Cách Mạng Bà Xã

Chương 8: Chương 8




Nghe thấy bàn bên cạnh hình như có tiếng cười khẽ, Viên Thiệu Quân cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc càng thêm đỏ ửng, sau đó đột nhiên nhanh chóng ăn thức ăn, còn không ngừng thúc giục Hàn Mạnh Huân.

"Mau ăn đi anh! Ăn xong nhanh còn về nhà."

Thật quá tổn thọ! Ở nhà buồn nôn thì thôi, ở bên ngoài còn buồn nôn như vậy, lại còn bị người khác nghe thấy, không xấu hổ mới là lạ đó!

"Nhanh lên để về nhà?" Hàn Mạnh Huân sửng sốt một chút, trong đầu tự động đem chuyện đi về nhà cùng với chuyện sinh đứa nhỏ nối liền thành một đường, đôi mắt thâm thúy cong lên tà ác. "Được, vậy ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta liền về nhà."

Viên Thiệu Quân nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ suy nghĩ đen tối của anh. . . . . . À không, ông xã háo sắc xuân tâm đại động, nhưng cô đã không còn mặt mũi tiếp tục trong nhà hàng phản bác anh nữa, không thể tiếp tục trở thành trò cười cho người khác được.

Đây thực sự là bữa ăn ngon khó nuốt nhất từ trước tới giờ a!

Quả nhiên vừa về đến nhà, Hàn Mạnh Huân lập tức đem Viên Thiệu Quân đè trên cánh cửa, ngay cả thời gian trở về phòng ngủ cũng chờ không kịp, trực tiếp ở phòng khách đem cô ăn tươi nuốt sống.

Tiết tấu mãnh liệt sét đánh không kịp bưng tai, sau khi kích tình qua đi, cả người Viên Thiệu Quân mềm nhũn, bộ dạng đáng thương dựa sát ở bên cửa, làm Hàn Hạnh Huân vừa buồn cười vừa yêu thương, đau lòng ôm cô về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Đặt cô nằm thoải mái ở trên giường, cẩn thận đắp kín chăn, Hàn Mạnh Huân mới đi tới phòng tắm.

Nước nóng rửa đi mệt mỏi trên người anh, dùng khăn tắm lớn vây quanh eo, tinh thần anh sảng khoái trở về phòng ngủ. Mở tủ treo quần áo ra, đang muốn lấy ra quần áo mặc ở nhà để thay, đột nhiên khóe mắt liếc xuống tầng dưới cùng có mấy cái túi màu sắc rực rỡ anh chưa thấy bao giờ, anh không khỏi tò mò ngồi chồm hổm xuống ngay tại chỗ cởi ra ——

Á! Những thứ này là gì đây?

Chất liệu vải mỏng như cánh ve, xem ra là áo ngủ khiêu gợi rồi. Mặc dù kiểu dáng của những bộ đồ ngủ này đã đủ làm anh giật mình, cảm thấy có chút kích động, nhưng khiến anh khiếp sợ hơn chính là những thứ ở trên bộ đồ mỏng manh kỳ diệu kia, đó là. . . . . . đồ dùng tình thú.

Tại sao trong nhà lại có những thứ này?

Theo trực giác, anh quay đầu lại liếc nhìn bà xã nằm ở trên giường, lông mày hơi nhíu lại, đem túi "đồ vật thú vị" xách tới góc giường, anh ngồi bên cạnh gọi cô.

"Bà xã."

Anh vỗ nhẹ lên mặt Viên Thiệu Quân, ý đồ xấu cắt đứt giấc ngủ của cô.

"Sao vậy?"

Cô theo bản năng vô lực đáp lại, thần trí đã đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh.

"Anh phát hiện ra một số đồ vật thú vị, không biết là từ đâu ra, em có muốn nhìn một chút không?" Anh kiên nhẫn cùng cô thương lượng.

"Cái gì. . . . . . đồ vật?" Mắt của cô vẫn nhắm chặt, thanh âm cũng cực kì lười biếng.

"Ừm! Một vài bộ quần áo cùng với mấy đồ dùng để ‘chơi’ gì đó." Anh cố ý cường điệu nhấn vào một chữ, giống như hào hứng cho cô ám hiệu.

"Quần áo. . . . . . đồ chơi. . . . . . sao?"

Cô khẽ động, kéo chặt chăn trên người, muốn thay đổi tư thế để ngủ thoải mái hơn một chút. Đột nhiên, một đạo sấm sét đánh thẳng vào đầu cô, thoáng chốc làm cô từ trên giường ngồi bật dậy.

"Bà xã, em làm sao vậy?" Nheo mắt nhìn một loạt động tác của cô, Hàn Mạnh Huân thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, nhưng anh cố nén lại, mặt nghiêm nghị hỏi khẽ.

Anh tự nhiên hiểu được những thứ đồ này trăm phần trăm là do cô mua, vấn đề là cô mua những thứ này làm cái gì? Anh phải hỏi rõ chuyện này mới được.

"Đồ đâu?" Cô mở mắt thật to nhìn anh chằm chằm, hai bên gò má phiếm hồng rất khả nghi.

Anh nhíu mày, giả bộ ngu."Đồ gì?"

"Anh không phải vừa mới nói. . . . . . nói. . . . . ." Dùng để chơi gì đó? Trời ạ! Cô rất muốn thét chói tai a!

"Nói gì?" Anh lấy ngón tay nâng cằm, nhìn thỏa mãn bộ dáng kinh ngạc của cô, sau đó mới khom người kéo lên mấy cái túi lòe loẹt. "Em đang tìm những thứ này sao?"

"Trả cho em!"

Cô vươn tay ra giành lại, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn, đã duỗi thẳng cánh tay, đem chỗ túi xách đó ra xa, không cho cô với tới.

"Ông xã!" Thanh âm của cô không tự chủ được cất cao .

"Anh rất ngạc nhiên, em mua những thứ đồ này là muốn làm cái gì, em không nghĩ mình cần phải giải thích một chút sao?" Ngàn vạn đừng nói cho anh biết, là dùng cùng người đàn ông khác, nếu không anh sẽ trực tiếp đập đầu vào tường tự sát luôn cho xong.

"Là ai, là ai nói với anh đó là của em mua?" Miệng cô cứng rắn, không trả lời mà hỏi lại.

"Cái nhà này chỉ có hai người chúng ta, em đừng nói là do ông già Noel đem đến nhé." Anh than nhẹ, huống chi còn lâu mới tới lễ Giáng Sinh, còn chưa tới thời gian ông già Noel đi tặng quà đâu!

". . . . . . Một chút cũng không buồn cười." Viên Thiệu Quân nhắm mắt lại, anh cười lạnh nói câu đó thật hay.

"Nếu như em không giải thích rõ, vậy thì đúng là một chút cũng không buồn cười rồi." Cô mới trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ lung tung, chắc sẽ không muốn anh cùng nếm thử mùi vị gian nan này đi!

"Ai u!" Cô ảo não hạ vai, luống cuống vuốt vuốt gáy."Nhất định phải nói sao?" Động cơ đó thật đúng là làm cho cô mất hết thể diện!

"Em quên trước khi ăn cơm anh đã nói với em cái gì sao?"

Anh nguy hiểm nheo mắt lại, rõ ràng là cô không nói không được.

"Em nói. . . . . . nói thì nói! Sao anh phải hung dữ như vậy?" Cô hít sâu vào một hơi. Ông xã của cô bình thường thoạt nhìn có vẻ lịch sự nho nhã, lại có khí chất, nhưng khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, sẽ có cảm giác cặp mắt kia trở nên vô cùng sắc bén, mơ hồ lộ ra sát khí rồi đấy!

"Em không phải hiểu lầm anh cùng Trần Ngọc Tiệp có quan hệ mờ ám hay sao? Cho nên em chỉ muốn… nhất định là do sức quyến rũ của em kém hơn cô ta, mới có thể để cho anh không còn thích em nữa, bởi vậy em mới mua những thứ đó!" Aiz! Bây giờ nghĩ lại, thật là mất hết cả mặt mũi.

Anh nhíu mày, đôi mắt đen lộ ra ý cười."Em nói là, mua những thứ này để đoạt lại sự chú ý của anh với em sao?"

Cô quả thật quá ngây thơ, đàn ông khi đã thay lòng thì dù có khiến mình trở nên hấp dẫn như thế nào cũng đều vô dụng. Một khi tâm đã thay đổi thì không thể nào bởi vì một chút điều kiện bên ngoài thay đổi mà có thể làm cho đàn ông hồi tâm chuyển ý .

Nhưng cô dụng tâm lại làm anh rất cảm động, như thế này chứng tỏ cô thực sự quan tâm đến anh. Với một người hết sức bảo thủ cùng nhát gan như cô lại bỏ qua xấu hổ chạy đến cửa hàng bán đồ dùng tình thú để mua những thứ này, anh không tưởng tượng nổi cô có bao nhiêu dũng khí —— ít nhất việc này ngay cả anh cũng không làm được.

"Cũng không có cách nào! Em cho rằng sức quyến rũ của mình không đủ để hấp dẫn anh mà!" Cô thở dài, thoạt nhìn thật vô tội cũng thật đáng thương.

"Em yên tâm, chuyện đó cả đời này cũng không thể xảy ra." Hàn Mạnh Huân khẽ vuốt tóc của cô, trong lòng tràn đầy áy náy.

Thì ra không phải cô cố tình gây sự, mà bởi vì thời gian trước anh quá bận rộn, thân thể quá mức mệt mỏi nên ngay cả dục vọng cũng không ham muốn, về đến nhà liền đi ngủ luôn.

Mặc dù cô có thể thông cảm cho khổ cực của anh, nhưng anh ngay cả câu xin lỗi cũng không có nói, hơn nữa hôm cô mang chè Dương Canh đến công ty, lại vô tình bắt gặp Trần Ngọc Tiệp cùng với anh "đen trắng không rõ ràng", xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, nếu đổi lại là anh, chỉ sợ cũng không thể không hiểu lầm.

Đến bây giờ anh mới hiểu rõ, tất cả là lỗi của anh. Toàn bộ cảm giác không an tâm, lo lắng cùng không có tự tin của cô đều xuất phát từ chính anh. Anh thật đúng là một người chồng thất bại mà!

"Anh đó, đừng nói quá chắc chắn như vậy!" Cô lắc đầu một cái, buồn cười vỗ vỗ vai anh.

Cô không phải không tin anh, nhưng cuộc đời có nhiều việc không ngờ tới, tương lai gặp chuyện gì, bất kỳ ai cũng không thể kiểm soát được. Sống ngày nào, vui vẻ ngày đó là được rồi.

"Em cho rằng anh đang nói mạnh miệng sao?" Anh nhíu mày, trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng quỷ dị.

"Không phải, em chỉ cảm thấy mọi việc không cần quá miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi." Như vậy cũng không tạo cho anh áp lực, cũng sẽ không khiến mình suy nghĩ lung tung, đối với cả hai người đều tốt, cớ sao lại không làm?

"Tin tưởng anh, anh sẽ không tự miễn cưỡng bản thân, giống như chuyện anh cùng em kết hôn vậy, trừ khi là anh muốn, nếu không cũng sẽ không có bất cứ lý do gì có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện đi cùng em vào lễ đường đâu." Anh dùng giọng nói thận trọng trước nay chưa hề có để nói với cô tình cảm của mình.

Chỉ cần có thể khiến cho cô an tâm, có thể làm cho cô hoàn toàn tin tưởng ở lại bên cạnh anh, thì dù có nhiều chuyện khó khăn tới cỡ nào, anh cũng sẽ làm hết sức, tất cả chỉ vì anh yêu cô, chỉ yêu duy nhất một mình cô mà thôi.

Viên Thiệu Quân cắn môi dưới, trái tim tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

Thật là đáng ghét! Anh nói như vậy, khiến cô lại muốn khóc.

Lúc này không phải lén khóc vì khổ sở, mà là khóc do cảm động vui mừng, nhưng cô cũng không muốn khóc nữa, càng không thể khóc trước mặt anh. Cô phải là một người phụ nữ hạnh phúc, vĩnh viễn ở bên anh, yêu anh. Cho nên Viên Thiệu Quân, kìm chế chút, ngàn vạn lần không cho phép rơi nước mắt!

"Đừng cắn môi, em bị thương anh sẽ đau lòng." Đưa tay gỡ ra hàm răng đang cắn chặt, anh không muốn cô tự làm tổn thương bản thân mình, bởi vì cô là của anh, anh tuyệt đối phải bảo vệ cô thật tốt.

Vừa nghe anh nói như vậy, Viên Thiệu Quân không khống chế nổi nữa, nước mắt trào ra. Cô tức giận ảo não đập đập đầu vào người anh. "Anh. . . . . . đáng ghét! Người ta vốn là không muốn khóc đấy!"

"Vậy thì đừng khóc, chúng ta làm chút chuyện ‘vui vẻ’ đi." Anh cười khẽ một tiếng, bàn tay leo lên eo của cô.

Anh yêu nhất bộ dáng mười phần sức sống của cô, năm đó chính vì điều này mà anh dễ dàng mất tâm, hơn nữa cũng không còn cơ hội quay đầu lại.

"Cái gì?" Không thể nào! Không phải là anh muốn. . . . . . Theo bản năng, cô nhìn về phía đùi anh, kinh ngạc phát hiện khăn tắm lớn quấn quanh eo anh đã chống lên thành một cái lều rồi! "Anh quá khoa trương đi! Chúng ta vừa mới làm mà?"

Anh còn trẻ, thể lực không tồi, nhưng những ngày này vì muốn có thời gian nghỉ phép, anh phải xử lý một đống công việc, lại còn phải lấy lòng cô như vậy, không quá miễn cưỡng sao?

"Ai bảo em mua mấy thứ này quyến rũ anh?" Anh than nhẹ, đem toàn bộ đồ trong túi lên trên giường, cái gì, cây đấm bóp á..., khiêu gợi các loại, dĩ nhiên thu hút anh nhất vẫn là mấy bộ đồ lót hấp dẫn này.

Chỉ mới nghĩ thứ vải vóc mỏng tang kia ôm lấy thân hình uyển chuyển quyến rũ của cô, anh không nhịn được muốn sung huyết não rồi.

"Em chỉ muốn cố gắng vãn hồi hôn nhân của chúng ta thôi! Bây giờ cũng chứng minh được rồi, là tự em suy nghĩ lung tung." Cô ai oán kiểm điểm lại mình.

Thật là không đâu lại tự đi tìm phiền toái, ngu xuẩn hết sức!

"Không tệ lắm! Cũng may em không có ngay lập tức buông tha cho anh, còn biết tìm biện pháp cứu vãn." Anh bên ngoài cười nhưng trong không cười, giễu cợt nói.

"Tất nhiên là vậy, anh là do em theo đuổi mới có được, em yêu anh nhiều hơn mà!" Yêu thì phải nói ra miệng, ai nói trước thì người đó thắng!

"Người nào nói trước cùng với thắng thua không hề có một chút quan hệ." Anh tức giận trừng cô.

"Có, bởi vì yêu nhiều hơn một chút, cho nên so với đối phương dũng cảm hơn một chút, chắc chắn có một chút quan hệ." Cô vô cùng kiên trì với quan điểm này.

"Anh nói không có là không có, giống như anh, tuy tất cả đều để ở trong lòng, nhưng sẽ dùng hành động để bày tỏ tình yêu của anh đối với em." Chỉ cần có thể vì làm vì cô, dù anh phải xông vào núi đao biển lửa cũng không chối từ.

"Dùng hành động chưa chắc sẽ khiến đối phương cảm nhận được đâu!" Cô chính là không có cảm nhận được chút gì mới có thể đi suy nghĩ lung tung, phương thức thể hiện tình yêu này cũng quá hư ảo.

"Sao có thể không cảm nhận được chứ?" Anh nhíu mày, thân thể phái nam mạnh mẽ đè cô ngã xuống giường. "Nếu thực sự không cảm thấy gì, vậy sao mỗi lần em đều thoải mái rên rỉ ra tiếng như vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Thiệu Quân thoáng chốc đỏ bừng, tức giận anh nói chuyện quá mức sỗ sàng như vậy.

"Ý em không phải nói tới hành động đó, anh không được xuyên tạc lời nói của em!"

"Đâu có? Cũng vì anh yêu em, nên muốn ‘yêu’ em thật nhiều, bà xã, không có yêu thì sẽ không có nhiệt tình. Ừm vậy. . . . . . phải thử loại đồ chơi nào trước đây nhỉ? Là cây đấm bóp, hay là khiêu đản?" Thấy cái cái nào cũng thật thú vị. . . . . .

"Làm sao anh biết? Anh đã thử rồi sao?" Cô cố ý tìm sơ hở trong lời nói của anh.

"Không có, anh có em là đủ rồi." Anh than nhẹ, đem những món đồ chơi kỳ quái kia vứt hết xuống dưới giường, anh đợi không kịp rồi, về sau có cơ hội sẽ chơi thử xem sao, hiện tại làm trước nói sau.

Cô thở gấp tiếp nhận nhiệt tình của anh, suy nghĩ của Viên Thiệu Quân rất nhanh bị cảm động cùng khoái cảm chen vào, không còn biện pháp phân tâm suy nghĩ những chuyện khác.

Cô lập kế hoạch thực hiện Cách mạng bà xã, tuy rằng quá trình không có thuận lợi thành công, nhưng ít nhất vẫn có được kết quả tốt. Dù sao đó vẫn là do cố gắng cùng cố chấp của cô mới giành được. Đang lúc bị khoái cảm bủa vây như vậy, nhưng cô vẫn không quên tự cho bản thân một cái đánh giá nhận xét ——

Chị em hãy đứng lên, chính sách tàn bạo tất thắng, Cách mạng muôn năm!

----------o HOÀN o----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.