Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 1: Chương 1




Mở đầu:

“Người đâu, chôn nàng đi.”

Giọng nói của nam nhân vô cùng ôn nhu, lời nói phát ra lại khiến cho cả người nàng phát lạnh.

Nàng ngây ngốc giương mắt nhìn, có chút nghi hoặc không biết mình vừa nghe thấy cái gì, thần sắc lại hoảng hốt nhìn đống đất cao tới bên hông, có chút không hiểu tại sao mình lại ở đây, lại giương mắt - - đất cát đã đến đầu, từng xẻng từng xẻng hạ xuống.

Bụi đất gần như khiến nàng không thể thở được, suy nghĩ giãy dụa phải rời khỏi đáy hố, nhưng lại bất lực, sợ hãi hiện lên trong lòng bảo nàng phải tỉnh táo.

Nàng nheo mắt nhìn lại, không thể tin được nam nhân nàng yêu nhất lại đang muốn chôn nàng!

Cấm vệ phụng mệnh làm việc đứng thành một vòng quanh cái hố, động tác xúc đất rất nhanh, trong nháy mắt, đất cát đã tới ngực, nhưng nàng lại giương mắt nhìn chưa hề từ bỏ ý định như trước, muốn xác định người hạ lệnh này có thật là người nàng yêu hay không.

Bóng người lay động, đất cát bay theo gió, lờ mờ trong đó, nàng nhìn thấy hắn đến gần hố, con ngươi đen đạm mạc vô tình, nhìn nàng giống như đang nhìn con kiến.

Ánh mắt này, làm người ta không rét mà run, như khi hắn hiểu lầm nàng là mật thám, tàn khốc khiến lòng nàng sợ hãi.

Đúng rồi, nàng nghĩ tới, quả thật là hắn muốn giết nàng, ở Hoa Nhược điện hắn đã tính toàn muốn độc chết nàng... Cho dù dẫn nàng hồi Đông Noãn các, cũng bởi vì muốn nàng ra đi muộn một chút thôi.

Mắt của nàng ngập nước, nàng lại cố ý không chớp nhìn hắn, giống như muốn thấy chân tình trong mắt hắn, nhưng tâm của hắn như sắt thép tạo ra, mắt lạnh nhìn nàng chết.

Đất, dần dần vùi lấp nàng, từ ngực đến cần cổ, nàng không có giãy dụa cũng không có biện pháp giãy dụa, chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, muốn hỏi hắn vì sao, nhưng chua xót lại chế trụ cổ họng nàng, khiến nàng không thể thốt ra thành lời.

Cho đến khi đất đến mũi nàng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy nâng tay để cấm vệ ngừng lại.

Cuối cùng hắn cũng không muốn, đúng không?

Nàng vừa yên tâm một chút, đã thấy hắn dùng chân quét đá bên cạnh hố xuống dưới, dùng một giọng điệu ôn thuần nói: “Nhớ phủ đá lên, tuyệt không lưu lại một khe hở.”

Nàng trừng đôi mắt đẫm lệ khó có thể tin, đất cát tiếp tục rơi xuống, trong nháy mắt, đất cát đã che phủ đỉnh đầu nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được đá đang được phủ lên trên, ngăn hết toàn bộ ánh sáng, nước mắt nàng không tiếng động chảy xuống, lập tức thấm vào trong đất.

Nàng không thể thở được, ngực đau đớn muốn nứt toác, nhưng đau đớn nàng cũng không bằng đối đãi vô tình của hắn.

Vì sao... Hắn lại không tin nàng?

Vì sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.