"Anh chỉ là hơi giật mình một chút, em vốn không thích vào bếp mà. . . . . ." Anh sờ sờ mũi một cái, thật không quen với cảm giác không biết phải nói gì của mình bây giờ.
"Em có thể thay đổi!" Cô cười khẽ, âm thầm quyết định trong lòng, nhất định phải thay đổi ấn tượng quá mức lười biếng về cô của anh."Nếu không vì sao em phải đi học lớp nấu ăn chứ?"
"Cũng đúng." Anh đột nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra cô sớm đã có thay đổi, còn tích cực tham gia lớp nấu ăn, chỉ là nhất thời anh quên mà thôi."Anh quên mất là có chuyện này."
"Anh là chúa hay quên!" Cô lơ đễnh cười, rõ ràng công việc của anh rất bận rộn.
"Lời này của em có ý chê anh phải không?" Anh thở dài một hơi, cho dù bị trêu chọc, anh cũng không có biện pháp phản bác.
"Đâu có, em sao có thể chê anh chứ!"
Cô giả ngu, xoay người tắt bếp.
"Cháo đã được rồi, chúng ta có thể ăn điểm tâm."
Anh đột nhiên trở nên luống cuống."Ách, anh có thể giúp em việc gì không?"
"Không cần đâu, anh chỉ cần ra bàn ăn ngồi trước đợi ở đó là được."
Cô quyết định mình sẽ phấn đấu trở thành hiền thê lương mẫu, mặc dù bọn họ còn chưa có con, nhưng hiện tại cô có thể luyện tập trước, vì thế sẽ không để cho anh phải giúp đỡ mình.
"Vậy. . . . . . anh đi lấy bát đũa!"
Mặc dù cô nói như vậy nhưng anh vẫn hi vọng mình có thể giúp một tay.
"È hèm, vậy làm phiền anh rồi."
Cô gật đầu, đeo bao tay, bưng nồi cháo vào trong phòng ăn.
"Bà xã, cũng chỉ có hai người chúng ta, em không cần phải khách khí với anh như thế." Anh đi theo cô ra khỏi phòng bếp, mở miệng nói, muốn cô đừng khách khí như vậy.
"Mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng đạo lễ không thể thiếu, như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng của mình với đối phương, dù sao đi nữa, ít nhất điều đó cũng làm cho đối phương cảm thấy cảm động, không phải sao?"
Lễ nghĩa vợ chồng quá mức thâm ảo, việc gì cũng phải thận trọng. Khoảng thời gian này cô bị kích thích quá lớn, rốt cuộc đã nghiệm ra được đạo lý này, cô tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Em nói cũng đúng." Mấy ngày nay anh cũng hiểu ra rất nhiều điều, trước kia anh không thật sự quan tâm tới cô, bây giờ phải chịu đau khổ thật đáng đời.
"Sao hôm nay anh lại dễ nói chuyện thế này?"
Cô có chút giật mình xoay người liếc anh một cái.
"Anh có cảm giác mình nợ em quá nhiều." Anh không do dự thừa nhận sai sót của mình.
"Cái gì cùng cái gì, anh căn bản không nợ em cái gì hết."
Cô đặt nồi cháo lên bàn ăn, hết sức kinh ngạc nói với anh.
"Em đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, anh cảm thấy chúng ta còn thiếu cái gì sao?"
Cô biết mình không hoàn toàn nói thật, dù sao đối với Trần Ngọc Tiệp cô vẫn còn tồn tại nghi ngờ rất lớn, nhưng chuyện giữa anh và cô ta còn chưa rõ ràng, cô cũng chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.
"Không phải như vậy!" Anh xếp bát đũa lên trên bàn ăn, hít sâu một cái, sau đó nhìn cô nói ra dự định của mình."Chỉ là thời gian tới anh muốn bỏ ra nhiều thời gian hơn để đem công việc tích lũy xử lý toàn bộ, sau đó sẽ nghỉ phép dẫn em ra nước ngoài, chúng ta phải thoải mái nghỉ ngơi thật tốt một chút."
"Hả?" Viên Thiệu Quân giật mình, hai mắt mở lớn, hoàn toàn không ngờ anh lại có dự định này. "Anh mới nghĩ ra quyết định này phải không?"
Cô rất vui vẻ khi anh có tâm ý như vậy, nhưng tại sao lại vào thời điểm nhạy cảm này?
Không phải người ta thường nói, một người đàn ông đột nhiên đối xử tốt với vợ mình, nếu không phải là thật lòng, thì tức là đang bù đắp cho cô ta. Chẳng lẽ anh làm gì có lỗi với cô sao? Trong lòng áy náy mới có thể đột nhiên muốn dẫn cô ra nước ngoài nghỉ phép?
"Anh nhớ đã lâu rồi chúng mình không cùng nhau ra ngoài hẹn hò, đây là lỗi của anh, cho nên để vớt vát vài phần hình tượng của mình đối với em, anh muốn đưa em ra nước ngoài du lịch.
"Sao anh lại nói mình như vậy? Em không có bất kỳ điều gì không hài lòng về anh!"
Mặc dù anh cũng nói đúng một phần sự thật, nhưng cô không thích nghe anh tự trách bản thân mình như thế, nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chồng của cô mà!
"Không sao, tóm lại cứ quyết định như vậy đi. Có lẽ sắp tới sẽ bận rộn hơn so với trước kia, nhưng để chúng ta có cơ hội tranh thủ thời gian đi du lịch, em nhẫn nại một chút nhé." Cái gọi là trồng như thế nào thì thu hoạch như thế ấy, có nghĩa là muốn thu hoạch được thành quả sau này thì hai người bọn họ cũng phải biết kiên nhẫn chờ đợi.
"Vâng, em biết rồi."
Cô gật đầu hứa hẹn, quay lại phòng bếp lấy chút thức ăn ăn kèm với cháo bưng ra, cùng anh ăn điểm tâm.
"Anh mau ăn sáng đi! Nếu không anh sẽ đi làm muộn đó."
"Ừ."
Anh gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, vừa ăn một miếng, anh lập tức mở lớn mắt đầy kinh ngạc.
"A! Cháo này ăn thật sự rất ngon! Anh không nghĩ tài nấu nướng của em lại tốt như vậy."
"Đều là do học từ lớp nấu ăn đó!" Cô cười khẽ, không dám tranh công, đem toàn bộ công lao dành cho cô giáo dạy nấu ăn."Đương nhiên còn là vì em thích. . . . . ."
Hai vợ chồng cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, trong phòng ăn tràn đầy không khí ấm áp, giống như tất cả nghi kỵ đều chưa từng xảy ra. . . . . .
Anh khẽ vuốt tay cánh tay của cô, làm cả người cô không ngừng phát run, cô nâng cằm đón lấy đôi môi nóng bỏng của anh, lông mi thật dài có chút rung rung, giống như đang chờ đợi anh cúi người hôn môi của cô. . . . . .
"Aiz! Lại nói, mình với ông xã hình như cũng lâu chưa có “thân mật” rồi." Đặt con chuột qua một bên, trên mặt Viên Thiệu Quân lộ vẻ mỏi mệt, công việc thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hơn nữa lại phiên dịch đến đoạn tình tiết lãng mạn này, khiến cho bất mãn của cô lại lớn thêm một phần, không nhịn được hoài nghi có phải sức quyến rũ của cô không còn đủ để hấp dẫn ông xã nữa hay không?
Đàn ông đối với loại “hoạt động” này không phải là không thể đè nén hay sao? Nghe nói đàn ông ngoài ba mươi tuổi như anh, 3, 4 ngày không có phát tiết, thân thể sẽ tự động "đứng thẳng" để xuất ra ngoài, nhưng cô giặt ga giường lại không thấy có gì khác lạ dính vào, cũng không được ông xã "lâm hạnh". Vậy anh giải quyết dục vọng của mình bằng cách nào?
Cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như viên đạn chạy như bay trở về phòng. Tới nơi, việc đầu tiên chính là mở tủ treo quần áo lấy ra đồ lót hấp dẫn cùng dụng cụ tình thú, đây là lúc trước cô ép buộc chị Mỹ Quyên đi mua cùng, mua về nhà lại giấu kỹ trong tủ.
Cô không muốn suy đoán anh làm thế nào để giải quyết dục vọng của mình, đó không phải là việc cô nên làm lúc này. Cô cần phải lập một kế hoạch thật tốt để cho tối nay có thể khiến ông xã cảm thấy thật lãng mạn, cô làm tất cả những việc đó chính là đang thực hiện “Cách mạng bà xã” a.
Ngồi một chỗ buồn bã hối tiếc, hay không ngừng suy đoán hoài nghi ông xã cùng người đàn bà khác có quan hệ mập mờ hay không là hành động yếu đuối kém cỏi nhất. Cô không thể để mình có suy nghĩ lung tung, nên phải dồn hết sức lực, lấy chính mình làm biện pháp giữ chặt tâm của ông xã.
Cách đây mấy giờ, cô ra chợ mua một ít cá tôm tươi sống, nghe nói đàn ông ăn hải sản có thể bổ sung tinh lực. Cô nấu một bàn tiệc hải sản thật lớn, giúp ông xã bồi bổ một chút. Như vậy, buổi tối cô mới có thể được hưởng ~~ hạnh ~~ phúc, hắc hắc. . . . . .
Đúng lúc trong đầu cô đang tràn ngập những suy nghĩ đen tối thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô giật mình làm rơi cả chiếc áo lót hấp dẫn trên tay.
Tổn thọ! Là người đáng ghét nào đột nhiên ấn chuông cửa, muốn khiến cô bị hù chết hay sao?
Cô hốt hoảng túm chiếc áo lót ở dưới đất, đem tất cả mấy thứ còn lại nhét vào tầng dưới cùng của tủ treo quần áo. Giấu thật kỹ, xong xuôi nhìn lại kiểm tra, trong tiếng chuông cửa thúc giục, lảo đảo chạy ra mở cửa.
"Thật xin lỗi, chị dâu, lão đại muốn em trong khi làm nghiệp vụ ở bên ngoài thì thuận tiện tới đây lấy giúp anh ấy tài liệu công ty để quên ở nhà, anh ấy nói nó nằm trên bàn sách trong thư phòng, làm phiền chị dâu giúp em tìm một chút." Lâm Canh Nam đứng ở trước cửa, vẻ mặt thành khẩn giải thích lý do mình xuất hiện ở đây với Viên Thiệu Quân.
"Được, cậu chờ nhé!" Ông xã cũng thật là, tám phần là do say rượu gây họa, trí nhớ mới kém như vậy, để xem sau này anh còn dám uống nhiều như thế không!
Trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng vẫn đồng ý Lâm Canh Nam, xoay người đi vào thư phòng tìm tài liệu.
Ba phút sau cô đi ra, giao một túi giấy dai đựng tài liệu cho Lâm Canh Nam."Cậu xem có phải là cái này không?"
"Em cũng không biết, nhưng lão đại có nói tài liệu nằm trong túi giấy dai, chắc là đúng rồi, cám ơn chị dâu." Lâm Canh Nam nhận lấy chiếc túi, bỗng chốc lén liếc cô một cái.
"Có chuyện gì nữa sao?" Thấy ánh mắt cậu ta có chút kỳ quái, Viên Thiệu Quân tò mò hỏi một câu.
"Không có gì. . . . . . cái đó, chị dâu, buổi sáng hôm nay chị không rửa mặt sao?" Lâm Canh Nam vốn không có ý định nói thêm cái gì, kết quả bị cô hỏi như vậy, nhịn không được lắm mồm phun ra một câu.
"Làm sao có thể? Tôi vẫn luôn thích sạch sẽ mà!" Cô lấy tay chống hông, có cảm giác mình bị nói xấu, mắt mở to trừng Lâm Canh Nam.
"Nhưng khóe miệng của chị có màu trắng trắng, chẳng lẽ do uống sữa tươi hay nước miếng chảy ra chưa lau sao?" Lâm Canh Nam thật sự cảm thấy rất khó hiểu. . . . . .
". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ của Viên Thiệu Quân đỏ lên, trên trán hiện lên ba đường vạch đen, nhớ tới vừa rồi một mình ở trong phòng cười trộm, dấu vết này tám phần là có từ lúc ấy.
Thật là! Đúng là không được làm việc trái với lương tâm mà!
"Được rồi chị dâu, em chỉ tùy tiện nói một chút thôi, chị đừng để trong lòng. Em quay về công ty trước, bye ~~" Lâm Canh Nam giơ túi tài liệu lên, cười cười xoay người đi thật nhanh.
Anh dù sao cũng là nghiệp vụ viên, rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Nếu không phải nghĩ rằng chị dâu là người trong nhà thì anh cũng không bất nhã nói thẳng ra trước mặt chị dâu. Nhưng nói thì cũng nói rồi, không có biện pháp thu hồi, vẫn nên tranh thủ thời gian chạy khỏi đây….Tránh cho chị dâu cầm cây chổi đuổi đánh ra ngoài.
Bóng dáng Lâm Canh Nam nhanh chóng biến mất, lúc này, Viên Thiệu Quân mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tức giận đóng cửa—— thật là, công việc còn chưa làm xong, cô vẫn nên chấp nhận trở về thư phòng phiên dịch tiếp thôi!
Về phần buổi tối. . . . . . ông xã thân yêu, anh chờ để tiếp chiêu đi!
Thật vất vả mới dịch xong một đoạn, Viên Thiệu Quân vặn vẹo lưng vai đã mỏi nhừ, lúc này mới nhìn đồng hồ báo thức trên tường, phát hiện thời gian đã gần 6 giờ chiều, cô sợ tới mức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, chạy vọt tới phòng bếp chuẩn bị nấu bữa tối.
Trước tiên đem gạo đã vo sạch cho vào nồi cơm điện để nấu, tiếp theo cá mua ở chợ phải được sơ chế sạch sẽ, chờ đến khi nồi nước sôi sẽ cho cá vào.
Cô giáo dạy nấu ăn đã nói, cá muốn nấu thật hoàn hảo, thì nước phải đủ nóng, nếu không da cá sẽ dính hết vào đáy nồi, lúc lấy ra da cá bị hỏng nhìn rất thê thảm, cô đã cẩn thận ghi lại điều này bằng bút ghi nhớ!
Trong lúc cá đang nấu ở trong nồi, cô nấu một nồi nước khác, luộc chín sò. Sau đó, đem rau cải rửa sạch, làm thịt băm, giã một ít tỏi cho vào nước tương, chuẩn bị để làm món rau xào. cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ bồn rửa.
Thì ra vì ông xã nấu cơm lại là chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ như vậy, trước kia cô thỉnh thoảng mới nấu một chút, không làm nhiều như bây giờ. không biết anh sẽ nói gì khi ăn những món ăn do cô chuẩn bị này. Trong lòng cô lộp bộp giống như có một quả bóng nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Mang theo cảm xúc mới mẻ, cô thích thú bắt đầu nấu bữa tối đặc biệt cho ông xã. Sau khi bày các món ăn lên trên bàn, thêm một ít gừng vào canh sò, tắt bếp xong xuôi, cô mới trở về phòng để tắm rửa.
Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng nấu bữa cơm này xong làm cả người cô ướt đẫm mồ hôi, không tắm làm sao được? Cô không muốn ông xã vừa về nhà đã ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cô!
Nửa tiếng sau, cô tắm sạch sẽ xong, lấy khăn tắm lớn bao quanh thân thể đi tới bàn trang điểm, đổ một chút kem dưỡng vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ lên gò má vừa được rửa sạch.
Cô đang nhắm hai mắt lại vỗ vỗ kem dưỡng trên mặt, không hề hay biết ông xã Hàn Mạnh Huân đã về đến nhà, hơn nữa còn trực tiếp mở cửa phòng, thấy ngay bộ dáng này của cô.
Đối với Hàn Mạnh Huân mà nói, đây là hình ảnh kích thích tới mức nào, bởi vì quả thật rất lâu anh không cùng bà xã ân ái rồi. Lúc này đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt như thế, làm sao máu trong người anh không chạy thẳng xuống bộ hạ bên dưới chứ?
Anh đương nhiên không nói hai lời, bỏ lại cặp công văn, bước nhanh vào trong phòng, cánh tay dài duỗi một cái kéo vào cô vào trong ngực ——
"Á!"
Cô bị dọa giật mình, theo phản xạ vặn vẹo thân thể kháng cự.
Trời ạ! Cô vẫn cho rằng khu chung cư này an ninh rất nghiêm ngặt, an toàn tuyệt đối, sẽ không có vấn đề gì. Đâu biết phí quản lý trả nhiều như vậy, mà vẫn có lưu manh dám xâm nhập vào đây, thật sự là không thể nào chấp nhận được!
"Đừng sợ, là anh, bà xã, là anh mà." Phát hiện cả người cô cứng ngắc, Hàn Mạnh Huân biết cô nhất định là đang hiểu lầm, vội vàng lên tiếng trấn an.
"Mạnh Huân?"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Viên Thiệu Quân không giãy dụa nữa, thoáng ổn định lại.
"Anh về từ khi nào?"
"Mới hai phút trước."
Anh ôm lấy cô, đem cô ngồi ở trên đùi mình; cúi đầu đặt trên cổ của cô, trong lúc này nhất thời khó có thể kìm nén dục hỏa của mình.
"Bà xã, em thật thơm."
"Ừm, em vừa mới tắm xong!" Cô khẽ hừ một tiếng.
"Sao lại tắm vào lúc này?" Anh hơi nhíu mày, ánh mắt ngụ ý liếc cô một cái."Bà xã, không phải là em cố ý tắm vào lúc này để quyến rũ anh chứ?"
Nghĩ tới khả năng này, toàn thân anh kìm không được mà nóng lên .
"Đâu có!"
Cô thừa nhận tối nay cô có một kế hoạch lãng mạn, nhưng tắm để quyến rũ anh hoàn toàn không nằm trong tính toán của cô, sao anh có thể hiểu lầm cô thế này?
"Em không có tâm tư lớn như vậy, anh nghĩ quá nhiều rồi."
"Không có sao? Vậy bàn tiệc hải sản ngoài kia là chuyện gì xảy ra?" Anh cười khẽ, vẫn không quên khi vừa vào cửa đã ngửi thấy được hương thơm hấp dẫn ngào ngạt của thức ăn, lúc nhìn thấy một bàn đầy món ăn như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
Anh không biết những món ăn kia khi nếm sẽ có mùi vị thế nào, nhưng chỉ cần ngửi thấy trong mùi thức ăn tràn đầy tình yêu cùng quan tâm cũng đủ khiến anh động lòng, chứ đừng nói tới vừa vào phòng đã bắt gặp được hình ảnh ướt át mê người của bà xã.
Anh có thể cưới được Viên Thiệu Quân, thật sự là điều may mắn nhất, cũng là lựa chọn thông minh nhất đời này của anh.
"Em đặc biệt vì anh mà nấu đó!"
Cô không chút do dự nói rõ động cơ của mình.
"Ngày hôm qua sinh nhật mẹ, Khang Niên nói với em gần đây tính khí của anh không được ổn định, muốn em chú ý tới thân thể của anh một chút, cho nên hôm nay em mới đặc biệt đi chợ mua thức ăn, nấu một bàn lớn thức ăn ngon cho anh nha. Xin hỏi ông xã, anh có thấy hài lòng không?"
Anh miệng ngọt thở dài nói "Chỉ cần là em làm, anh đều cảm thấy rất hài lòng."
"Anh hôm nay có ăn đường sao? Miệng ngọt như vậy." Cô nũng nịu, lấy đầu ngón tay ấn nhẹ vào chóp mũi anh."Anh nói, có phải đã làm điều gì trái với lương tâm hay không, nếu không tại sao miệng lại ngọt như vậy?"
"Trời đất chứng giám, việc gì trái với lương tâm anh đều không làm."
Anh lớn tiếng kêu oan, bàn tay đỡ eo của cô, đôi môi nóng bỏng đã dán lên trên cổ của cô.
"Bà xã. . . . . ."
"Sao vậy?" Tiếp xúc quen thuộc làm cô mơ hồ hiểu được anh đang động tình, cô nũng nịu khước từ nhiệt tình của anh."Đừng náo loạn, chúng ta đi ăn cơm trước đã!"
Không phải cô không muốn cùng ông xã thân thiết, nhưng một bàn đầy thức ăn đã làm xong, cũng không thể cứ như vậy để thức ăn nguội mất, đây là tấm lòng của cô đó!
"Đúng là anh đang đói, nhưng thứ anh muốn ăn không phải thức ăn đâu." Anh than thở, không buông tha hôn lên khuôn mặt đang né tránh của cô, ý đồ khơi lên sự nhiệt tình của hai người.
"Nào có người nào đói mà không muốn ăn thức ăn chứ? "
Cô cười nhẹ, không thuận theo đánh xuống bắp đùi của anh.
"Còn có ai hiểu rõ anh hơn em chứ, em biết anh muốn ăn cái gì mà." Để khiến cô tin tưởng, anh còn dám lấy dục vọng của mình hướng lên trên đâm vào người cô, để cho cô cảm nhận rõ ràng dục vọng cương cứng đang bí bách của anh.
"Sắc quỷ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, một lần nữa từ chối, đánh mạnh hơn vào bắp đùi anh.
"Tiểu mỹ nhân, nếu anh không muốn sắc, thì sao có thể yêu em?" Anh cười to, không nói hai lời ôm chặt eo của cô, nhanh chóng đi đến chiếc giường lớn trong phòng.
"Thì ra anh lấy em là vì sắc đẹp của em sao?!" Cô cả kinh biến sắc, đến bây giờ mới biết lý do chân chính anh muốn cưới cô.
"Dĩ nhiên cái đó cũng là một phần lý do, nhưng không phải là toàn bộ."
Anh cười khẽ đem cô đẩy ngã xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, sau đó hỏa tốc cởi ra áo quần trên người mình, tiếp theo giống như con sói đói khát lao thẳng lên giường.
"Không phải toàn bộ là sao?" Cô kinh ngạc, lật người muốn tạo khoảng cách giữa hai người.
"Chính là trừ vẻ ngoài hấp dẫn, tất nhiên cũng bởi vì anh yêu em." Một tay bắt được mắt cá chân của cô, dùng sức xoay người cô quay lại đè xuống."Anh rất yêu em!"
Những lời này giống như một đạo ma chú, trực tiếp đánh vào nơi sâu nhất trong lòng cô, vành mắt phiếm hồng, đôi môi run rẩy hỏi khẽ."Có thật không?"
Có trời mới biết cô chờ những lời này đã bao lâu.
Cô vẫn cho rằng mong muốn có cuộc hôn nhân này chỉ có một mình cô, dù sao từ khi quen biết đến nay, anh chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt bao giờ. Cho đến hôm nay, anh mới mở miệng nói cho cô nghe câu nói mà cô kỳ vọng được nghe nhất trong mấy năm qua.
Cô rốt cuộc cũng chờ được rồi sao? Ông xã cuối cùng cũng nguyện ý nói lời yêu cô muốn nghe với cô, mặc kệ bây giờ lời anh nói có bao nhiêu phần chân thật, cô vẫn thấy mình thật hạnh phúc.
"Dĩ nhiên."
Kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên ngực, anh dùng nhịp tim để chứng minh tình yêu của mình đối với cô.
"Nghe thấy không? Mỗi một nhịp đập của trái tim cũng là một lần nói anh yêu em, em có nghe thấy tiếng của nó không?"
Oh! Hành động này thực sự quá buồn nôn rồi, nhưng mà cô thích. . . . . . Không, cô thật sự là yêu chết mất thôi!
"Ông xã. . . . . ."
Cô cảm động đến mức nước mắt vòng quanh, gọi xong cũng không biết phải nói tiếp cái gì.
"Hả?" Thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của cô, anh đau lòng muốn chết, lấy đầu ngón tay lau nhẹ khóe mắt cô."Sao đột nhiên em lại khóc?"
"Người ta đang cảm động mà!"
Cô như cô gái nhỏ vừa khóc vừa cười, cho dù hiện tại cơ thể toàn bộ phơi bày đủ để khiến đàn ông toàn thế giới phun máu mũi, nhưng đã lớn như vậy rồi còn hành động trẻ con như thế thật đúng là làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười.
"Có cảm động đến mấy cũng đừng khóc! Như vậy rất xấu đó!" Anh cười khẽ, yêu thương ôm cô vào trong ngực, ở trên mặt cô nhiệt tình hôn lại hôn.
"Được rồi, bây giờ anh chê em rồi." Cô giả bộ đau lòng mím mím môi.
"Không có, không có, anh tuyệt đối không thể nào ghét bỏ em!"
Anh luống cuống, sao mới chỉ đùa một chút mà đã xảy ra vấn đề rồi? Bà xã của anh ngày càng khó chiều nha! Vấn đề này thật sự khiến người ta đau đầu.
"Thật mà, anh có thể thề. . . . . ."
"Đừng làm thế." Cô không cho phép anh làm loạn, dù sao anh cũng là chỗ dựa cho cô, cô không muốn anh phải gánh chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Em tin tưởng anh." Cô thẹn thùng nói nhỏ.
"Cho nên?" Anh nhíu mày, mỗi tấc trong lòng đều cảm thấy thật mềm mại. Môi của anh dán trên người cô, từng hơi thở cũng khiến cô khẽ run rẩy."Bây giờ để cho anh ăn no trước chứ?"
"Nhưng. . . . . ." Nhưng một bàn bữa tối ngoài kia. . . . . .
"Bà xã, anh thật sự đói sắp chết rồi đây!"
Mỹ vị ở ngay trước mặt, còn ai nghĩ đến bàn thức ăn ngoài kia chứ? Không chờ được cô đồng ý, anh bá đạo hôn cô, mạnh mẽ công kích bằng hành động khiêu tình.
Một đêm này, cuộc giao tranh triền miên giữa nam và nữ rốt cuộc là ai thắng cũng không biết, nhưng có thể xác định được một điều, dù là tinh thần hay thể xác của cả hai người đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn . . . . .
Trải qua cả đêm ân ái, nói chuyện thân mật giữa hai vợ chồng, lo lắng trong lòng Viên Thiệu Quân giảm đi vài phần. Sáng hôm sau, tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn thỏa mãn, cô bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng phong phú cho anh.
"Bà xã, cô giáo dạy nấu ăn của em thật lợi hại! Dạy em cái gì cũng biết nấu, có thể mở quán ăn được rồi." Hàn Mạnh Huân vừa ăn vừa ca ngợi tay nghề của vợ, chỉ sợ cô chê anh chỉ biết ăn mà cái gì cũng không biết.
"Đâu có! Đó là do em học tập tốt, có được không?" Viên Thiệu Quân nghe thấy, hả hê ngẩng đầu hất cằm."Cô giáo cũng khen em có tư chất tốt đó, cho nên anh cứ tận lực khen ngợi em đi."
"Ha ha...! Bà xã của anh quả nhiên là giỏi nhất!" Anh hùa theo, vui vẻ cực lực tán dương bà xã tư chất thông minh."Như vậy nếu về sau anh thất nghiệp, cũng có thể dựa vào khả năng nấu ăn của em mở quán ăn mà dưỡng già rồi."
"Tốt nhất là anh nên thất nghiệp đi!"
Cô còn không hiểu rõ anh sao? Một người cuồng công việc, cô biết, dù anh có thất bại đến mức nào, cũng không để bản thân cho vợ nuôi.
"Em nhất định phải vạch trần anh như vậy sao?" Anh lắc đầu than nhẹ, trách cô không để cho mình chút thể diện.
"Như vậy mới không nhàm chán!" Cô cười lơ đễnh vuốt vuốt tóc.
"Nói cũng đúng."
Anh hoàn toàn chấp nhận cách nói của cô, trời đất bao la bà xã là lớn nhất; anh có vợ, vạn sự may mắn!
"Bà xã, chúng ta đã hưởng tuần trăng mật ở Nhị Độ thì sẽ đi nghỉ phép du lịch ở đâu đây?"
Vì cố gắng để có ngày nghỉ, anh nỗ lực làm việc, có thể cùng bã xã vui vẻ ra nước ngoài nghỉ ngơi, thẳng thắn mà nói, anh cực kỳ mong đợi.
"Nơi nào cũng được! Chỉ cần có anh thì đi đâu em thấy cũng tốt." Buồn nôn quá phải không? Vậy thì mọi người cùng nhau buồn nôn đi, cô không tin mình có thể thua anh về điểm này, hừ!
"Thật sao?"
Anh cười yếu ớt thỏa mãn, trong lòng vì câu nói của cô mà tràn đầy dịu dàng.
"Vậy mà còn nói anh, miệng của em cũng ngọt không khác gì mật đường đâu !"
"A!" Cô xấu hổ lườm anh một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào."Đáng ghét!"
Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong nhà, khiến cả gian phòng tràn đầy ấm áp!
Đợi anh ăn sáng xong, hài lòng đi làm, Viên Thiệu Quân mới chậm rãi dọn dẹp bát đĩa, lau bàn ăn sạch sẽ.
Sau khi rửa bát đĩa sạch sẽ, cô ra khỏi phòng bếp đi tới thư phòng tiếp tục làm việc, lúc đi qua bệ cửa sổ trong phòng khách, cô theo bản năng liếc ra ngoài cửa sổ ——
Cảm giác hai người giống như trở về hạnh phúc trước kia, nhưng sự yên bình này có thể kéo dài bao lâu? Cô cũng không đoán chắc được. . . . . .