Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 17: Chương 17: Chương 8.2




Canh bốn, trước khi Hạ Hầu Hoan vào triều sớm, đã phân phó người chuẩn bị nước ấm cho nàng, rốt cuộc nàng cũng tìm lại được một thân sảng khoái, sau đó càng hạnh phúc hơn là đồ ăn sáng được bưng tiến vào.

“Cháo và dược.” Thành Hâm bước vào Đông Noãn các, đặt đồ xuống, sau đó liền ngồi xuống giường gấm, không ngừng đánh giá nàng.

“Cảm ơn.” Nàng dùng khăn vải lớn bao một đầu tóc dài chưa khô, lập tức ngồi vào bên cạnh bàn hưởng thụ đồ ăn, tuy rằng chỉ là một bát cháo, nhưng cũng không nhỏ: “Thành Hâm, nấu bát cháo này rất cực khổ phải không, cảm ơn ngươi.”

“Làm sao người biết là rất cực khổ?” Hắn miễn cưỡng chống má hỏi.

“Bởi vì vừa ngửi mùi cháo sẽ biết trong này có hương dược liệu, hơn nữa nước lại trong veo, liền biết nấu mất công hơn bắt canh cá nấu tối hôm qua rất nhiều.”

Thành Hâm kinh ngạc nhìn nàng: “Đầu lưỡi thật lợi hại.”

“Ta thích ăn thôi.” Khứu giác là trời ban cho, vị giác là nỗ lực sau này: “Có đại trù ngươi ở đây, thật sự Hoàng thượng cũng không cần thiết phải ăn đồ ăn của Ngự thiện phòng chuẩn bị, như vậy có thể ngăn kế hoạch hạ độc.”

“Mấy năm trước Hoàng thượng đã sớm ít chạm đến đồ ăn của Ngự thiện phòng, bằng không sao có thể sống đến bây giờ.”

“Cho nên vài năm trước ngươi đã bắt đầu xuống bếp?”

“Bởi vì vài năm trước năng lực hoạt động của ta bình thường.”

Tân Thiểu Mẫn kinh ngạc gật đầu, đoán rằng có thể là hắn bị bỏng. Theo như nàng nhìn thấy, vết thương ở sau lưng hắn nhất định tổn thương đến tận cơ bắp, mới có thể trở nên đáng sợ như vậy, muốn xuống giường đi lại, chỉ sợ thật sự phải mất một thời gian hồi phục thân thể rất dài.

“Ngươi đã tài năng như vậy, đồ ăn sau này liền giao cho ngươi là tốt rồi.” Nàng trêu ghẹo nói.

“Nếu một lần lấy quá nhiều nguyên liệu nấu ăn ở Ngự Thiện Phòng, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

“À...” Haizz, ở trong hoàng cung tráng lệ, lại giống như ngồi tù. Nàng vừa ăn vừa thở dài, cuối cùng nhịn không được dừng thìa trong tay lại: “Thành Hâm.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không?” Bọn họ thật sự rất lạ, hắn ta cứ nhìn chằm chằm người khác ăn như vậy.

“Ta nhìn ngươi thì sao? Đây đúng là thất lễ, nhưng cũng không trách ta được, thật sự là đã lâu rồi ta chưa gặp được người ăn cái gì cũng có thể thỏa mãn sung sướng như vậy, nên mới nhìn thôi.” Thành Hâm hoàn hồn, không nói qua xin lỗi: “Theo như ta đoán, chắc chắn Hoàng thượng cũng như vậy.”

“Khi các ngươi ăn đều không vui sao? Giống như ngươi ăn đồ ăn mình vậy đó.”

“Có gì vui vẻ? Không phải chỉ là ăn cho no bụng thôi sao?” Nếu nói đến lúc trước khi tiến cung, mười năm qua trí nhớ này đã bị mài đi không còn một chút dấu vết.

“Này... Ăn là chuyện vui vẻ, làm sao có thể...” Dừng lại nghĩ một chút, nàng nắm tay nói: “Quyết định, hôm nay làm chút đồ ăn khác, mọi người cùng nhau ăn!”

“Ngươi muốn xuống bếp?”

“Ta sẽ làm đơn giản một chút, nhưng nguyên liệu nấu ăn...”

“Một chút nữa sẽ bảo Thái Đấu đi giúp ngươi chuẩn bị.”

“Được.” Nghĩ, nàng liền không nhịn được cười lên: “Không biết khi nào Hoàng thượng sẽ đến?”

“Ngày hôm nay muốn đi thăm hỏi Quý phi, chỉ sợ là quá giờ ngọ mới có thể trở về.” Thành Hâm ý xấu nói. Thật ra hôm qua đã hỏi thăm qua, ngày hôm nay sau khi lâm triều muốn nói một chút sách lược với Tiêu Cập Ngôn, thuận tiện liên hệ một chút tình cảm với những viên quan khác, nếu hỏi hắn vì sao biết rõ thế, đó là bởi vì Hạ Hầu Hoan làm chuyện gì cũng sẽ nói qua với hắn, như vậy, ngày nào đó khi hắn muốn nháo, mới không lộ ra sơ hở.

“À...” Đúng nha, hắn là người có tam thê tứ thiếp. Haizz, nàng thành tiểu.... Không không không, không chỉ là tiểu tam, còn không biết đã bị đẩy đi đâu rồi.

Nhưng mà, thôi, bây giờ không phải lúc so đo chuyện nhỏ đó.

“Thành Hâm, chờ ta viết ra một chút đồ, ngươi phải giúp ta.”

Không thấy tinh thần nàng sa sút như hắn ta đoán, ngược lại nàng còn vui vẻ ra mặt mà chuẩn bị đồ, hắn ta cúi đầu suy nghĩ, giờ thì hắn ta biết vì sao Hạ Hầu Hoan lại yêu nàng, bởi vì, bên cạnh bọn hắn chưa bao giờ xuất hiện người giống nàng.

Đợi Tân Thiểu Mẫn ăn xong cháo uống xong dược, chờThái Đấu cần tờ giấy đến Ngự Thiện Phòng lấy nguyên liệu nấu ăn, nàng đứng dậy hét lên: “Đi!”

“Đi đâu?” Hắn vẫn miễn cưỡng nâng má như trước.

“Đi phòng bếp nhỏ.” Vừa hay Thái Đấu nói, phòng bếp nhỏ ở ngay bên cạnh Đồng Viên, đã muốn chuẩn bị bữa ăn, không đi phòng bếp thì còn có thể đi đâu.

“Sớm như vậy?” Hắn nhìn sắc trời: “Rốt cuộc ngươi muốn ăn lúc nào?”

“Bao giờ cũng phải chuẩn bị trước.”

“Thái Đấu còn chưa trở lại, ngươi muốn chuẩn bị cái gì?”

“Đi nhìn một chút, đi rồi ngươi sẽ biết.”

Thành Hâm không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo nàng đến phòng bếp trước. Đến phòng bếp, nàng không tiến vào, ngược lại đi tới đi lui ở phía bên ngoài.

“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, muốn tìm một cái hố để chôn hả?”

“Ta muốn chôn gà.” Chôn nàng làm gì, nấu nàng để ăn sao?

“Chôn gà?”

“Ai nha, nói cho ngươi biết thì trời cũng tối rồi, ngươi lấy ở chỗ này đi, nói chung là đào lớn như vậy, sâu một thước là được rồi.”

“Dùng cái gì đào?”

“Không có xẻng thì đào bằng tay.” Nàng sơ qua, đất chỗ này cũng không cứng.

Thành Hâm trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng lại xem hắn như thái giám thật, còn phân phó công việc cho hắn.

“Nhanh lên, ta còn muốn đốt than đấy.” Nàng định vào bếp để tìm than dùng.

Thành Hâm bất đắc dĩ thở dài, động thủ đào đất, mắt nhìn thoáng nàng vào phòng bếp, không lâu sau mang ra một đống than.

“Này đã được chưa.”

“Được rồi.”

Mang than đến để bên cạnh hắn, nàng hỏi: “Có lửa không?” Ngàn vạn lần đừng nói không với nàng, bọn họ còn dùng đá đánh lửa.

“Ở đâu cần lửa?” Hắn dùng cắm hất về chỗ đầu hành lang: “Nơi đó có treo đèn.”

“A, vậy thì càng tiện.” Nàng ba bước thành chạy hai bước, lấy đèn xuống.

“Ngươi thật sự thích Hoàng thượng?” Thành Hâm giống như là rảnh rỗi đến nhàm chán, thuận miệng hỏi một chút.

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Tân Thiểu Mẫn không khỏi xấu hổ, càng tệ hơn, nàng đáp hay không đáp cũng đều xấu hổ, bởi vì thân phận hiện giờ của nàng là thái giám, cho nên biện pháp tốt nhất là làm bộ như không nghe thấy.

Nàng không trả lời, Thành Hâm cũng không để ý, trái lại tự nói tiếp: “Ngươi có biết Hoàng thượng là người như thế nào không?”

“Chắc hẳn ngươi biết rõ hơn ta.” Nàng tức giận đáp lại hắn ta.

Thành Hâm suy nghĩ một chút, thay đổi lời nói: “Ngươi biết không, Ngọc Tuyền cung là mật đạo bên trong núi giả, chẳng những có thể thông đến cung điện khác, mà còn có thể thông ra ngoài cung, cho nên hắn có thể tự nhiên đi lại ở trong cung, muốn đưa cái gì đến cung khác càng là thần không biết quỷ không hay.”

Tân Thiểu Mẫn nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, nàng cúi đầu suy nghĩ, nghĩ tới mọi thứ. Nàng từng gặp thấy qua đại ca đi tới Ngọc Tuyền cung, nói vậy là hắn đi ra từ núi giả, hộp đựng thức ăn trong tay có mùi thuốc nổ, cách vài ngày lại Ngọc Thần cung lại phát nổ. Cũng nhớ mang mang khi nàng trúng độc nửa tỉnh nửa mê, hình như có nghe thấy hai người bọn họ nói, ngòi nổ nàng tùy tiện châm kia phức tạp hơn nhiều so với đám nữ nhân trong hậu cung... Chẳng lẽ hỏa dược làm nổ Ngọc Thần cung kia là do hắn thần không biết quỷ không hay giấu sao?

Đột nhiên cảm thấy rùng mình, nàng không khỏi sợ run cả người, trừng mắt nhìn khuôn mặt đang cười đến mức đáng giận của Thành Hâm.

“Bây giờ ngươi đã biết rõ hắn là người như thế nào rồi hả? Hắn là người tàn bạo, tai họa ở hậu cung gần như đều xuất ra từ tay hắn, hắn coi mạng người như con kiến...”

Đúng lúc này, Thái Đấu vừa khéo đi đến, đang muốn bỏ đồ ra, Tân Thiểu Mẫn giành trước một bước: “Thành Hâm, Hoàng thượng nói mười năm trước ngươi đã bị hắn đưa vào cung, vậy mười năm nay ngươi đều ở trong cung, chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng thượng là dạng người gì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn bị ép buộc à?”

“Ngươi cho là như vậy?”

“Ta không nói thủ đoạn của hắn đúng, nhưng thời điểm ngươi sống ta thì ta chết, ngươi cho rằng hắn sẽ làm như thế nào?” Tân Thiểu Mẫn bình tĩnh nhìn hắn, không có tức giận, chỉ có không hiểu: “Ngươi đang thử ta sao? Ta không nói ngươi cũng biết vì sao Hoàng thượng lại làm vậy, ngoài trừ kẻ điên, có ai sẽ muốn giết người? Giết người vui sao? Giết người có thể được giải thoát sao? Hoàng thượng không thích, ta cũng không thích phương pháp của hắn, nhưng ngươi là người bên cạnh hắn mười năm, nỗi đau của hắn, ngươi không thấy được sao?”

Nàng nói chuyện rất trật tự rõ ràng, đạo lý rõ ràng, khiến người khác không nhịn được mà tán thưởng.

Thành Hâm cười cười, không đáp mà hỏi lại: “Có lẽ chúng ta sẽ không có ngày mai, ngươi không sợ sao?”

“Thế gian vốn luôn thay đổi, chính là bởi vì thay đổi nên càng cần phải tận hưởng những lạc thú trước mặt, luôn lo lắng đề phòng, ngày sau có thể biết mình chết thế nào sao?” Nàng tự nhiên nói: “nếu thật sự không có ngày mai, có thể cùng người yêu nhất, cùng nhau đi đến ngày cuối cùng, ngươi không biết là không tệ sao?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Thành Hâm cũng không nhịn được cười: “Được, nghe qua đã thấy không tệ rồi.”

“Đúng là không tệ, mà có phải là ngươi đào quá chậm không hả? Lại sâu một chút, như vậy có thể chôn cái gì.”

“Được, ta sẽ đào sâu thêm mổ chút, đến lúc đó vùi ngươi vào luôn.”

“Này, làm người nhất định phải làm vậy sao?” Chôn nàng có chỗ nào vui hả?

Thái Đấu đứng ở phía sau, nhìn hai người ngươi một câu ta một câu, không khỏi nghi hoặc nhíu mày, rõ ràng vừa rồi còn sắp gây gỗ, thế nào chỉ trong chớp mặt lại là đấu võ mồm rồi?

Đoàn người đi ở trên hành lang, từ phía trước Ngọc Tuyền cung đi về phía sau điện.

“Hoàng thượng thật sự muốn qua sinh thần sẽ tuyển tú sao?” Đi đến chỗ hậu điện, Tiêu Cập Ngôn mới thấp giọng hỏi.

“Có gì không được?”

“Không biết lần này Nhiếp chính vương có quỷ kế gì.” Dĩ nhiên Hoàng thượng lấy lý do mà tuyển tý, nghe qua tương đối hợp lý, nhưng bởi vì là do Hạ Hầu Quyết đề cập, lại làm cho người ta không thể không phòng: “Không phải hắn muốn cầu xin thay Bàng Duệ sao?”

Bàng Duệ là biểu đệ của Hạ Hầu Quyết, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực, thân là thống lĩnh năm quân, hắn chấp chưởng năm quân, trấn thủ kinh đô, nếu Hạ Hầu Quyết muốn bức vua thoái vị, binh lính tinh nhuệ trong tay Bàng Duệ ở gần kinh thành nhất, Hạ Hầu Quyết không thể nào buông tha con cờ Bàng Duệ này được.

Nhưng mấy ngày lâm triều này, Hạ Hầu Quyết tuyệt đối không đề cập tới, thậm chí đến ngày hôm nay lại đột nhiên nhắc tới chuyện muốn tuyển tú, ngay cả ngày cũng quyết định gấp gáp như thế, người khác có thể không nhìn thấy rõ sao.

“Bàng Duệ bị giam ở Đại Lý Tự, Hạ Hầu Quyết không muốn bách quan khuyên ngăn, đó là bởi vì trẫm đã giết gà dọa khỉ, Bàng Duệ đang bị giam, chỉ cần người thay Thượng Thư và Bàng Duệ nói chuyện, giống như đồng mưu sẽ bị áp giải vào Đại Lý Tự, trong lúc thần hôn nát thần tính, ai dám làm chỗ dựa cho Bàng Duệ? Ngay cả Hạ Hầu Quyết cũng phải tạm thời buông ra. Còn nữa, năm Đô Đốc đều bị trẫm tự mình bức cho từ quan thay mới, thì Bàng Duệ trở về còn có tác dụng gì? Dựa vào tính tình của Hạ Hầu Quyết, bức hắn nóng nảy, hắn sẽ dùng cách nhanh nhất để giết trẫm.”

“Chẳng lẽ hắn sẽ triều hồi quân ở biên cương?”

“Hắn không điều động được.” Hạ Hầu Hoan cúi đầu cười.

“Tại sao? Quân biên cương chỉ nhận thức binh phù không nhận thức người, ngày cả Binh Bộ cũng không có quyền can thiệp.”

“Bởi vì trẫm có bạn tốt, thay trẫm làm ra mấy chuyện phiến toái ở biên cương, khiến quân ở biên cương gần nhất không thể trở về. Nếu muốn điều quân Tây Bắc, cho dù hành quân gấp, trong vòng một tháng cũng không thể đến được kinh thành, mà quân Trấn Bắc phụ trách thỉ biên cảnh Đại Lương không động được, quân Trấn Nam phụ trách thủ biên cảnh Vô Cực cũng như vậy... Hắn chỉ có thể điều động quan ở Cổ Đôn trấn, đáng tiếc, không động được.”

“Cổ Đôn?” Hắn lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ Cổ Đôn liên tiếp quấy rối biên cảnh là vì - -”

“Đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao.” Một thời gian trước biên cương phía Đông truyền tin tới Cổ Đôn liên tiếp quấy nhiễu, phương pháp tác chiến rất kỳ quái, hành tung khó đoán, khiến người không hiểu nổi, hắn chỉ biết là vị bạn tốt kia đang giúp đỡ.

Lan Kỳ Đình thật sự là một người thông minh, hắn mới chỉ nói một chút, vậy mà Lan Kỳ Đính có thể hiểu rõ tất cả.

Tiêu Cập Ngôn nghe đến đât, lúc này mới hiểu rõ mục đích trước kia Hạ Hầu Hoan tiếp cận Hoàng tử Cổ Đôn, thì ra hắn sớm nhìn thấy bước tiếp theo của Hạ Hầu Quyết. Lúc trước không chỉ cứu Hoàng tử Cổ Đôn chết trong tay Hạ Hầu Quyết, hơn nữa còn khiến Hoàng tử Cổ Đôn thiếu nhân tình mình.

Hắn (Tiêu Cập Ngôn) biết Hạ Hầu Quyết giỏi tâm kế, nhưng lại không nghĩ rằng ánh mắt của hắn (Hạ Hầu Hoan) lại tinh chuẩn đến vậy, tính toán không tệ.

“Nhưng nếu muốn Nhiếp chính vương xuống tay, chẳng lẽ sẽ ở trên buổi tuyển tú...” Dùng độc?

Hạ Hầu Hoan khẽ cười một tiếng: “Trẫm sẽ bắt được hắn trước ngày tuyển tú.” Nói xong, một cỗ mùi bay đến gần, khiến hắn nhíu mày.

“Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, về chỗ Lý Đạc kia...” Tiêu Cập Ngôn giương mắt, thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Đồng Viên, đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi thịt nướng, không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ Ngự Thiện Phòng nướng đồ? Mà lúc này còn chưa tới giữa trưa...”

“Không, là Thiểu Mẫn làm.” Hắn cười nói, nhớ tới lúc ở kho phòng bên cạnh Ngự Thiện Phòng, bị nhìn thấy đang trộm cắn đồ lại lấy khoai lang hối lộ hắn của nàng, khiến ý cười trên môi hắn không ngừng lớn hơn.

Tiêu Cập Ngôn nhìn ý cười trên mặt hắn, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần lén phái người tra lý lịch của tên thái giám kia.”

“Tra thế nào?” Hắn không chút để ý hỏi, ngửi mùi này, cảm thấy bụng rất nhanh đã đói rồi.

“Không thu hoạch được gì.”

“À?”

“Hoàng thượng, không tra được lai lịch của thái giám kia, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?

“Là rất kỳ lạ.” Hạ Hầu Hoan thuận miệng nói, hắn vẫy vẫy tay: “Được rồi, Cập Ngôn, ngươi đi trước đi.”

“Hoàng thượng!” Tiêu Cập Ngôn không thể tin được: “Hoàng thượng, chúng ta còn chưa mượn hết sức của Lý Đạc, Lý Đạc này quá mức giảo hoạt, nếu Hoàng thượng không thể cho hắn cam đoan, sao hắn có thể toàn lực vì Hoàng thượng? Nhưng ngài mặc kệ chuyện này, gần đây cũng không xuất cung trao đổi... Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài bị tiểu thái giám kia mê hoặc?”

“Cập Ngôn, hôm nay ngươi nói nhiều quá, trẫm có thể nói cho ngươi, Thiểu Mẫn thật lòng ở bên trẫm, ngày đó nếu nàng không thử độc, vì trẫm mà trúng độc, sao trẫm có thể tránh được một kiếp này?”

“Thì ra vài ngày trước Hoàng thượng muốn giải độc hoàn là vì hắn... Hoàng thượng, chẳng lẽ không nhìn ra đây là khổ nhục kế sao?”

“Được rồi, trở về!” Hắn tức giận phất tay áo bỏ đi, Chúc Bình An phía sau chỉ có thể lấy ánh mắt trấn an Tiêu Cập Ngôn, sau đó vội vàng đuổi theo.

Tiêu Cập Ngôn kinh ngạc đứng tại chỗ, không thể tin được hắn lại tin nhiệm một tiểu thái giám như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.