Cách Mạng Bà Xã

Chương 4: Chương 4




Vừa cúp máy sau khi gọi đồ ăn bên ngoài xong, Viên Thiệu Quân cầm điện thoại bất động hồi lâu, trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện vừa rồi khi đứng ở ngoài cửa, lơ đãng nghe được nội dung nói chuyện.

Cô tuyệt đối không cố ý muốn nghe lén chồng mình nói chuyện với bạn bè, chỉ là ở trước cửa đang định bưng nước trà vào phòng, bất ngờ nghe được bọn họ nói chuyện.

"Tiểu công quán"? là Kim Ốc Tàng Kiều (1), là chỗ giấu giếm tình nhân? Bọn họ là nói chồng cô ở bên ngoài Kim Ốc Tàng Kiều sao?

((1) Kim ốc tàng kiều: ý chỉ nạp thiếp, nay được dùng với ý chỉ bao dưỡng tình nhân bên ngoài. Có tích này: Kim ốc tàng kiều : Đây là truyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế. Trần A Kiều , con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu, Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.

Lưu Phiêu vốn định đem gả A Kiều cho thái tử Lưu Vinh, bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt, mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân. Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng. Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa, công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi” gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không?” Lưu Triệt cười đáp ” Rất tốt , nếu được A Kiều làm vợ , xin làm nhà vàng cho ở ! ” Đó là gốc của thành ngữ ” Kim ốc tàng Kiều”. Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.)

Làm sao có thể! Anh mỗi ngày đều trở về nhà, hơn nữa thời gian biểu của anh vẫn như bình thường, cũng không có đêm nào qua đêm ở bên ngoài, như vậy anh làm thế nào ở bên ngoài có "tiểu công quán" được?

Mặc dù cô không có ý cấm cản chồng mình kết giao bạn bè với phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tất cả những người phụ khác ai cũng có thể giống như cô được ở bên cạnh anh.

Cõi đời này còn rất nhiều loại phụ nữ như cây tầm gửi, lúc nào cũng cần đàn ông quan tâm mình, ở bên cạnh mình, bất kể người đó đã có gia đình hay chưa. nếu chồng cô ở bên ngoài yêu thường người phụ nữ khác giống như cô thì đành chịu thôi, nhưng nếu anh chỉ là vui đùa qua đường như cành cây quấn quít lấy 1 thân tầm gửi hời hợt, tạm bợ thì tuyệt đối không thể nào có chuyện đó được!

Nhưng không có lửa thì làm sao có khói, nếu chồng cô không có ở sau lưng cô vui đùa với người phụ nữ khác bên ngoài, sao bạn bè anh có thể thốt ra được chuyện động trời như thế? Họ đều không phải là dạng người lấy hạnh phúc gia đình của người khác ra làm trò đùa, huống hồ những người đó còn là bạn thân đồng kham cộng khổ với chồng cô.

Chuyện sẽ không thể nào đơn giản chỉ là đùa giỡn, trên đời này không ai hiểu rõ sự hấp dẫn của anh bằng cô, năm đó cô không phải cũng bị "điện giật" từ sự cuốn hút đó của anh sao? Không những vậy mà tới bây giờ cô vẫn còn bị điện giật đến tê dại đây.

Quan trọng hơn, sự hấp dẫn nơi anh bây giờ không những không hề biến mất, ngược lại so với năm đó còn mãnh liệt hơn, sự lịch lãm, trầm ổn của người đàn ông lăn lộn trên thương trường càng làm cho phong thái của anh thêm cuốn hút.

Có phải cô cũng nên thuê thám tử tư?

Không, cái gọi là chuyện trong nhà nên phải đóng cửa bảo nhau, huống chi cô cũng không muốn cho người khác biết hôn nhân của mình đã xuất hiện vết nứt, vậy thì kế tiếp cô nên làm như thế nào mới có thể biết chồng mình rốt cuộc có làm chuyện sau lưng mình hay không?

Cô ảo nảo nhíu mày suy nghĩ, một hồi lâu sau, đôi mắt khép hờ ảm đạm bỗng dưng mở to sáng rực lạ thường,

Phụ nữ phải biết mạnh mẽ, tự lực, chuyện đã tới nước này, cô chỉ có thể dựa vào sức mình mà ra tay!

Cô thật sự không phải là "Anh Anh Mỹ Đại Tử"(2), chỉ biết loay hoay ở nhà, chuyện gì cũng không cần làm, trở thành "quý phu nhân" nhàn nhã. Cô cũng có công việc riêng của mình, chưa kể tới đống bản thảo chồng chất nằm trên bàn đang chờ cô ra sức phiên dịch, cô càng không thể nào trở thành cún con lẽo đẽo theo sau cái mông chồng cô 24/24 chỉ để canh chừng, cho nên, cô nhất định phải tìm kiếm bạn bè giúp đỡ.

((2) Chỗ này Miêu cũng không rõ lắm nên giữ nguyên, chỉ biết đây là tiếng Mân Nam, theo như thấy dạy tiếng Hoa của Miêu nói thì nó có nghĩa là "người rảnh rỗi". Còn tại sao như vậy thì ai biết chỉ giáo cho Miêu với nha)

Vấn đề là, từ khi cô bắt đầu công việc phiên dịch, mối quan hệ bên ngoài của cô, ngay cả bạn bè của cô dường như đều mất liên lạc, cô có thề đi đâu tìm người giúp cô đây?

Không thành vấn đề! Cô rất nhanh liền nghĩ đến ai có thể trở thành "chiến hữu" của cô, cùng là phụ nữ với nhau, lại còn rất thân thiết, còn có mối liên quan chặt chẽ trong công việc với chồng cô - Lý Mỹ Quyên, chị ấy tuyệt đối sẽ trở thành tai mắt có một không hai của cô, lần này thực phải cám ơn chồng cô rồi!

Nếu không phải chồng cô kiên trì muốn cô cùng Mỹ Quyên trở thành chị em tốt, cô nhất định không thể nào ở trong thời gian ngắn tìm được "chiến hữu" có điều kiên tốt như vậy, nhưng chồng cô "lập công" là một chuyện, bí mật theo dõi lại là một chuyện khác, không thể không làm..

--------------------

"Hàn tổng có "tiểu công quán"?"

Lý Mỹ Quyên mới vừa nhấp một ngụm cà phê, thiếu chút nữa là phun trở ra, cô vội vàng rút tờ khăn giấy lau mặt lau khóe miệng, để tránh ở trước mặt mọi người thất thố.

"Em đang nói đùa phải không?"

Buổi sáng ngày hôm đó , Viên Thiệu Quân lén gọi điện thoại cho Lý Mỹ Quyên, hẹn chị cùng cô ăn bữa trưa, còn thần thần bí bí muốn cô đừng cho Hàn Mạnh Huân biết, vì vậy Lý Mỹ Quyên vừa đến giờ nghỉ trưa liền vội vã chạy tới chỗ hẹn.

Còn tưởng rằng Viên Thiệu Quân nghĩ ra được chuyện thú vị gì, không thể ngờ là muốn cô làm tai mắt theo dõi Hàn tổng, chuyện này thực sự làm cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Từ khi cô đi theo bên cạnh Hàn tổng làm việc đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy anh cùng với ngời phụ nữ nào có tình ý, anh luôn là một người đàn ông rất quy củ, còn biết tự chủ tốt, là cấp trên tốt, tất cả điều này cô luôn rất tin tưởng ở Hàn tổng, vốn tưởng rằng thân là vợ của Hàn tổng thì Viên Thiệu quân phải hiểu rõ điểm này hơn cô chứ, không ngờ Thiệu Quân lại nghĩ mọi việc nghiêm trọng như vậy.

Thiệu Quân sao lại cho rằng Hàn tổng ở bên ngoài có "tiểu công quán"? Thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, không thể nào tưởng tượng nổi!

"Là hoài nghi, hoài nghi thôi mà!"

Thiệu Quân thấy Lý Mỹ Quyên lớn tiếng, sợ sẽ làm nguời khác chú ý, thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng, vừa rụt vai lại vừa khoát tay, muốn Mỹ Quyên nói nhỏ thôi.

"Em cũng chỉ là nghe bọn họ nói chuyện phiếm với nhau thôi, cũng không có bằng chứng cụ thể."

"Có khi nào chỉ là do cảm giác của em "thần hồn nát thần tính" không?" Lý Mỹ Quyên cảm thấy mơ hồ, chuyện này căn bản là Viên Thiệu Quân tự suy nghĩ quá nhiều."Chị tin tưởng Hàn tổng không phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ đâu!"

"Em cũng hi vọng anh ấy không phải như thế! Chỉ là mọi việc không có gì là tuyệt đối, phòng ngừa chu đáo vẫn hơn chị à!."

Viên Thiệu Quân biết mình nhờ vả như vậy, sẽ làm Mỹ Quyên rất khó xử, nhưng bây giờ cô không có sự lựa chọn nào khác.

"Có được hay không, chị Mỹ Quyên? Em hiện tại chỉ có thể dựa vào chị mà thôi."

"Aiya! Em đúng là đang làm khó chị nha!" Một bên Thiệu Quân và cô đều là chị em phụ nữ với nhau, một bên là sếp của cô, giúp hay không giúp đều rất khó xử nha!

"Em cũng biết làm vậy là rất khó khăn cho chị, nhưng lẽ nào chị lại đành lòng nhìn cuộc hôn nhân giữa em và anh ấy rạn nứt, thậm chí có thể đổ vỡ hay sao?" Đó là chuyện mà cô lo sợ nhất.

". . . . . . Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?" Lý Mỹ Quyên khó thở, vừa nghĩ tới chuyện đó có thể xảy ra, cô liền cảm thấy đau đầu.

"Vậy chị hãy giúp em một chút được không? Cũng không phải muốn chị làm chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần chị giúp em chú ý một chút, xem có những người phụ nữ nào hay lui tới gặp anh ấy là được rồi." Viên Thiệu Quân thành khẩn năn nỉ.

"Sao em không nhờ Khang Niên giúp đỡ? Anh ta hỗ trợ công việc cho Hàn tổng, thời gian ở cạnh Hàn tổng còn nhiều hơn chị !" Cảm giác này khó chịu thật! thư ký lại còn phải kiêm luôn công việc giám sát, đúng là thời buổi giờ kiếm tiền thật là không dễ dàng mà!

"Khang Niên cũng là đàn ông, chị cho là anh ấy sẽ giúp em chuyện này sao?

Nghe nói nếu đàn ông làm chuyện xấu sẽ thường bao che lẫn nhau, huống hồ Khang Niên còn có giao tình với Mạnh Huân, không thể nào làm chuyện bán đứng bạn bè được, có giết anh ấy cũng vậy thôi!

". . . . . . Nói vậy cũng đúng." Giống như ông chồng nhà cô, có khi đến hộp đêm chơi, bạn bè anh còn đồng loã với nhau giấu giếm cô. Đàn ông hả? tất cả đều không thể tin được!

Lý Mỹ Quyên cắn cắn môi, ngẩng đầu thấy trên khuôn mặt thanh tú của Viên Thiệu Quân viết đầy 2 chữ buồn bã, không khỏi mềm lòng.

"Được rồi được rồi, chỉ là em tuyệt đối không thể để cho Hàn tổng biết chị giúp em làm chuyện này đó!"

Nếu như bị Hàn tổng biết, chén cơm của cô tám phần sẽ coi như mất, aizz!

"Ừm! Em bảo đảm sẽ không để cho chồng em đụng tới một cọng tóc của chị!" Viên Thiệu Quân rốt cuộc cũng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm dần có chút khởi sắc.

Cô cầm giấy tờ đứng dậy chuẩn bị tính tiền, kế tiếp còn phải phiền Mỹ Quyên làm một chuyện !

"Chị Mỹ Quyên, đi thôi! Phiền chị đi theo em tới một chỗ."

"Hả?" Lý Mỹ Quyên há hốc mồm, lo lắng nhìn nhìn đồng hồ đeo tay."Thời gian chị nghỉ trưa chỉ còn lại không tới 40'!"

"Rất gần a! Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, không làm trễ nãi giờ làm việc của chị đâu mà."

"Rốt cuộc em muốn đi đâu?" Lý Mỹ Quyên khuôn mặt mờ mịt đuổi theo bước chân của Thiệu Quân.

"Sex shop!" (3)

((3)...e hèm, cái này là cửa hàng chuyên bán những dụng cụ tình dục)

"S . . . . . Khụ! Ban ngày kiếm đâu ra cửa hàng như vậy chứ?"

Lý Mỹ Quyên thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng, gương mặt nhiễm một màu đỏ rực.

"Có ai quy định sex shop chỉ được đi vào buổi tối không?" Nếu thật như thế, sex shop ban ngày cũng sẽ không mở cửa buôn bán.

"Nhưng. . . . . . Em có phải hay không nên cùng Hàn tổng cùng đi chọn thì tốt hơn?" Vợ chồng nhà người ta thật có "hứng thú", cô đi theo xem náo nhiệt gì chứ? Cảm giác thật giống như theo dõi cái gì, cảm giác thật xấu hổ.

"Chồng em không có chút nào lãng mạn hết, em tin chắc do dù anh ấy có đi chung cũng sẽ không biết nên mua cái gì." Viên Thiệu Quân không cần thử cũng có thể biết trước phản ứng của Hàn Mạnh Huân .

"Cái đó...thẳng thắn mà nói chị cũng chưa từng ggé qua loại cửa hàng đó, cũng không biết thứ gì... tương đối có thể. . . . . . giúp được em. . . . . ." Lý Mỹ Quyên cà lăm luôn.

"Em cũng giống chị thôi, nhưng mà chúng ta đều là con gái, có thể chia sẻ với nhau, em có cảm giác là sẽ chọn được đồ tốt." Viên Thiệu Quân lòng tin tràn trề cười nói.

"Thiệu Quân."

Mắt thấy sex shop đang ở phía trước, Lý Mỹ Quyên không khỏi dừng bước lại, trù trừ lôi kéo ống tay áo của Viên Thiệu Quân.

"Em cùng với Hàn tổng đều không quen xử dụng những món đồ tình dục này, tại sao bỗng nhiên em lại muốn mua chúng?"

"Bởi vì em muốn làm một cuộc cách mạng của bà xã nha!" Viên Thiệu Quân không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời một cách chắc chắn."Vô luận như thế nào cô đều muốn giữ được hôn nhân của mình, tuyệt đối là như thế!"

Dưới ánh mặt trời, mặt của Viên Thiệu Quân lấp lánh tỏa sáng, đến nổi Lý Mỹ Quyên cơ hồ mở mắt không ra, theo phản xạ phải đưa tay hơi che cản ——

Cách mạng của bà xã đúng không?

Nghe thật rất đáng gờm, xã hội hiện đại biến hóa quá lớn, giữ vững ý thức trước nguy cơ tuyệt đối là chuyện tốt.

Cô cũng là vợ của một người, khó đảm bảo có một ngày mình sẽ đụng phải vấn để khó khăn của Thiệu Quận, dĩ nhiên không gặp được vẫn là tốt nhất, ngộ nhỡ mà gặp được, vẫn phải nghĩ tới biện pháp giải quyết.

Hiện tại có thiệu quân đi ở phía trước cô, cô sẽ dụng tâm học hỏi, để tránh gặp phải tình cảnh quẫn bách đó, cô sẽ trở thành con ruồi mất đầu.

Mở cửa nhà ra, Hàn Mạnh Huân đối diện với một không gian tối om liền có chút không thích ứng.

Bình thường khi về đến nhà, cho dù là lúc nào cũng có ánh sáng sáng ngời, vợ anh đều sẽ ở nhà, nhưng này mấy ngày nay lúc về đến nhà lại không nhìn thấy bóng dáng cô, chờ thật lâu mãi mới thấy cô trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ liền sau kêu mệt, không thể nói hai câu với anh liền tránh về trong phòng ngủ, làm cho anh tâm trạng buồn bực tới cực điểm.

Cô hình như đang lặng lẽ tiến hành thứ gì đó mà anh không biết, cảm giác bí mật cực kỳ.

Anh rất muốn hỏi rõ ràng cô đến cùng là đang làm cái quỷ gì, nhưng đôi khi có một cuộc điện thoại, hoặc công việc xử lý phải kéo dài, thì cô liền chạy đi ngủ, cố tình làm ra bộ dáng ngủ say, anh lại không nỡ đánh thức cô, đành chỉ biết than thở hai chữ trời ơi, anh vậy mà cũng không hỏi được rốt cuộc cô đang bận chuyện gì.

Nhưng mà hôm nay đã tớicực hạn, anh không thể để cho tình huống như vậy tiếp tục nữa, đây là nhà anh, cô là vợ anh, vô luận như thế nào anh đếu muốn bảo vệ thật tốt, tuyệt đối không cho phép mình có bất kỳ sai lầm nào.

Hắn cởi xuống cái cà vạt đã trói buộc cổ mình cả ngày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên sofa phòng khách, chờ đợi đến giờ này còn chưa thấy bà xã về nhà.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả phòng khách an tĩnh tới mức cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ tíc tắc, đến lúc anh ngồi không nổi, mí mắt cảm thấy có chút nặng nề, bà xã Viên Thiệu Quân mới khoan thai trở về.

"Em đi đâu vậy, tại sao trễ như thế mới trở về?"

Nghe được tiếng chìa khóa và tiếng mở cửa làm anh chợt thức tỉnh, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, câu nói đầu tiên là chất vấn vợ mình.

"A!"

Viên Thiệu Quân hiển nhiên không ngờ tới anh còn thức, cô tối nay quả thật kéo dài quá muộn, cũng khó trách anh sẽ lo lắng.

"Em nghĩ là anh đã ngủ rồi!."

"Em không về nhà anh làm sao mà ngủ được?" Anh nghiêm mặt, hiển nhiên tâm tình khó chịu cực độ trong lòng."Em rốt cuộc chạy đi nơi nào, trễ như thế mới về nhà?"

"En đi học!" Cô thầm than một hơi, vốn là để một thời gian nữa mới cho anh biết , không ngờ vì chuyện cô về muộn mà lòi ra.

"Học cái gì?"

Anh cau mày, chưa bao giờ nghe cô nói qua muốn đi học cái gì.

"Lớp nấu ăn."

Cũng bởi vì cô không tay nghề không tốt, cho nên mới muốn đi học.

Người ta không phải đã nói, muốn nắm được trái tim của đàn ông, trước tiên phải nắm được bao tử của ngườimọi thứ để thay đổi cục diện, cho nên cô mới muốn đi học lớp nấu ăn.

Có thể học bao nhiêu, có thể làm cho tay nghề của cô tiến bộ bao nhiêu thì chưa biết, nhưng ít ra cô có nghiêm túc cố gắng, hi vọng là cuối cùng có một ngày, mình có thể nấu thật tốt một bàn thức ăn ngon làm thỏa mãn bao tử của chồng mình.

"Làm sao em đột nhiên muốn đi học lớp nấu ăn?"

Hàn Mạnh Huân kinh ngạc, đây là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ tới, vợ anh làm sao có thể nghĩ ra chuyện đến lớp nấu ăn? Quả thực là mặt trời mọc lên từ phía tây mà!

"Nhìn thấy trên tivi tiết mục ẩm thực, đột nhiên muốn học nấu ăn đó mà! Cho nên em liền đi đăng ký." Hơn nữa bây giờ không phải đang rất phổ biến sao? Tiết mục ti vi đều đang dạy các loại chương trình như "Vua đầu bếp", cô xem cũng cảm thấy rất có hứng thú, cho nên phải nói là lần này cô mượn cớ để đi học luôn.

"Trước giờ sao anh chưa từng nghe em nói?" Anh còn chưa thể tưởng tượng nổi, cô vợ lười biếng thành tính của anh đi học nấu nướng? Điều này thật sự là làm anh khó có thể tin được

"Hiện tại không phải đã nói rồi sao?"

Cô cười khẽ, nhưng mà trên mặt lại hiện ra nét mệt mỏi.

"Vậy tại sao lớp nấu ăn lại tan lớp muộn như vậy?" Được, anh có thể tiếp nhận cách nói của cô, nhưng trễ như thế mới về chính là không bình thường.

"Bởi vì em cùng đồng học đi dạo chợ đêm mới mở, cho nên mới về trễ."

Cô thay dép đi trong nhà, mệt mỏi ngay cả hơi sức để cười cũng thở không ra được.

"TEm mệt quá chồng ơi, chúng ta ngày mai tán gẫu tiếp được không?"

Hàn Mạnh Huân bình tĩnh nhìn bộ mặt mệt mỏi của nàng, vừa đau lòng cho nàng, lại muốn tìm kiếm giải đáp cho nghi vấn, nhiều lần do dự sau đó lại quyến định không nói nữa để cho cô trở về phòng nghỉ ngơi. . . . . .

Một phần nệm khẽ lún xuống, Viên Thiệu Quân nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện Hàn Mạnh Huân đã kết thúc công việc trong thư phòng, trở về phòng ngủ .

Cô khẽ cử động thân thể mệt mỏi, nhớ tới trước khi ngủ vẻ mặt uất ức của chồng , trong lòng cô không đành lòng có cảm giác chồng mình phải chịu thiệt thòi.

Cô cho tới bây giờ đều chưa từng lạnh nhạt như vậy với anh, lúc còn yêu nhau chưa từng, sau khi cưới càng thêm chưa bao giờ, chuyện trước mắt tuyệt đối là xưa nay chưa từng có, xưa nay là lần đầu, đừng nói chồng cô không thích ứng được, ngay cả chính cô cũng không chịu nổi.

Chương trình lớp nấu ăn của cô sắp kết thúc rồi, học tất cả đều chỉ là một chút mấy món ăn gia đình, còn có mấy cuốn sách kinh nghiệm dạy nấu ăn, cô đã có thể vì chồng mà nấu ra một bàn món ăn ngon, hi vọng đến lúc đó chồng cô sẽ thích, tốt nhất còn có thể thể hiểu được dụng tâm của cô.

Còn nữa, ngày mai sẽ là sinh nhật của mẹ chồng, cô vì bà mà mua mỹ phẩm của trung tâm SPA, còn lên kế hoạch tốt cùng mẹ chồng đi SPA thư giãn, làm tròn bổn phận và trách nhiệm của nàng dâu.

Còn nữa, cô còn mua vài cái áo lót hấp dẫn mê người, cùng mấy món đồ chơi trong phòng the, bị cô giấu kỹ ở tầng cuối cùng trong tủ treo quần áo, nhưng chồng cô đã cảm giác đợc sự thay đổi của cô, cũng không bao giờ dùng tới những vật nhỏ làm cho người ta phải xấu hổ kia, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là xin lỗi chồng, trong khoảng thời gian này đành phải để anh chịu uất ức, tịch mịch một chút.

Cô dĩ nhiên biết, nếu như chồng cô thật sự có ý ham muốn với những người phụ nữ kia thì sẽ không chờ đợi cô diễn tốt vai "thê tử mẫu mực" mới ra tay, hơn nữa, ngay lúc cô vừa mới hiểu ra vấn đề, đối với những người phụ nữ kia mà nói là "thời kì giáp hạt" (1) cũng là giai đoạn lý tưởng nhất để chiếm lấy trái tim chồng cô, nhưng Thiệu Quân cô cũng không muốn cứ như vậy mà "tự loạn trận cước" (2).

((1): khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến mùa thu hoạch.

((2): tự mình làm xáo trộn chiến trận của mình

Cô muốn đợi kế hoạch tiến triển đến một đoạn nào đó, ít nhất phải có một chút thành tích thì mới để cho chồng cô biết mình dành tâm ý thế nào cho anh, nhưng quá trình này quả là vất vả gian nan, cho dù làm cho chồng mình cảm thấy băn khoăn, cô vẫn phải kiên trì tới cùng.

Hàn Mạnh Huân không có chút nào biết sau lưng thê tử ngay cả lúc đang nửa tỉnh nửa mê mà đầu óc còn xoay chuyển suy nghĩ không ngừng, hắn đưa lưng về phía nàng, mặt xoay về bên kia, trong mắt cảm thấy có chút chua xót, thế nào cũng không khép lại được.

Anh và vợ anh làm sao lại biến thành như thế này?

Rõ ràng có gì cũng chia sẽ với nhau mới là vợ chồng, tại sao chỉ mới mấy ngày, giữa hai người không khí liền trở nên căng thẳng như vậy, làm anh không thể nào thích ứng nổi.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Chẳng lẽ là do hôm bữa mấy tên "tiểu tử" kia nói đùa, cô đã nghe thấy hay sao?

Phải vậy không? Có khả năng này không?

Nếu như cô nghe được mấy tên đó đùa giỡn nói tới "tiểu công quán" thì theo lý cô phải đi tìm anh hỏi cho rõ ràng chứ? nhưng cô một chút phản ứng cũng không có, anh lại ngây thơ cho là cô không nghe thấy, chẳng lẽ anh chậm chạp không phát hiện vợ mình đang lo lắng?

Anh trở mình, xoay mặt lại đối diện với cô, nhìn dưới mắt cô rõ ràng có một quầng thâm đen, anh theo bản năng đau lòng đưa tay sờ nhẹ, đang sắp sờ đến hốc mắt cô thì ngượng ngùng thu hồi đầu ngón tay.

Hàn Mạnh Huân anh rốt cuộc đã cho cô được cái gì? Ngoài cuộc sống an bình và chu cấp đầy đủ điều kiện kinh tế ra anh còn có thể cho cô cái gì nữa?

Bạn bè giao lưu ít ỏi, một người suốt ngày chỉ bị nhốt ở trong nhà, ngay cả lúc muốn tìm một người để nói chuyện thì ngoại trừ gọi điện thoại cho anh ra thì hoàn toàn không có một người bạn tâm giao nào khác. . . Cuộc sống như thế, anh thật có thể không thẹn với lương tâm mà nói cho cả thế giới rằng anh đã đem tới hạnh phúc chân chính cho vợ mình hay sao?

Cuộc sống của anh quá mức bận rộn, ngoại trừ vào lúc tân hôn từng mang cô đến Hawai đi du lịch trăng mật thì anh không nhớ rõ mình sau này có từng mang cô đi du lịch ở đâu nữa không. Vậy mà một năm qua cô ngay cả một câu oán hận cũng không có, cứ như vậy vợ của anh không có nửa điểm không hài lòng, mà anh cũng chưa từng nghĩ tới tình cảm của hai vợ chồng có ngày lại biến đổi như thế này.

Hiện tại hôn nhân của anh rõ ràng đã xuất hiện vết nứt, anh rốt cuộc phải làm như thế nào để cứu vãn quan hệ hôn nhân ngày càng lạnh nhạt của hai vợ chồng đây?

Chẳng trách con người ai cũng nói sau khi kết hôn mới là lúc cuộc sống chính thức bắt đầu, anh trước kia vẫn cho rằng chỉ cần duy trì hình thức và thói quen chung đụng thì hai vợ chồng có thể thiên trường địa cửu sống với nhau, bây giờ nhìn lại hình như anh quá ngây thơ rồi, trên đời này không có chuyện gì là có thể vĩnh cữu bất biến .

Có lẽ anh nên nghĩ biện pháp, trước tiên đem công việc gạt ra một bên, có thể sắp xếp được mấy ngày, cho dù không đủ để an bài hành trình du lịch ở nước ngoài thì đi trong nước tham quan một chút cũng được, chỉ cần có thêm nhiều thời gian được ở bên cạnh cô, anh tin là có thể tịm lại được tình cảm mặn nồng của hai người.

Ánh sáng của đèn ngủ dìu dịu tỏa ra trên đầu giường như đuổi theo tâm tư của đôi vợ chồng, rèm cửa sổ bị gió thổi động, ở trên tường phiêu dật như bóng ma, cũng như hai tâm tư của hai vợ chồng họ giờ đây không thể nào nói ra khỏi miệng mặc dù cực kỳ phức tạp , hoang mang ——

Hàn Mạnh Huân không thích phô trương, tính tình kín kẽ cũng là tự nhiên mà có, phần lớn là được di truyền trực tiếp từ mẫu thân Phạm Tú Viện, bên cạnh đó là sự giáo dục nghiêm ngặt trong huyết thống lâu đời của gia đình giáo chức .

Cả nhà anh đều là giáo chức, anh phải tiếp nhận sự nghiêm nghị truyền thống và ý thức giáo dục, nhưng chuyện này cũng không thể hiện Phạm Tú Viện là một nguời cổ quái, khó chung sống.

Ngược lại, Phạm Tú Viện tương đối bình dị gần gũi, mặc dù đã là giáo viên đã về hưu, lại còn đang mở một phòng tranh nhi đồng, trên mặt bà lúc nào cũng treo nụ cười thân thiết, từ những vị gia trưởng tới trẻ con, ai nấy đều rất tin tưởng bà.

Bà càng không phải là người mẹ chồng nghiêm khắc, bà hay tự giới thiệu mình là "người trẻ tuổi sống lâu năm thoải mái nhất thế giới", bà cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, cho nên càng không cần thiết cần phải sống chung một chỗ với con dâu, cái bà muốn là dùng khoảng cách không gian để tăng thêm hảo cảm và tình cảm với nhau.

Từ xưa tới nay, sinh hoạt tập quán của mỗi người đều rất bất đồng, rất nhiều người đều bởi vì sinh hoạt tập quán bất đồng mà sinh ra tranh chấp, theo ý Phạm Tú Viện thì tất cả đều là mấy thứ "lông gà vỏ tỏi" (3), nhỏ nhặt. Vì không muốn để cho mình chỉ vì chút chuyện phiền não đó mà trở thành bà già cổ quái, thế nên bà kiên trì muốn ở một mình, chỉ mời thêm một phụ nữ giúp việc trung niên làm bạn .

((3): nguyên văn là kê mao toán bì, nghĩa là những chuyện vặt vãnh, không đáng kể)

Cũng bởi vì tính tình này của mẹ, cho nên đối với sinh nhật của Phạm Tú Viện , Hàn Mạnh Huân cũng không có tổ chức rầm rộ, ngay cả bà con thân thích cũng đồng loạt không báo với ai.

Phạm Tú Viện nói rằng, thân thích hai nhà Hàn Phạm phần lớn là ở tại trung nam bộ, để tránh bà con họ hàng vì bà mà đi tàu xe mệt nhọc, cứ coi như là không có chuyện này, dù sao sinh nhật cũng không phải là ngày lễ to tát gì, người trong nhà vui vẻ ăn bữa cơm là được rồi.

Hàn Mạnh Huân hoàn toàn tôn trọng ý kiến của mẫu thân, ở khách sạn cao cấp năm sao đặt một bàn tiệc lớn, khiêm tốn chỉ mời mấy vị bạn tốt thân quen với mẹ mình, cùng nhau chung vui bữa tiệc chúc mừng sinh nhật mẹ.

"Hàn, bác gái như thế nào còn chưa tới?"

Triệu Khang Niên đi ra đi vô cổng khách sạn mấy phen, liên tiếp nhìn đồng hồ không ngừng, chính là không thấy được "thọ tinh đại nhân" (4) đại giá quang lâm.

((4): người được chúc thọ được gọi là thọ tinh)

"Còn nữa, chị dâu cũng không thấy đến, anh rốt cuộc có liên lạc với họ hay không?"

"Đương nhiên là có, nhưng mà bây giờ điện thoại của cả hai người đều không gọi được." Hàn Mạnh Huân cũng rất sốt ruột, ở trong phòng riêng căn bản là nhấp nhổm không yên, vội vã chạy ra bên ngoài khách sạn nghển cổ chờ đợi.

Mắt thấy cũng đã hơn bảy giờ tối rồi, thế nào người nên tới còn chưa tới. . . . . . Ách, người nên mời tới thì cũng đã tới, chỉ là hai người quan trọng nhất vẫn chưa xuất hiện, anh gấp đến độ mồ hôi mẹ mồ hôi con đều chảy ra.

Bây giờ là tình hình như thế nào? Hai người phụ nữ kia hiện đang làm cái gì? !

Buổi sáng khi anh ra khỏi nhà, Viên Thiệu quân vẫn còn đang ngủ, anh lưu lại một tấm giấy trên tủ đầu giường nói cho cô biết thời gian và địa điểm của buổi tiệc sinh nhật, cô hiển nhiên phải chú ý tới mới đúng.

Lúc xế chiều, anh cố gắng gọi điện thoại xác nhận với cô một lần nữa, nhưng từ đó trở đi, điện thoại di động của bà xã vẫn không bắt sóng được, trùng hợp hơn là máy cầm tay của mẹ già yêu dấu cũng không thông, làm anh cả người giống như đang lơ lửng ở giữa không trung, tâm hoang mang bất định.

"Làm sao vậy trời? Họ có thể lầm thời gian địa điểm hay không, hay là. . . . . ." Xảy ra điều gì ngoài ý muốn? Triệu Khang Niên giật mình cắn đầu lưỡi, không dám nói điều xui xẻo trong ngày hôm nay.

"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?" Hàn Mạnh Huân không nhịn được nổi nóng, mấy ngày liên tiếp phiền não cộng thêm tình trạng trước mắt không rõ, là thánh nhân cũng sẽ phát điên.

". . . . . . Cái người này mấy ngày nay tính nóng nảy bất thường nha!"

Không cần phải nói, Triệu Khang Niên tất nhiên là nguời đầu tiên hứng chịu "cơn bão", ai bảo anh lúc đó đứng ngay bên cạnh Hàn Mạnh Huân.

'Mấy nhân viên của công ty cũng lén lút tìm em oán trách, muốn em có cơ hội hỏi anh một chút xem anh bị làm sao."

"Không có gì."

Anh phiền não lau mặt một cái, dùng hai, ba chữ có ý muốn trả lời cho qua chuyện.

Ngay cả anhcũng không hiểu nổi tình trạng của mình, muốn anh nói thế nào đây? Cho dù muốn kể khổ cũng phải có nguyên nhân-kết quả, vấn đề là anh ngay cả một điểm đầu mối cũng không có, tức giận cũng chỉ có thể toàn bộ nuốt vào trong bụng.

"Gì? Anh như vậy mà nói không có gì?"

Triệu Khang Niên "Gì" thật to một tiếng, nếu anh tin lời Hàn Mạnh Huân, như vậy mấy năm làm trợ lý của anh coi như là vô dụng rồi.

"Anh cho rằng em là ngày thứ nhất biết anh hay sao? Anh vậy mà nói không có việc gì, chẳng lẽ muốn trời sập mới gọi là có chuyện sao?"

"Triệu Khang Niên." Hàn Mạnh Huân nhắm mắt lại, xoay mình gọi thành tiếng.

"Sao chứ?"

Triệu Khang Niên chăm chú nhìn mấy chiếc xe đang qua lại, cẩn thận chú ý xem bên trong có phải là bóng dáng của Phạm Tú Viện và Viên Thiệu Quân hay không .

"Có đôi lúc thật thà quá cũng không tốt."

Hàn Mạnh Huân lúc này thật sự cảm giác được thế nào là tự cầm đá đập vào chân mình.

Cho tới nay, Triệu Khang Niên ngoại trừ là trợ thủ đắc lực nhất của anh. còn được coi là đồ đệ của anh, ở trong công việc học tập năng lực chuyên nghiệp và kỷ năng đàm phán của Hàn Mạnh Huân, đổi lại góc độ mà nói cũng có thể coi là "truyền nhân y bát" (5) của anh ,vậy mà hắn ta vào lúc này có cần thiết dạy ngược lại anh hay không, ở trong vài trường hợp thì thành thật quá mức sẽ có thể làm cho người đời ghen ghét.

((5) nghĩa là truyền từ đời này sang đời khác; "y bát" là bao gồm áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)

"Tôi. . . . . ."

Không ngờ anh khổ tâm dạy, đổi lấy Triệu Khang Niên lại khinh thường phun ra một câu , làm cho anh xuất sắc biểu hiện mặt xám mày tro.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.