“Quá mỏng, Thái Đấu, rốt cuộc ngươi có làm không?”
“Tự ngươi làm đi.” Thái Đấu khó chịu, quăng chày cán bột xuống đất.
“Ngươi không thấy ta cũng đang làm sao?” Hai tay Tân Thiểu Mẫn gói sủi cảo rất nhanh: “Nhanh lên, không có da sủi cảo rồi.”
Thái Đấu cầm lấy chày cán bột lần nữa, ánh mắt hung ác trừng Tân Thiểu Mẫn: “Thiểu Mẫn, ta cảm thấy gần đây thái độ của ngươi đối với ta càng ngày càng kém.” Hắn tốt xấu gì cũng là Hiệu úy ngũ phẩm, vài ngày trước hắn phải chăm sóc còn chưa tính, hiện giờ tự nhiên còn phải làm tạp dịch ngự thiện, muốn hắn nuốt cục tức này thế nào đây? Càng như vậy, hắn tự nhiên càng cảm thấy ghét bỏ hắn!
“Thái Đấu, thật xin lỗi, ta chỉ muốn làm chút đồ khác lạ cho Hoàng thượng thôi.” Nghĩ đến một lát có thể nhấm nháp sủi cảo lâu rồi chưa được ăn, nàng không khỏi thấp thỏm nóng nảy, vội vàng thúc giục.
Vừa nhắc tới Hoàng thượng, Thái Đấu dù không muốn cũng chỉ có thể tiếp tục cán da sủi cảo: “Ta chưa từng làm qua việc bếp núc, động tác dĩ nhiên là chậm rồi, ngươi đừng thúc giục ta nữa.”
“Được rồi, thật xin lỗi.” Cầm da sủi cảo vừa cán xong, nàng quay đầu nhìn Thành Hâm đang ra sức nhào bột, đi đến bên cạnh chỉ điểm: “Thành Hâm, nhào phải kỹ, trước cắt ra một cái, sau đó tạo thành sợi, lại cái thành khối nhỏ, như vậy động tác của Thái Đấu có thể nhanh hơn một chút.”
Thành Hâm nhìn bột, sau đó giương mắt trừng nàng: “Ta thấy ngươi như tổng quản Ngự thiện phòng, chỉ huy cũng không tệ, ngươi có muốn tự mình thử một chút không?”
Tân Thiếu Mẫn lập tức thu mình nhỏ lại, trốn vào một bên: “Ngươi cũng biết ta chỉ được cái miệng thôi.” Phải biết rằng muốn nói một miệng cũng không phải chuyện đơn giản, phải nhấm nháp qua vô số đồ ăn ngon, nghiên cứu ra, không phải mỗi người đều làm được.
Nàng sẽ có vài chiêu như vậy, thịt nưỡng và bánh sủi cảo, cái khác... Hắc, liền tính nàng có tâm nghiên cứu cũng không có cách nào làm. Nếu chỉ nướng, có vài món không giống vị bọn họ nếm qua, cho nên vẫn là nhận mệnh đừng để nàng chạm vào bếp nấu.
Thành Hâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thật hoài nghi, rốt cuộc là ngươi muốn ăn hay là Hoàng thượng muốn ăn.” Căn bản là lấy lông gà làm lệnh tiễn, vô sỉ tới cực điểm.
Đương nhiên là Hoàng thượng muốn ăn, ta chỉ có thể ăn cháo.” Nàng thật đáng thương, bữa ăn đều là cháo, có trời mới biết nàng vừa nhìn đến cháo là bắt đầu buồn nôn rồi. Dạ dày của nàng tha thiết nói với nàng, khẩn cấp muốn ăn đồ ăn khác ngoài cháo.
“Thịt nướng lần trước, ta thấy ngươi ăn vụng hai miếng thịt của Hoàng thượng.” Thái Đấu vừa cán da sủi cảo vừa nói.
Tân Thiểu mẫn liếc mắt trừng hắn, miệng không tiếng động mỉm cười. Thật sự là chim nói bừa , thấy thì thấy, có cần phải nói ra không?
“Ta đã biết, nàng đại khái là ăn không đủ no, đêm này ta sẽ chuẩn bị một chén cháo đặc lớn để nàng ăn tới no.” Thành Hâm cười hí mắt, nhìn sắc mặt tái xanh của nàng, tâm địa tốt trấn an nàng: “Đừng lo lắng, phòng bếp này cái gì cũng không có, chỉ có gạo là nhiều nhất, ta có thể nấu một thùng lớn.”
Sắc mặt Tân Thiểu Mẫn xanh mét, một thùng cháo lớn... Nàng phải nghĩ biện pháp làm đồ ăn khác, bằng không cứ ăn như vậy, nàng thật sự sẽ ăn vào rồi nôn ra mất! Trời mới biết, tuy nàng không khén chọn đồ ăn, nhưng vấn đề là nàng không thích ăn cháo nhất, hơn nữa còn có trình độ của Thành Hâm, tuy là cháo cũng đa dạng, nhưng nàng đã sớm tuyệt thực kháng nghị rồi.
“Đang nói chuyện gì?”
Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Hạ Hầu Hoan, Tân Thiểu Mẫn không nói hai lời, quay đầu làm tiểu nhân: “Đại ca, bọn họ đều khi dễ ta, ta thật đáng thương.” Nàng đáng thương tội nghiệp nhào vào trong lòng hắn.
Chúc Bình An đi theo phía sau Hạ Hầu Hoan, khóe mắt run rẩy nghiêm trọng, rất muốn đẩy nàng ra khỏi người Hạ Hầu Hoan, nhưng hắn không thể, bởi vì Hạ Hầu Hoan đã ôm nàng vào trong ngực.
Yêu nghiệt thái giám này, càng lúc càng có thủ đoạn yêu nghiệt, nhưng lại làm đầu óc Hoàng thượng choáng váng, nếu không phải niệm tình ngày đó hắn (Tân Thiểu Mẫn) thử độc thay Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng bị trúng độc, hắn (Chúc Bình An) đã sớm tìm cách đuổi hắn (Tân Thiểu Mẫn) đến chân trời góc bể rồi... Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hắn (Chúc Bình An) không thể làm ra chuyện khiến Hoàng thượng không vui, cho nên, hắn chỉ có thể nhịn tùy theo yêu nghiệt lỗ mãng này.
Hạ Hầu Hoan thỏa mãn với nàng, gạt bỏ Thành Hâm ở một bên, ôm nhẹ nàng hỏi: “Như thế nào?”
“Thành Hâm không cho ta ăn nước sủi cảo.” Nàng muốn ăn đồ ăn ngoài cháo, cái gì cũng được!
Hạ Hầu Hoan bị vẻ mặt ai oán của nàng chọc cười, nàng không khỏi hoài nghi, vì sao gần đây mỗi lần đại ca nhìn thấy bọn họ đều cười vui vẻ như vậy... Nàng là tố khổ nha, có gì hay để cười sao?
“Đừng tức giận, ngươi muốn hạt dẻ, ta bảo Bình An mang đến đây.” Hạ Hầu Hoan liếc mắt ra hiệu, Chúc Bình An lập tức đặt một bao hạt dẻ lên trên lò.
“Hạt dẻ!” A, mùa thu ăn hạt dẻ, là đồ ăn ngon đó! Nàng không nói hai lời, lôi kéo Hạ Hầu Hoan đến trước bếp: “Đại ca, ngươi biết không, hạt dẻ này có một cách làm đặc biệt, đổ vào chảo lớn, thêm cát rang cùng, hương vị rất mê người.”
“Chưa từng nghe qua cách làm này.” Chúc Bình An ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ai, tuy rằng có thể để Hoàng thượng ăn đồ ăn khác lạ cũng tốt, hắn không muốn thừa nhận cũng không được, công phu nấu ăn của Thiểu Mẫn là hạng nhất, nhưng mấy ngày nay cũng thử không ít đồ ăn kỳ lạ, chỉ cần hắn (Tân Thiểu Mẫn) cầm dao động tay, đều hoàn toàn thay đổi.
Hắn (Chúc Bình An) rất sợ nếu còn loạn tiếp, hạt dẻ kỳ quái này sẽ biến thành đồ ăn hàng ngày của hắn và Thái Đấu
“Chúc công công, thật mà, chờ ta chuẩn bị tốt, ngươi sẽ biết nó ngon thế nào.” Nàng nói xong, tay đột nhiên bị nắm chặt: “Đại ca, sao vậy?”
“Việc nhỏ này để cho bọn họ làm là được rồi.”
“Bọn họ không biết rang thế nào.” Mặc dù nàng không muốn, nhưng nàng là người có nhiều kinh nghiệm, không thành vấn đề, trình tự làm cũng biết rõ hơn bọn hắn, hơn nữa không cần thêm gia vị gì, nàng tuyệt đối sẽ không làm hỏng.
“Ngươi nói là được, ở bên cạnh ta nghỉ một lát không tốt sao?” Hạ Hầu Hoan vô cùng ôn nhu nói: “Ta không muốn ngươi quá mệt.”
“Đại ca...” Đại ca thật sự rất tốt với nàng.
“Hắn sợ ngươi ra tay, liên lụy đoàn người.” Thành Hâm ngoáy ngoáy lỗ tai, không chút khách khí nói ra chân tướng thái độ ôn nhu của Hạ Hầu Hoan.
“Ta liên lụy mọi người lúc nào hả?”
“Là ai nói nàng phải làm bún thịt, kết quả làm ra một đống uế vật gì đó?” Thành Hâm không chút khách khí phá vỡ sân khấu của nàng.
“Uế vật cái gì, cái gì, cái gì?! Nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?
“Còn có cái gì mà bánh khoai lang, cái gì mà ngoài xốp trong mềm, thực tế là ngoài cháy trong sống, đồ ăn nát vụn cháy khét, hương vị vừa chua vừa chát, ngươi vẫn ăn, nói là ngon.” Thành Hâm tự đáy lòng đề nghị.
“Ta nói, ta sẽ không nấu.” Cái này không thể trách nàng, nàng vốn sẽ không xuống bếp, huống chi loại bếp này, vô cùng khó khống chế lửa, có thể hy vọng nàng nấu tốt sao?
“Cho nên nói liên lụy đoàn người, một chút cũng không oan uổng ngươi.” Thành Hâm vừa nói xong, Thái Đấu và Chúc Bình An đều vụng trộm gật đầu theo, không tiếng động phụ họa.
“Ngươi!” Vì sao há mồm lại thối như vậy?
“Được rồi!”
Tân Thiểu Mẫn quay đầu, nhìn về phía Hạ Hầu Hoan: “Đại ca?” Sao đang êm đẹp lại tức giận?
“Ngươi muốn ta đến đây nhìn ngươi và Thành Hâm tranh cãi sao?” Hạ Hầu Hầu hơi tức giận nói. Hắn luôn luôn ẩn nhẫn, nhưng hắn phát giác chỉ cần hắn không đề cập tới, nàng thật không rõ. Nhưng muốn hắn nói thế nào? Nói không chính xác nàng và Thành Hâm nói chuyện với nhau, muốn nàng sau này chỉ nhìn mình? Loại lời nói ngây thơ này, hắn thật đúng nói không nên lời.
“Ta...”
“Bình An, chuẩn bị.” Hạ Hầu Hoan buông nàng ra, đi thẳng lên hành lang.
“Nô tài tuân chỉ.”
“Chuẩn bị cái gì?” Nàng vội hỏi.
“Hoàng thượng muộn một chút sẽ tới Ngọc Đức cung, hiện tại muốn tắm trước.”
“Đại khái khi nào muốn thì đi?”
Chúc Bình An nhìn sắc trời: “Đại khái là chừng nửa canh giờ.”
Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, vội hô: “Nhanh chút nhanh chút, ta muốn nấu sủi cảo.” Chạy nhanh nấu xong bánh sủi cảo, chờ hắn tắm rửa rồi ăn, tuy rằng không tính là sở trường, nhưng tuyệt đối có thể thay mặt.
“Ngươi không cần nấu đâu!” Ngoài trừ Hạ Hầu Hoan, những ngoài còn lại trăm miệng một lời nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Thiểu Mẫn suy sụp: “Không cần xem thường người như vậy, chỉ là nấu nước sủi cảo mà thôi.”
“Hoàng thượng muốn tắm, chẳng lẽ để Thiểu Mẫn hầu hạ.” Chúc Bình An vội nói với Hạ Hầu Hoan, liền trông mong hắn mang tai tinh này đi, đỡ phải phá hỏng bữa tối.
Tân Thiểu Mẫn sửng sốt, hầu hạ tắm rửa? Nàng không khỏi nhớ tới mấy ngày nay bọn họ luôn cùng giường chung gối, hắn bất chợt sẽ động tay động chân với nàng, nhưng cái gì cũng không làm, giờ nói đến tắm rửa... Cảm giác này thật nghiêm trọng nha.
Hẳn là hắn phải nói thôi? Nàng quay đầu nhìn lại - - “Đại ca?!”
“Một câu nói, ngươi đi hay ta đi.” Chúc Bình An không đến xỉa đến nàng, vì bữa tối no nê, tạm thời hắn cho phép nàng đi mê hoặc Hoàng thượng.
Này còn cần phải hỏi sao?
Nàng ở lại phòng bếp cũng vô dụng, bởi vì bọn họ căn bản sẽ không để nàng chạm vào, thân là nữ nhân duy nhất, lòng tự trọng bị làm nhục một chút, sớm biết có một ngày như vậy, lúc trước nàng nên học giỏi trù nghệ mới đúng, như vậy mỗi bữa ăn đều có thể làm đồ ăn ngon cho đại ca.
Chỉ là, muốn đại ca ăn thật vui vẻ, trước tiên nàng phải tìm cách tiêu đi lửa giận của đại ca đã.
Thăm lại chốn xưa, lại đi đến ôn tuyền, rất nhanh đã đi đến trước cửa, nàng không khỏi nghĩ nơi này không sợ bị người khác rình coi sao, nhưng hẳn là không ai dám tới rình mới đúng.
“Đại ca.” Nàng khẽ gọi, đẩy cửa ra, ôn tuyền liền xuất hiện ngay trước mặt, mà hắn... “Ô ô!”
Nam nhân trần trụi xuất hiện trước mặt khiến nàng sợ tới mức lùi lại ba bước, kém chút nữa đập đầu vào cửa lớn.
Có phải là rất kích thích không hả?! Đều do nàng không xác nhận trước mà đã bước vào bên trong, khiến nàng thấy Hạ Hầu Hoan đang chuẩn bị tắm... Nhưng thật không phải nàng khoa trương, khung xương của đại ca cực kỳ cân xứng, là hơi gầy, nhưng vân da rõ ràng, chỗ nên nhìn hay không nên nhìn, trong nháy mắt đó, nàng đều nhìn thấy hết cả rồi...
Nàng thật xin lỗi đại ca, nàng chưa được sự cho phép của hắn mà đã nhìn sạch hắn.
“Ngươi cũng đã nhìn thấy Thành Hâm, lúc đó ngươi cũng không phản ứng đến mức này.” Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng không vui nói, trong lời nói không giấu được sự trào phúng nàng.
“Đại ca, ta đã nói rồi, ta chỉ nhìn thấy phần lưng của hắn, nhiều lắm thì sau đó nhìn hắn xoay người mà thôi.” Không cần xem nàng giống như sắc nữ vậy chứ, nên xem hay không nên xem, có thể xem hay không thể xem, nàng luôn phân biệt rõ ràng.
“Thật sao?”
“Thật!” Nàng không để ý thề để chứng minh trong sạch.
“Cho nên hiện tại ngươi định đứng bên ngoài nói chuyện với ta?”
“Hả?” Chẳng thế? Không lẽ muốn nàng đi vào giúp hắn tắm rửa kỳ lưng... Nàng cần chuẩn bị tâm lý một chút, một màn ướt át vừa rồi, đến giờ vẫn còn ở trong đầu nàng, khiến nàng mặt đỏ tim đập.
“Ta muốn giành toàn bộ thời gian ở chung với ngươi, nhưng mà ngươi lại vui vẻ ở chỗ kia, có ta hay không có ta hình như đều không quan trọng.”
Tân Thiểu Mẫn ngẩng đầu, nhấc lên dũng khí đi đến gần: “Đại ca, ta cũng muốn cùng ngươi chung sống.” Trên thực tế người bận rộn là hắn không phải là nàng, nàng nhiều lắm chỉ vắt hết óc suy nghĩ thực đơn để tự thể nghiệm thôi, mà hắn phải lầm triều thảo luận chính sự với đại thần, còn có hậu cung, người chân chính không thể thân phân là hắn.
“Vậy vì sao ngươi không tới đây?”
“Phi lễ chớ nhìn, đại ca.” Nàng sẽ thẹn thùng có được không.
“Không phải vừa rồi ngươi đã nhìn thấy hết rồi sao? Hay là thân thể xấu xí này, khiến ngươi chán ghét?”
Nghe hắn nói gần như cam chịu, nàng làm sao chịu được? Thử đi đến gần ôn tuyền một chút: “Nào có? Thân thể đại ca xấu chỗ nào, vai rộng mông hẹp, da dẻ rõ ràng, phi thường... Đẹp mắt...” Nhưng mà đại ca, ngươi có thể đừng đứng đối diện với ta được không, để ta thu hết hoàn mỹ của ngươi vào mắt?
Nước ở đâu trong suốt như vậy! Khiến nàng nhìn không sót cái gì. Nàng nỗ lực khắc chế, ánh mắt chỉ dừng lại ở vòm ngực rắn chắc, không để tầm mắt chi du đến những nơi khác.
Nàng đã nhìn thấy được, nhìn hết, không thể lại nhìn chằm chằm, nhưng mà... Nam nhân này là yêu nghiệt, khuôn mặt tuấn tú liền thôi, ngay cả khí lực cũng đều hoàn mỹ như vậy, nam nhân nào thấy hắn cũng phải tự biết xấu hổ!