Ba người vừa đến chỗ đã nhìn thấy khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đập vào trước mặt là dĩa sủi cảo thơm lừng.
Chỗ ngồi đã được sắp đặt rất rõ ràng, tổ đạo diễn và vài diễn viên kỳ cựu thứ bậc cao ngồi một bàn, tổ trang phục, tổ quay phim các kiểu, mỗi bên ngồi tách bàn ra.
“Chúng ta tìm chỗ đã, phải tìm chỗ anh Hạ Vũ nữa!... Sao anh?” Tiểu Ngải vừa nhìn thấy nhân vật trọng điểm, đã lập tức quay đầu lại hỏi ý Uông Lẫm.
Chỉ thấy Hạ Vũ nhìn ra bọn họ bèn cười vẫy tay, chỉ chỉ bên cạnh ba vị trí đã được chừa sẵn.
“Có chỗ rồi thì ngồi thôi.” vẻ mặt Uông Lẫm như không có vấn đề gì, nói.
“Đúng rồi, đều là người quen cũ còn chú ý cái gì.” Khương Lỗi cười ha ha nói, “Chỉ cần không có Dương Minh Hi, ngồi ở đâu mà chả thế. “
Uông Lẫm đi tới bên cạnh Hạ Vũ, người sau lập tức dời ghế qua đưa anh vị trí đằng trước. Uông Lẫm lại nhìn hắn một cái, nét mặt của đối phương trong nháy mắt có chút xấu hổ, lập tức vừa cười vừa nói: “Ngồi đi.”
“Nghĩ gì thế.” Uông Lẫm hỏi.
“Sao...?” Hạ Vũ bị câu hỏi chủ động của anh làm càng thêm hoảng sợ, “Anh đang suy nghĩ... Đã lâu không có ăn sủi cảo rồi. “
“Có lâu bằng tôi chưa.”
“Lần trước ăn là đêm trừ tịch năm ngoái,“ Hạ Vũ thấy anh muốn nói chuyện phiếm với mình đã có ngay tinh thần, “Ăn ở ngoài cũng không ngon bằng trong nhà, luôn cảm thấy nhân bánh thiếu chút lòng thành, không phải như loại này, vô cùng tròn đầy.” nói xong còn đem một cái sủi cảo được hắn gói kỹ càng, đưa cho Uông Lẫm xem.
“Nhân cà rốt à?”
“Bên trong còn có chút bột hồ tiêu, ăn vào thơm vô cùng, bác nhà em trước đây vốn thích ăn nhất cái mùi này... “
Hạ Vũ bắt đầu phát huy sở trường nói năng vô nghĩa không dứt, Uông Lẫm vừa nghe vừa cầm lấy cái bánh sủi cảo, đồng thời ánh mắt dò xét qua những người bàn khác.
Đang nhìn lướt qua đã đụng trúng Dương Minh Hi từ đầu kia đi tới.
Đối phương thấy anh, biểu cảm lập tức sượng sùng do xấu hổ, quay đầu lại đi hướng bàn riêng.
Hạ Vũ ngừng miệng, nhìn Uông Lẫm một chút, do dự một hồi mới hỏi ra lời: “Hai người... đang gây nhau à?”
“Tôi có rảnh tới mức đi gây với người khác.”
“Chả phải quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt à”
“Người nào nói?”
Hạ Vũ cười nói, “Mấy bức ảnh hai người tràn lan giật tít khắp nơi, mấy tờ báo giải trí viết, đọc còn tưởng rằng muốn kết hôn tới nơi ấy chứ... “
Uông Lẫm liếc mắt nhìn đối phương, giọng Hạ Vũ lập tức nhỏ xuống, ho khan hai tiếng rồi tiếp tục làm sủi cảo, nhưng khóe miệng vẫn đang mím môi, khóe mắt đuôi mày đều thể hiện tâm trạng vui sướng.
“Hí hửng vậy?”
Hạ Vũ nhanh nhạy nhìn sang bốn phía, thấy không ai đang nhìn nhân tiện nói: “Anh vui lắm chứ, thật sự... Anh đã nghĩ giữa hai người thật sự có chuyện gì, may chỉ là đồn thôi.”
Thông báo ban ngày ban mặt như thế vẫn là lần đầu tiên, Uông Lẫm cũng phải bội phục tên kia có lòng can đảm không thấy nhục là gì, vì vậy lại hỏi: “Coi như thật sự có chuyện gì thì thế nào?”
Động tác của Hạ Vũ dừng lại, chỉ thấy ngón tay đang nắn sủi cảo của hắn đang dùng lực, móng tay hầu như đã ghim vào trong vỏ, nhưng biểu cảm thoạt nhìn vẫn còn rất bình thường: “... Theo anh nghĩ thì cũng không có khả năng, cậu ta đâu giống tuýp người em sẽ thích.”
Uông Lẫm cười lạnh một tiếng, “Đến ngay cả gu tôi là gì anh cũng rành nhỉ?”
“Ít nhất cũng không phải kiểu của cậu ta, hơn nữa, “ Hạ Vũ dừng một chút, “Đối tượng trước kia của em đều là nữ thôi mà. “
Uông Lẫm còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên Khương Lỗi đưa đến một đĩa sủi cảo lớn, đặt tới trước mặt bọn họ.
“Hạ Vũ gói nhanh ghê đó, mau giúp nhóm chúng tôi gói thêm mấy cái nữa! À đúng rồi, bỏ hơi nhiều hành, vậy mới thơm.”
“Hành thấy gớm mà thơm thơm gì chứ.. “ Uông Lẫm ghét bỏ nói.
“Tiểu tổ tông ơi, cậu để tôi ăn mặn một chút đi! Đã lâu không có được nếm mùi vị đó rồi. “
“Không sao cả, để em gói riêng cho anh Lỗi một phần, nhân bên trong toàn là hành không thôi.” Hạ Vũ nói.
“Anh chăm sóc cho lão mập chết bầm này quá nhỉ.” Uông Lẫm liếc hắn.
“Anh ấy là người đại diện của em, đương nhiên anh phải 'bồi dưỡng' kỹ càng rồi.”
“Lời này tôi thích nghe, hé hé.” Khương Lỗi cười thoả mãn.
Tổ đạo diễn còn mua con gà ở chợ gần đó, nhờ đầu bếp trong nhà hang của khách sạn làm ra mấy món ngon, gà hấp hành chiên giòn rồi cả hấp muối, nhiều món phong phú để lựa chọn, có vẻ như cố ý muốn cứu vãn hình tượng keo kiệt của mình. Mọi người ăn rất ngon miệng, không lâu lắm đã la hét đòi khui rượu uống.
“Tiểu Lẫm... Chúng ta đi qua cụng ly cái đi.” ăn được một nửa Hạ Vũ đột nhiên lại gần nói bên tai Uông Lẫm.
Uông Lẫm đang ăn ngon miệng, vừa nhìn chỉ thấy gương mặt ửng đỏ Hạ Vũ, trong mắt tình cảm không rõ ràng, nhìn như đã say rồi.
“Vẫn còn ở ăn mà đi cụng ly gì chứ.”
“Mọi người đã uống một hai chén, lúc này vừa lúc thích hợp, trễ nữa thì ai cũng say, người nào mời rượu sẽ không nhớ ra được.”
Về phương diện này Hạ Vũ vẫn vô cùng khéo kéo, cũng khó trách được mang danh là người giao thiệp rộng trong giới giải trí này. Uông Tri Viễn đã từng dạy anh, về phương diện này phải học hỏi từ đối phương, tuy là Uông Lẫm rất không cam lòng, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng ở những chuyện này, Hạ Vũ có quan hệ tốt với các đoàn phim hơn rất nhiều so với chính anh.
“Giờ đi đi.” Uông Lẫm nói, cầm ly lên đứng dậy.
Hạ Vũ lập tức đi theo anh đứng lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững đã xiên xẹo một cái, cả người trực tiếp tựa vào trên người Uông Lẫm.
“Không ổn rồi, xin lỗi em.” Hạ Vũ loạng chà loạng choạng, cố gắng giữ vững cân bằng.
Uông Lẫm giúp đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: “Anh sao thế?”
“Hình như anh thấy hơi say,“ Hạ Vũ cười nhìn anh, gương mặt hiện lên màu hồng đào làm xuân tâm nhộn nhạo, “Đạo diễn mua rượu cũng xịn phết... “
“Má nó chứ, đừng có diễn với tôi.” Uông Lẫm đẩy một cái, trực tiếp đem Hạ Vũ đẩy xuống ghế ngồi, dọa Tiểu Ngải ở một bên bị giật mình.
“Lẫm thiếu anh sao thế?”
“Không có gì, đi chỗ đạo diễn để kính rượu, bữa ăn ngày hôm nay làm lớn quá.”
Hạ Vũ nói níu lại hướng đi đến bàn chủ tiệc, đi tới phân nửa lại thấy Dương Minh Hi cũng tới rồi, trong tay lắc ly rượu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đàn anh à, đều là cùng một công ty, đi mời rượu mà sao cũng không bảo cho em một tiếng.”
“Minh Hi à,“ Hạ Vũ gật gù đắc ý ôm cánh tay Uông Lẫm hướng đối phương cười nói: “Đều tại anh đều tại anh cả... Uống hơi nhiều nên mau quên quá mà, chúng ta ba người đi đến cảm ơn tổ đạo diễn, đi nào... “
Uông Lẫm rất muốn đá văng Hạ Vũ bằng một cước, có điều thấy vẻ mặt mang biểu cảm đang nén giận của Dương Minh Hi, lại dứt khoát để mặc cậu ta đi.
Ba người nhìn như hoà hợp êm thấm mà mời rượu tổ đạo diễn, vừa lúc tất cả mọi người đang tập trung ăn ngon uống say, cũng lười hóng chuyện tranh đấu gay gắt giữa ba người diễn viên.
“Đạo diễn cực khổ rồi, chúc phim chúng ta sẽ thành công rực rỡ”
“Chúc mọi người tết tháng chạp vui vẻ!”
Những người khác cũng ngồi không yên, cả bữa tiệc lên cao trào mà thay nhau mời rượu. Sau khi ăn uống linh đình không biết người nào đề nghị chơi mấy trò phạt rượu, có người lại còn gọi thêm mấy két rượu nữa, hô to không say không về.
Uông Lẫm lười góp mặt trong náo nhiệt này, nói một tiếng với Khương Lỗi cũng đang nốc mấy ly, rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi chỗ này.
Anh vừa ra không bao lâu đã cảm thấy có người đang theo lưng mình, nhìn lại quả nhiên là Hạ Vũ. Người này uống đã nửa say, bước đi loạng choạng, một đôi mắt say lờ đờ vẫn cứ nhìn anh đau đáu, thấy Uông Lẫm quay đầu lập tức nhoẻn miệng cười.
“Anh thấy em đi nên cũng đi theo...”
“Anh đi theo làm gì, tôi muốn đi về nghỉ.”
“Anh muốn đưa trà giải rượu cho em uống, vừa rồi em cũng uống không ít, ngày thứ hai dậy bị đau đầu sẽ không tốt.”
“Không cần, anh tự lấy uống đi. “ Uông Lẫm nghe hắn say đến giọng nói lửng lơ, bộ dạng cười nhìn giống như mới uống Viagra vậy.
“Em cứ uống một ít đi mà!... “ Hạ Vũ ba chân bốn cẳng lảo đảo đi tới, Uông Lẫm chợt lách người làm thiếu chút nữa hắn ngã trên mặt đất.
“Anh lại lên cơn gì đấy.” Uông Lẫm bỏ lại một câu rồi quay đầu đi liền.
Anh đi chừng mười bước phát giác phía sau không có tiếng nữa, nhìn lại Hạ Vũ đang ngồi dưới đất cúi đầu cứ như đang bắt chước bức tượng “người suy nghĩ”, trong nháy mắt anh có nghĩ tới chuyện dìu hắn đi. Nhưng nghĩ lại bỗng dằn lòng, cho là dù gì một lát nữa Hạ Vũ cũng sẽ tự tỉnh, vì vậy lại dứt khoát hướng lên lầu.
Sau khi vào phòng mở máy điều hòa không khí rồi, Uông Lẫm lại nghĩ tới vừa rồi anh đi bằng hành lang cửa sau, nơi đó ba mặt gió lùa rất lạnh, Hạ Vũ bị gió lùa vào hơn năm phút đồng hồ thì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Uông Lẫm nghĩ mãi, tự chửi thề một tiếng, lại khoác cái áo đi ra cửa.
Hạ Vũ quả nhiên còn nép ở chỗ cũ, dựa vào tường nhìn như đang ngủ. Uông Lẫm đi lên trước vỗ đầu hắn một cái: “Dậy đi”
Hạ Vũ giật bắn một cái theo phản xạ cơ thể, lè nhè ừ một tiếng, nhưng hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
“Dậy đi Hạ Vũ. “ Uông Lẫm nói to lên.
Cơ thể Hạ Vũ lại giật bắn một cái, lần này rốt cục có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, thấy Uông Lẫm rồi nở nụ cười, lúm đồng tiền ngay mép cười xán lạn như muốn bay ra ngoài.
“Muốn ngồi ì ở đây cũng chả ai quan tâm can ngăn anh gì đâu. “
“Tiểu Lẫm... “ Hạ Vũ loạng choà loạng choạng mà đứng lên, nhìn anh đắm đuối: “Sao mà em đẹp trai thế này.”
“Trở về đi, đừng làm liên lụy toàn bộ tiến độ của đoàn phim. “
Hạ Vũ đỡ đầu gối chậm rãi tới gần anh, suýt nữa lại bị đẩy đến té lộn mèo một cái, sau khi đứng vững còn trực tiếp ôm lấy Uông Lẫm từ phía sau.
“Má nó.. anh lại muốn làm gì đây.”
Hạ Vũ không nói lời nào, chỉ đang ôm anh, gương mặt cọ xát lưng anh, hơi thở phả vào trên cổ của anh.
Cứ day dưa như thế, lỡ người phát hiện thì phiền toái. Uông Lẫm một tay túm lấy hắn kéo đi vào trong, Hạ Vũ “A” một tiếng, lại lập tức dùng sức một tay ôm vào thắt lưng anh, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bị kéo đi.
“Buông tay cho tôi” khi đã vào phòng Uông Lẫm mới lên tiếng quát, “Cái đệch, anh đang để tay ở đâu đó?”
Hạ Vũ bị giọng của anh làm sợ đến chấn động, cơ thể trực tiếp quỳ trên đất, tay lại trượt đi xuống mấy tấc, đặt ngay chỗ 'thằng nhỏ' nằm trong quần của Uông Lẫm.
Sắc mặt Uông Lẫm biến thành màu đen, dùng sức đẩy đối phương đến ngã ngửa xuống đất.
Vừa rồi cả đoạn đường, con ma men này cứ quấn chặt anh như con koala, đã phải kéo đi mệt mỏi rồi, quan trọng nhất vẫn là cái tay kia còn cứ đặt ở cái chỗ nhạy cảm kia, say khướt đến độ cứ liên tục kêu tên anh.
“... Có phải anh muốn ăn đòn hay không hử?” anh thở hồng hộc hỏi.
“Ừm...... Tiểu Lẫm... “
Hạ Vũ cong đầu gối, hai tay mở ra nằm trên mặt đất, tư thế kỳ dị biểu cảmsay mê, Uông Lẫm nhìn vậy đột nhiên cho là có thể chơi vui, bì vậy ngồi xổm xuống bắt đầu thao túng tứ chi của đối phương.
Hạ Vũ là có vẻ đã tới thời kỳ cuối của giai đoạn say rượu, tùy ý Uông Lẫm muốn thao túng thế nào cũng chỉ hừ nhẹ hai tiếng. Uông Lẫm đặt hắn làm thành động tác như con chim lớn đang giương cánh, há miệng im lặng cười to một hồi, sau đó lấy điện thoại chụp lại cái cảnh này.
Anh lại đổi hắn thành tư thế giạng thẳng chân mở banh ra, hai chân Hạ Vũ bị mở lớn ra, bởi vì dây chằng kéo căng, thấy khó chịu nên phải la lên.
“A đừng, không muốn... “
“Kêu hét gì vậy,“ Uông Lẫm vỗ một cái chát lên đùi hắn, “Có còn miếng kỹ năng nào của diễn viên không đấy.”
“Ack, xin lỗi... “ đầu óc Hạ Vũ còn chưa tỉnh hẳn, nghe anh nói như vậy thì xin lỗi trong vô thức, hàm răng cắn chặt nhịn đau cho để mặc anh nghịch.
Uông Lẫm vẫn có chừng mực, lỡ mà giỡn quá đà sau lại không quay diễn nữa thì mệt. Anh bày ra chơi thêm chút nữa rồi mới bỏ qua cho Hạ Vũ, sau khi chụp mấy bức ảnh chụp đã kéo hắn lên trên giường, vỗ vỗ một tay áo đầy mùi rượu, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Lẫm...? “ trên giường Hạ Vũ mơ hồ kêu một tiếng.
“Hẹn gặp.” Uông Lẫm mở cửa.
“Anh... thích em.”
Uông Lẫm trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn dứt khoát đóng cửa cái rầm một tiếng lại.