, mỗi người tự nhận lấy năm viên đạn và bắt đầu thi bắn súng.
Tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai mục tiêu di động, cuộc thi của đội thứ nhất rất nhanh đã hoàn thành, thành tích cũng đã được công bố.
Quả nhiên, sau khi thành tích được công bố đều như mọi người nghĩ, sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng của mọi người đã bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, muốn chỉnh súng giống như súng xạ kích là không có khả năng.
Tóm lại, kết quả của đội thứ nhất rất kém, người tốt nhất bắn được vòng thứ ba năm, người kém nhất bắn trượt tất cả các mục tiêu.
Thành tích như vậy vô hình trung đã gây ra áp lực cho những người đứng sau.
Trong đội thứ hai có hai người trong đại đội ba, đó là Lý Thực Thành và Dương Béo, sau khi kết thúc bắn súng thành tích cũng nhanh chóng được công bố.
Điểm số bắn súng của Dương Béo là vòng ba mươi hai, được coi là trung bình trong đội này, vòng ba hai cũng là ba hai điểm, cộng với bốn điểm đã giành được trong cuộc thi việt dã thì tổng điểm là ba mươi sáu điểm.
Chỉ có ba mươi sáu điểm, kết quả như vậy cũng biểu thị rằng Dương Béo có thể sẽ không có duyên với phần thi đồng đội.
Bởi vì Lý Thực Thành không gặp bất kỳ trở ngại nào trong cuộc thi việt dã cho nên khẩu súng của cậu được bảo vệ tốt nhất trong số tất cả mọi người ở đây, và thành tích bắn súng của cậu cũng trở thành tốt nhất trong đội này, cậu bắn vào vòng bốn mươi mốt. Bốn mươi mốt điểm cộng thêm chín điểm của cuộc thi việt dã tổng thành tích là năm mươi điểm.
Chương 23: Vị trí thứ nhất cuộc thi việt dã
Triệu Quốc Khánh không hỏi tại sao đối phương lại biết sẽ có lính đánh thuê đến bắt cóc mình vì đó chính là đội đặc chủng Phi Long, họ nhận được một số thông tin mà người thường không biết thì cũng là điều bình thường.
“Tống Phi Dương cũng ở đây sao?” Triệu Quốc Khánh hỏi câu hỏi mà anh muốn biết nhất, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Tống Phi Dương.
Người lính đặc chủng lắc đầu nói: “Anh đừng tìm nữa, đại đội trưởng không có ở đây đâu.”
Triệu Quốc Khánh hơi thất vọng, liền hỏi tiếp: “Anh còn có việc gì sao?”
Câu hỏi này khiến cho người lính đặc chủng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng anh ấy vẫn nói: “Mong rằng anh đừng tiết lộ cho ai biết về việc lần này anh bị lính đánh thuê tấn công, thi thể và vũ khí của họ tôi sẽ dọn dẹp hết.”
Hóa ra là muốn anh giữ bí mật, đây cũng là điều mà Triệu Quốc Khánh muốn, anh không muốn mọi người biết rằng anh đã giết chết nhiều người như vậy.
“Được rồi, không thành vấn đề.” Triệu Quốc Khánh nói rồi đứng dậy rút kim châm và dao phóng trên người thi thể ra, sau đó quay lại nói với người lính đặc chủng: “Tôi hy vọng anh cũng giữ bí mật giúp tôi.”
Người lính đặc chủng gật gật đầu, anh ta biết kim châm và dao phóng là thứ mà Triệu Quốc Khánh không muốn người khác biết được, vì đó đều là những kỹ năng giữ mạng của anh.
“Cảm ơn.” Triệu Quốc Khánh nói lời cảm ơn xong định rời đi, tiếp tục tham gia cuộc thi đấu của mình.
“Tôi rất coi trọng anh, hi vọng sau này tôi có thể gặp lại anh trong đội đặc chủng Phi Long!” Người lính đặc chủng nói.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, nhưng đôi chân vẫn không dừng bước, anh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong bóng tối.
“Sau này nếu anh có thể vào được đội đặc chủng Phi Long, anh nhất định sẽ trở thành cao thủ số một của đội.” Người lính đặc chủng tự thì thầm, hành động bí mật bảo vệ Triệu Quốc Khánh lần này khiến anh ta có một phán đoán rất rõ ràng về Triệu Quốc Khánh, hơn nữa khi trở về trụ sở anh ta cũng sẽ báo cáo những phán đoán này với đại đổi trưởng Tống Phi Dương.
Mọi người đều nói rằng đại nạn không chết tất sẽ được hạnh phúc đến cuối đời.
Sau khi Triệu Quốc Khánh giải quyết xong tên lính đánh thuê kia dường như đã trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, trên đường đi anh cũng không hề gặp phải trở ngại nào nữa, chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã về đến đích rồi, vừa nhìn đã biết anh là người đến đích đầu tiên.
Sĩ quan ở điểm đích chính là huấn luyện viên, khi anh ta phát hiện ra người đến đích đầu tiên là một tân binh thì vô cùng kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế này kể từ khi bắt đầu mùa giải.
Dưới sự sắp xếp của huấn luyện viên, Triệu Quốc Khánh đi vào lều được chuẩn bị cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, đến nửa đêm, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét, đoán rằng sau anh người thứ hai cũng đã về đích rồi.
Bởi vì âm thanh bên ngoài có chút không bình thường nên Triệu Quốc Khánh đi ra ngoài kiểm tra một chút, lúc này anh mới phát hiện người thứ hai đến được đây chính là Lý Thực Thành.
Lý Thực Thành là một người trung thực, cậu không đi đường tắt như những người khác mà chọn đi theo con đường chỉ dẫn trên bản đồ.
Theo lẽ thường, Lý Thực Thành sẽ đến được đây vào lúc rạng sáng, nhưng cậu nhóc này luôn lo lắng bản thân sẽ bị loại khi một mình chọn một con đường, nghĩ rằng những người khác đã đến đích rồi nên mới bộc phát ý chí siêu cường như vậy.
Trên đường đi, Lý Thực Thành chưa từng dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí cậu còn không uống nước, khi chạy được đến đây, cậu bị mất nước, vừa mới tới được đích đã ngã quỵ hôn mê bất tỉnh.
Huấn luyện viên bị phản ứng của Lý Thực Thành làm cho sợ hãi, vội vàng gọi bác sĩ quân y đến, cuối cùng phát hiện ra Lý Thực Thành chỉ bị mất nước thôi, chỉ cần truyền một chai nước biển và nghỉ ngơi cẩn thận là được.
Bác sĩ quân y thấy Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cùng một đại đội, nên sau khi cắm truyền nước cho Lý Thực Thành xong thì rời đi luôn, phân phó Triệu Quốc Khánh chăm sóc cho Lý Thực Thành.
Triệu Quốc Khánh thấy trong lều chỉ còn anh và Lý Thực Thành liền lấy kim châm ra châm hai châm cho Lý Thực Thành giúp cậu nhanh chóng khôi phục tinh lực, nói cách khác là với tình trạng sức khỏe của cậu chỉ sợ rằng ngày mai sẽ không có cách nào tham gia vào trận đấu bắn súng được nữa.
Được châm cứu, tốc độ hồi phục của Lý Thực Thành nhanh gấp đôi bình thường, chưa đến nửa giờ sau cậu đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triệu Quốc Khánh thì lập tức hỏi: “Quốc Khánh, tôi… tôi đã bị đào thải rồi sao?”
“Không, cậu giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi việt dã rồi, đã có được chín điểm.” Triệu Quốc Khánh trả lời.
“Hả?” Lý Thực Thành mất một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được, cậu biết Triệu Quốc Khánh sẽ không bao giờ đùa như vậy với cậu, sau khi xác định mình thực sự giành được vị trí thứ hai cậu liền hưng phấn nhảy cẫng lên.
Đây đúng là người ngốc có phước của người ngốc mà.
Lý Thực Thành không biết đi đường tắt, chỉ biết đi theo chỉ dẫn trên bản đồ đột nhiên lại đến được đích sớm hơn những người khác một bước, để cho những người tự cho mình là thông minh biết được sợ rằng họ sẽ tức hộc máu mất.
Hơn hai mươi phút sau, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, vị trí thứ ba cuối cùng cũng đến rồi.
Người về đích thứ ba không ai khác chính là một tân binh có biệt danh là hắc mã - Đàm Tinh Thần.
Đôi mắt của Đàm Tinh Thành bốc hỏa khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh, chỉ là sự kiêng dè trong lòng anh ta khi bị Triệu Quốc Khánh đánh bại vẫn còn đó, đặc biệt là khả năng hạn chế hành động và phá bỏ khí công mạnh mẽ của Triệu Quốc Khánh càng khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, bây giờ không dễ dàng gì anh ta mới khôi phục được bình thường, anh ta không dám tiếp tục khiêu khích Triệu Quốc Khánh nữa.
Tiểu đội trưởng đội một Phùng Tiểu Long cũng theo chân Đàm Tinh Thần về đích, nếu không phải vì bất tiện trong việc di chuyển thì anh đã về đích sớm hơn rồi.
Triệu Quốc Khánh tìm một nơi không có người rồi lại châm một châm cho Phùng Tiểu Long để đảm bảo sau khi trời sáng anh có thể đi lại được bình thường.
Tiếp theo đó những người đến đích càng ngày càng nhiều hơn, những người này đại đa số đều là do mất phương hướng trong sương mù, đợi sau khi sương mù tan đi thì họ mới tìm được đúng hướng và về đích một cách thuận lợi.
Cuối cùng bảng xếp hạng cũng được công bố.
Vị trí thứ nhất là Triệu Quốc Khánh, giành được mười điểm.
Vị trí thứ hai là Lý Thực Thành, chín điểm.
Vị trí thứ ba là Đàm Tinh Thần, tám điểm.
Vị trí thứ tư Phùng Tiểu Long, bảy điểm.
Những người còn lại là hạ sĩ quan cấp hai Đổng Anh Tài từ đại đội một, Triệu Đại Hải, Dương Béo của đại đội ba, một tân binh từ đại đội súng máy, và hai hạ sĩ quan cấp một từ đại đội pháo binh, các điểm giành được phân cấp là sáu điểm, năm điểm, bốn điểm, ba điểm, hai điểm và một điểm.
Những người đến muộn hơn sẽ không được ghi vào bảng xếp hạng, không được cộng điểm, nhưng vẫn có thể tiếp tục tham gia cuộc thi bắn súng.
Dù sao thì điểm số của trận thi bắn súng cũng rất lớn, nếu như thi tốt thì hoàn toàn có cơ hội giành được chiến thắng.
Ngoại trừ hai người phục kích Triệu Quốc Khánh bị ép rời khỏi cuộc thi ra thì hai mươi ba người còn lại đều đã đến nơi, những người không lấy được điểm trong bảng xếp hạng cũng không rời đi, họ hy vọng sẽ được thể hiện trong cuộc thi bắn súng, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra và nhận được điểm tuyệt đối thì sao.
Sau khi bình minh, Triệu Quốc Khánh và các thí sinh khác may mắn được thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn, sau đó cả đội gồm hai mươi ba người được đưa đến trường bắn.
Để đảm bảo tính công bằng, vũ khí sử dụng trong trường bắn đều là vũ khí do đám người Triệu Quốc Khánh tự mang đến.
Điều này làm tăng độ khó nhất định của cuộc thi bắn súng này.
Trước cuộc thi, vũ khí của Triệu Quốc Khánh và những người khác đương nhiên là đã được lựa chọn cẩn thận từ mỗi đại đội rồi, nhưng sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng không thể tránh khỏi bị va chạm và ảnh hưởng đến độ chính xác trong khi bắn, điều này cần các tuyển thủ phải tự điều chỉnh trong suốt quá trình thi đấu, nếu không có thể ngay cả một viên đạn cũng không thể bắn trúng mục tiêu.
Tiểu đoàn trưởng và các cán bộ, chiến sĩ của từng đại đội đã chờ sẵn ở trường bắn, sau khi Triệu Quốc Khánh và những người khác đến nơi, đích thân tiểu đoàn trưởng sẽ thông báo nội quy trường bắn, sau đó chia thành năm đội.
Bốn đội đầu mỗi đội có năm người, đội cuối cùng có ba người, mà Triệu Quốc Khánh, Đàm Tinh Thần và tân binh từ đại đội súng máy được chỉ định vào đội thứ năm.
Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần trước đây không có ấn tượng gì với người tân binh này, nhưng đối phương thì khác, cậu ta đã sớm chú ý đến hai người bọn họ rồi.
Điều này cũng không có gì là lạ, Đàm Tinh Thần đã hạ gục tuyển thủ hạt giống của tiểu đoàn năm ngoái ngay khi anh ta vừa mới đến doanh trại, thật khó để mọi người không chú ý đến anh ta, còn Triệu Quốc Khánh là người giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi việt dã đương nhiên là cũng thu hút sự chú ý rồi.
Sau khi cả ba người được phân vào một đội, người tân binh từ đại đội súng máy lập tức đến trước mặt hai người và nói: “Tôi tên là Tống Bình An, trong cuộc thi bắn súng lần này tôi sẽ trở thành một ngôi sao mới chói mắt nhất.”
Đàm Tinh Thần khẽ khịt mũi, quay đầu đi tỏ vẻ khinh thường.
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh đáp nhẹ, cũng không chú ý lắm.
Tống Bình An rất khó chịu khi thấy thái độ của hai người, liền cao giọng nói: “Tôi biết hai người đánh nhau rất giỏi, nhưng muốn trở thành một quân nhân xuất sắc không có nghĩa chỉ đánh giỏi là được, mà còn cần phải có kỹ năng bắn súng vượt trội nữa, và tôi... Tống Bình An là thiên tài bắn súng của cả đại đội súng máy, thậm chí là cả toàn bộ doanh trại này!”
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh lại trả lời nhẹ nhàng.
“Cút đi.” Đàm Tinh Thần thô lỗ đẩy Tống Bình An ra, bước về phía trước tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để ngắm bắn những người khác.
Triệu Quốc Khánh cũng hơi sững sờ, đi theo sau.
“Các anh…” Tống Bình An tức giận đến nỗi nói không nên lời, thầm thề đợi khi ba người lên chiến trường rồi thì nhất định sẽ thể hiện hết thực lực của mình cho hai người họ biết.
Triệu Quốc Khánh không coi thường Tống Bình An, nhưng chính anh đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi việt dã, cho dù Tống Bình An có đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong cuộc thi bắn súng thì xác suất vượt qua được anh là vô cùng nhỏ. Nếu nói về bắn súng thì anh cũng không kém hơn người khác đâu.
Thành viên đội thứ nhất đã bước ra sân, mỗi người tự nhận lấy năm viên đạn và bắt đầu thi bắn súng.
Tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai mục tiêu di động, cuộc thi của đội thứ nhất rất nhanh đã hoàn thành, thành tích cũng đã được công bố.
Quả nhiên, sau khi thành tích được công bố đều như mọi người nghĩ, sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng của mọi người đã bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, muốn chỉnh súng giống như súng xạ kích là không có khả năng.
Tóm lại, kết quả của đội thứ nhất rất kém, người tốt nhất bắn được vòng thứ ba năm, người kém nhất bắn trượt tất cả các mục tiêu.
Thành tích như vậy vô hình trung đã gây ra áp lực cho những người đứng sau.
Trong đội thứ hai có hai người trong đại đội ba, đó là Lý Thực Thành và Dương Béo, sau khi kết thúc bắn súng thành tích cũng nhanh chóng được công bố.
Điểm số bắn súng của Dương Béo là vòng ba mươi hai, được coi là trung bình trong đội này, vòng ba hai cũng là ba hai điểm, cộng với bốn điểm đã giành được trong cuộc thi việt dã thì tổng điểm là ba mươi sáu điểm.
Chỉ có ba mươi sáu điểm, kết quả như vậy cũng biểu thị rằng Dương Béo có thể sẽ không có duyên với phần thi đồng đội.
Bởi vì Lý Thực Thành không gặp bất kỳ trở ngại nào trong cuộc thi việt dã cho nên khẩu súng của cậu được bảo vệ tốt nhất trong số tất cả mọi người ở đây, và thành tích bắn súng của cậu cũng trở thành tốt nhất trong đội này, cậu bắn vào vòng bốn mươi mốt. Bốn mươi mốt điểm cộng thêm chín điểm của cuộc thi việt dã tổng thành tích là năm mươi điểm.
Chương 23: Vị trí thứ nhất cuộc thi việt dã
Triệu Quốc Khánh không hỏi tại sao đối phương lại biết sẽ có lính đánh thuê đến bắt cóc mình vì đó chính là đội đặc chủng Phi Long, họ nhận được một số thông tin mà người thường không biết thì cũng là điều bình thường.
“Tống Phi Dương cũng ở đây sao?” Triệu Quốc Khánh hỏi câu hỏi mà anh muốn biết nhất, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Tống Phi Dương.
Người lính đặc chủng lắc đầu nói: “Anh đừng tìm nữa, đại đội trưởng không có ở đây đâu.”
Triệu Quốc Khánh hơi thất vọng, liền hỏi tiếp: “Anh còn có việc gì sao?”
Câu hỏi này khiến cho người lính đặc chủng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng anh ấy vẫn nói: “Mong rằng anh đừng tiết lộ cho ai biết về việc lần này anh bị lính đánh thuê tấn công, thi thể và vũ khí của họ tôi sẽ dọn dẹp hết.”
Hóa ra là muốn anh giữ bí mật, đây cũng là điều mà Triệu Quốc Khánh muốn, anh không muốn mọi người biết rằng anh đã giết chết nhiều người như vậy.
“Được rồi, không thành vấn đề.” Triệu Quốc Khánh nói rồi đứng dậy rút kim châm và dao phóng trên người thi thể ra, sau đó quay lại nói với người lính đặc chủng: “Tôi hy vọng anh cũng giữ bí mật giúp tôi.”
Người lính đặc chủng gật gật đầu, anh ta biết kim châm và dao phóng là thứ mà Triệu Quốc Khánh không muốn người khác biết được, vì đó đều là những kỹ năng giữ mạng của anh.
“Cảm ơn.” Triệu Quốc Khánh nói lời cảm ơn xong định rời đi, tiếp tục tham gia cuộc thi đấu của mình.
“Tôi rất coi trọng anh, hi vọng sau này tôi có thể gặp lại anh trong đội đặc chủng Phi Long!” Người lính đặc chủng nói.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, nhưng đôi chân vẫn không dừng bước, anh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong bóng tối.
“Sau này nếu anh có thể vào được đội đặc chủng Phi Long, anh nhất định sẽ trở thành cao thủ số một của đội.” Người lính đặc chủng tự thì thầm, hành động bí mật bảo vệ Triệu Quốc Khánh lần này khiến anh ta có một phán đoán rất rõ ràng về Triệu Quốc Khánh, hơn nữa khi trở về trụ sở anh ta cũng sẽ báo cáo những phán đoán này với đại đổi trưởng Tống Phi Dương.
Mọi người đều nói rằng đại nạn không chết tất sẽ được hạnh phúc đến cuối đời.
Sau khi Triệu Quốc Khánh giải quyết xong tên lính đánh thuê kia dường như đã trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, trên đường đi anh cũng không hề gặp phải trở ngại nào nữa, chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã về đến đích rồi, vừa nhìn đã biết anh là người đến đích đầu tiên.
Sĩ quan ở điểm đích chính là huấn luyện viên, khi anh ta phát hiện ra người đến đích đầu tiên là một tân binh thì vô cùng kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế này kể từ khi bắt đầu mùa giải.
Dưới sự sắp xếp của huấn luyện viên, Triệu Quốc Khánh đi vào lều được chuẩn bị cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, đến nửa đêm, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét, đoán rằng sau anh người thứ hai cũng đã về đích rồi.
Bởi vì âm thanh bên ngoài có chút không bình thường nên Triệu Quốc Khánh đi ra ngoài kiểm tra một chút, lúc này anh mới phát hiện người thứ hai đến được đây chính là Lý Thực Thành.
Lý Thực Thành là một người trung thực, cậu không đi đường tắt như những người khác mà chọn đi theo con đường chỉ dẫn trên bản đồ.
Theo lẽ thường, Lý Thực Thành sẽ đến được đây vào lúc rạng sáng, nhưng cậu nhóc này luôn lo lắng bản thân sẽ bị loại khi một mình chọn một con đường, nghĩ rằng những người khác đã đến đích rồi nên mới bộc phát ý chí siêu cường như vậy.
Trên đường đi, Lý Thực Thành chưa từng dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí cậu còn không uống nước, khi chạy được đến đây, cậu bị mất nước, vừa mới tới được đích đã ngã quỵ hôn mê bất tỉnh.
Huấn luyện viên bị phản ứng của Lý Thực Thành làm cho sợ hãi, vội vàng gọi bác sĩ quân y đến, cuối cùng phát hiện ra Lý Thực Thành chỉ bị mất nước thôi, chỉ cần truyền một chai nước biển và nghỉ ngơi cẩn thận là được.
Bác sĩ quân y thấy Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cùng một đại đội, nên sau khi cắm truyền nước cho Lý Thực Thành xong thì rời đi luôn, phân phó Triệu Quốc Khánh chăm sóc cho Lý Thực Thành.
Triệu Quốc Khánh thấy trong lều chỉ còn anh và Lý Thực Thành liền lấy kim châm ra châm hai châm cho Lý Thực Thành giúp cậu nhanh chóng khôi phục tinh lực, nói cách khác là với tình trạng sức khỏe của cậu chỉ sợ rằng ngày mai sẽ không có cách nào tham gia vào trận đấu bắn súng được nữa.
Được châm cứu, tốc độ hồi phục của Lý Thực Thành nhanh gấp đôi bình thường, chưa đến nửa giờ sau cậu đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triệu Quốc Khánh thì lập tức hỏi: “Quốc Khánh, tôi… tôi đã bị đào thải rồi sao?”
“Không, cậu giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi việt dã rồi, đã có được chín điểm.” Triệu Quốc Khánh trả lời.
“Hả?” Lý Thực Thành mất một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được, cậu biết Triệu Quốc Khánh sẽ không bao giờ đùa như vậy với cậu, sau khi xác định mình thực sự giành được vị trí thứ hai cậu liền hưng phấn nhảy cẫng lên.
Đây đúng là người ngốc có phước của người ngốc mà.
Lý Thực Thành không biết đi đường tắt, chỉ biết đi theo chỉ dẫn trên bản đồ đột nhiên lại đến được đích sớm hơn những người khác một bước, để cho những người tự cho mình là thông minh biết được sợ rằng họ sẽ tức hộc máu mất.
Hơn hai mươi phút sau, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, vị trí thứ ba cuối cùng cũng đến rồi.
Người về đích thứ ba không ai khác chính là một tân binh có biệt danh là hắc mã - Đàm Tinh Thần.
Đôi mắt của Đàm Tinh Thành bốc hỏa khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh, chỉ là sự kiêng dè trong lòng anh ta khi bị Triệu Quốc Khánh đánh bại vẫn còn đó, đặc biệt là khả năng hạn chế hành động và phá bỏ khí công mạnh mẽ của Triệu Quốc Khánh càng khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, bây giờ không dễ dàng gì anh ta mới khôi phục được bình thường, anh ta không dám tiếp tục khiêu khích Triệu Quốc Khánh nữa.
Tiểu đội trưởng đội một Phùng Tiểu Long cũng theo chân Đàm Tinh Thần về đích, nếu không phải vì bất tiện trong việc di chuyển thì anh đã về đích sớm hơn rồi.
Triệu Quốc Khánh tìm một nơi không có người rồi lại châm một châm cho Phùng Tiểu Long để đảm bảo sau khi trời sáng anh có thể đi lại được bình thường.
Tiếp theo đó những người đến đích càng ngày càng nhiều hơn, những người này đại đa số đều là do mất phương hướng trong sương mù, đợi sau khi sương mù tan đi thì họ mới tìm được đúng hướng và về đích một cách thuận lợi.
Cuối cùng bảng xếp hạng cũng được công bố.
Vị trí thứ nhất là Triệu Quốc Khánh, giành được mười điểm.
Vị trí thứ hai là Lý Thực Thành, chín điểm.
Vị trí thứ ba là Đàm Tinh Thần, tám điểm.
Vị trí thứ tư Phùng Tiểu Long, bảy điểm.
Những người còn lại là hạ sĩ quan cấp hai Đổng Anh Tài từ đại đội một, Triệu Đại Hải, Dương Béo của đại đội ba, một tân binh từ đại đội súng máy, và hai hạ sĩ quan cấp một từ đại đội pháo binh, các điểm giành được phân cấp là sáu điểm, năm điểm, bốn điểm, ba điểm, hai điểm và một điểm.
Những người đến muộn hơn sẽ không được ghi vào bảng xếp hạng, không được cộng điểm, nhưng vẫn có thể tiếp tục tham gia cuộc thi bắn súng.
Dù sao thì điểm số của trận thi bắn súng cũng rất lớn, nếu như thi tốt thì hoàn toàn có cơ hội giành được chiến thắng.
Ngoại trừ hai người phục kích Triệu Quốc Khánh bị ép rời khỏi cuộc thi ra thì hai mươi ba người còn lại đều đã đến nơi, những người không lấy được điểm trong bảng xếp hạng cũng không rời đi, họ hy vọng sẽ được thể hiện trong cuộc thi bắn súng, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra và nhận được điểm tuyệt đối thì sao.
Sau khi bình minh, Triệu Quốc Khánh và các thí sinh khác may mắn được thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn, sau đó cả đội gồm hai mươi ba người được đưa đến trường bắn.
Để đảm bảo tính công bằng, vũ khí sử dụng trong trường bắn đều là vũ khí do đám người Triệu Quốc Khánh tự mang đến.
Điều này làm tăng độ khó nhất định của cuộc thi bắn súng này.
Trước cuộc thi, vũ khí của Triệu Quốc Khánh và những người khác đương nhiên là đã được lựa chọn cẩn thận từ mỗi đại đội rồi, nhưng sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng không thể tránh khỏi bị va chạm và ảnh hưởng đến độ chính xác trong khi bắn, điều này cần các tuyển thủ phải tự điều chỉnh trong suốt quá trình thi đấu, nếu không có thể ngay cả một viên đạn cũng không thể bắn trúng mục tiêu.
Tiểu đoàn trưởng và các cán bộ, chiến sĩ của từng đại đội đã chờ sẵn ở trường bắn, sau khi Triệu Quốc Khánh và những người khác đến nơi, đích thân tiểu đoàn trưởng sẽ thông báo nội quy trường bắn, sau đó chia thành năm đội.
Bốn đội đầu mỗi đội có năm người, đội cuối cùng có ba người, mà Triệu Quốc Khánh, Đàm Tinh Thần và tân binh từ đại đội súng máy được chỉ định vào đội thứ năm.
Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần trước đây không có ấn tượng gì với người tân binh này, nhưng đối phương thì khác, cậu ta đã sớm chú ý đến hai người bọn họ rồi.
Điều này cũng không có gì là lạ, Đàm Tinh Thần đã hạ gục tuyển thủ hạt giống của tiểu đoàn năm ngoái ngay khi anh ta vừa mới đến doanh trại, thật khó để mọi người không chú ý đến anh ta, còn Triệu Quốc Khánh là người giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi việt dã đương nhiên là cũng thu hút sự chú ý rồi.
Sau khi cả ba người được phân vào một đội, người tân binh từ đại đội súng máy lập tức đến trước mặt hai người và nói: “Tôi tên là Tống Bình An, trong cuộc thi bắn súng lần này tôi sẽ trở thành một ngôi sao mới chói mắt nhất.”
Đàm Tinh Thần khẽ khịt mũi, quay đầu đi tỏ vẻ khinh thường.
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh đáp nhẹ, cũng không chú ý lắm.
Tống Bình An rất khó chịu khi thấy thái độ của hai người, liền cao giọng nói: “Tôi biết hai người đánh nhau rất giỏi, nhưng muốn trở thành một quân nhân xuất sắc không có nghĩa chỉ đánh giỏi là được, mà còn cần phải có kỹ năng bắn súng vượt trội nữa, và tôi... Tống Bình An là thiên tài bắn súng của cả đại đội súng máy, thậm chí là cả toàn bộ doanh trại này!”
“Ồ.” Triệu Quốc Khánh lại trả lời nhẹ nhàng.
“Cút đi.” Đàm Tinh Thần thô lỗ đẩy Tống Bình An ra, bước về phía trước tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để ngắm bắn những người khác.
Triệu Quốc Khánh cũng hơi sững sờ, đi theo sau.
“Các anh…” Tống Bình An tức giận đến nỗi nói không nên lời, thầm thề đợi khi ba người lên chiến trường rồi thì nhất định sẽ thể hiện hết thực lực của mình cho hai người họ biết.
Triệu Quốc Khánh không coi thường Tống Bình An, nhưng chính anh đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi việt dã, cho dù Tống Bình An có đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong cuộc thi bắn súng thì xác suất vượt qua được anh là vô cùng nhỏ. Nếu nói về bắn súng thì anh cũng không kém hơn người khác đâu.
Thành viên đội thứ nhất đã bước ra sân, mỗi người tự nhận lấy năm viên đạn và bắt đầu thi bắn súng.
Tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai mục tiêu di động, cuộc thi của đội thứ nhất rất nhanh đã hoàn thành, thành tích cũng đã được công bố.
Quả nhiên, sau khi thành tích được công bố đều như mọi người nghĩ, sau cuộc thi việt dã ngày hôm qua, súng của mọi người đã bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, muốn chỉnh súng giống như súng xạ kích là không có khả năng.
Tóm lại, kết quả của đội thứ nhất rất kém, người tốt nhất bắn được vòng thứ ba năm, người kém nhất bắn trượt tất cả các mục tiêu.
Thành tích như vậy vô hình trung đã gây ra áp lực cho những người đứng sau.
Trong đội thứ hai có hai người trong đại đội ba, đó là Lý Thực Thành và Dương Béo, sau khi kết thúc bắn súng thành tích cũng nhanh chóng được công bố.
Điểm số bắn súng của Dương Béo là vòng ba mươi hai, được coi là trung bình trong đội này, vòng ba hai cũng là ba hai điểm, cộng với bốn điểm đã giành được trong cuộc thi việt dã thì tổng điểm là ba mươi sáu điểm.
Chỉ có ba mươi sáu điểm, kết quả như vậy cũng biểu thị rằng Dương Béo có thể sẽ không có duyên với phần thi đồng đội.
Bởi vì Lý Thực Thành không gặp bất kỳ trở ngại nào trong cuộc thi việt dã cho nên khẩu súng của cậu được bảo vệ tốt nhất trong số tất cả mọi người ở đây, và thành tích bắn súng của cậu cũng trở thành tốt nhất trong đội này, cậu bắn vào vòng bốn mươi mốt. Bốn mươi mốt điểm cộng thêm chín điểm của cuộc thi việt dã tổng thành tích là năm mươi điểm.