Cách Một Khoảng Sân

Chương 9: Chương 9: Em gái là gì?




- Bờm ơi em gái là gì? - cu Cò khéo tay cu Bờm hỏi. Đôi mắt to tròn chớp chợp. Những lúc cậu ta không hiểu vấn đề gì đó mong muốn được giải thích, cái đầu sẽ hơi nghiêng nghiêng, mắt chớp nhẹ, nhìn chằm chằm vào khuôn miệng của đối phương mong chờ được đáp lại câu hỏi nhỏ.

Cu Bờm tỏ ra hiểu biết, buông đôi tay nhỏ đang nắm tay cu Cò ra, ngồi phệt xuống hiên nhà, cạnh mấy chậu lan của bố, gãi đầu tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ rồi. Đôi lông mày nhỏ, lơ phơ màu nâu nhạt nhíu nhẹ lại, ấn đường tạo thành nếp gấp. Dáng vẻ giống hệt ông cụ non. Cu Cò vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cu Bờm. Cu Bờm quay ra rồi nghiêm túc nói:

- Thì em gái là em gái đó. Mẹ Ngọc bảo tớ có em gái rồi, thì chính là tớ có em gái rồi. Để Bờm dẫn cu Cò vào hỏi bố Hùng mẹ Ngọc xem em gái là gì nhé.

Cu Cò gật mạnh cái đầu nhỏ. Lần này cu Bờm không còn nắm tay cậu bạn nữa, tiến lên phía trước mở cánh cửa trước nhà, vừa lon ton chạy vào bên trong vừa gọi mẹ:

- Mẹ Ngọc ơi Bờm dẫ cu Cò sang thăm em gái.

Bố Hùng từ bếp đi ra ngăn lại chiếc tên lửa nhỏ. Chiếc tên lửa đang phi đâm sầm vào đôi chân mạnh mẽ của bố, khuôn mặt ngơ ngác nhìn bố. Bố bế bồng cậu nhóc lên rồi nói:

- Bờm không được nói to, nếu không em Bống sẽ tỉnh mất. Em đang ngủ.

- Em sẽ giật mình hả bố. Vậy “suỵt” nhé. - Đôi tay nhỏ đặt lên miệng như sợ em gái sẽ tỉnh dậy bởi câu nói ấy. Cậu nhóc quay ra nhìn bố, lại quay mặt nhìn xuống suỵt với cu Cò. Giờ này cậu bé đang được bố bế nên cao hơn cu Cò cả một đoạn cao hơi là cao.

Bố Hùng thấy vậy liền bế cu Cò lên tay còn lại. Nhỏ giọng nhắc nhở:

- Chúng ta đi xem em gái thôi. Nhưng 2 đứa phải nghe lời mẹ, trông em giúp mẹ nhé.

- Con biết rồi ạ. - Bên này cu Bờm líu lo như con chim nhỏ, còn cu Cò chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa nâu đỏ kia. Cậu rất tò mò về em gái.

Cánh cửa dần mở ra, phòng ngủ mọi khi đầy đồ chơi của cu Bờm đã được dọn gọn đồ chơi sang phòng đối diện. Mấy nay bà ngoại cu Bờm lên chơi nên cậu bé ngủ với bà ở phòng đó. Mẹ Ngọc buông màn quay giường. Quả bóng to bự ở bụng đã nổ tung. Giờ nằm cạnh mẹ Ngọc là một bạn nhỏ, nhỏ xíu.

Cu Cò hơi quậy chân nhẹ, bố Hùng biết ý thả cậu bé xuống. Đôi chân nhỏ lon ton chạy tới cạnh giường, tháo giày, vén màn cậu nhỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh cục bông nhỏ kia.

Cậu bé quay sang hỏi Tô Ngọc:

- Dì Ngọc à. Đây là em gái sao?

- Đúng vậy, đây là em gái.

- Em gái là gì ạ? Tại sao con không có ạ?

Đôi mắt xoe tròn kia nhìn chằm chằm Tô Ngọc, Tô Ngọc cẩn thận giải thích cho cậu bé.

- Đầu tiên nhé, bố mẹ con làm đám cưới với nhau. Sau đó sinh ra con, sau này bố mẹ sinh thêm em. Là con gái thì sẽ là em gái con. Còn con trai thì đó là em trai con.

Cu Cò hiểu đám cưới là gì. Đám cưới bọn thằng Tún, thằng Tèo ngoài đầu ngõ nói rằng hai người yêu nhau sẽ cưới nhau, về chung một nhà và rồi sinh em bé. Nhưng bố mẹ cậu cãi nhau, vậy có phải yêu nhau không nhỉ? Cậu bé không biết, cũng không ngại ngần nói ra điều mình thắc mắc với Tô Ngọc.

- Dì Ngọc ơi, nhưng bố mẹ con không yêu nhau nữa thì phải, bố mẹ con cứ cãi nhau.. cãi nhau hoài. Mẹ con còn khóc nữa. Như vậy, con sẽ không có em gái đúng không ạ?

- Không sao đâu Cò ơi, tớ chia em gái tớ cho cậu. Vậy là sau này mình đều có em gái rồi. - Bên này, cu Bờm đang nghịch tàu hỏa nhỏ, tàu hỏa chạy xình xịch trên đường ray, nghe thấy cu Bờm nói vậy liền lên tiếng. Cậu bé thấy bạn mình không có sẽ rất buồn, vậy mình sẽ có cu Cò thỉnh thoảng mượn em gái vậy.

Tô Ngọc mỉm cười xoa đầu cậu bé:

- Đúng vậy, sau này Bống cũng chính là em gái cu Cò nhé.

- Dạ được ạ.

- Em gái. - cu Cò xoa nhẹ gò má cô bé gái đang nằm im lìm. Ngắm mãi, cậu vẫn thấy cô em gái nhỏ giống hệt mấy con mèo con lúc chưa mở mắt. Da đen, không có lông mày nên cái mặt ngồ ngộ. Nhưng em gái mỗi khi ngáp hay nhoẻn miệng cười, đều để lộ cái miệng không răng, dưới miệng còn có hai cái đồng điếu nho nhỏ nữa. Cậu lén sờ vào vết lõm trên mặt này.

Bỗng nhiên, em cái ngọ ngọe cái đầu nhỏ, mặt mày nhăn lại, o oe vài tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cu Cò giật mình thu tay về, cậu bé tưởng mình đã làm em gái tỉnh giấc, sợ hãi tới bất động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ kia sợ cô bé khóc thét lên.

Tô Ngọc nhìn thấy cậu bé hoảng sợ như vậy liền kéo cậu bé vào lòng, ôm cậu bé nói:

- Em Bống biết Cò đến nên tỉnh giấc chào anh đó. Nhưng em còn bé nên lại ngủ mất tiêu rồi.

Cu Bờm nghe thấy vậy liền bỏ chiếc xe lửa đang chạy trên đường ray, tiến gần tới giường rồi trèo lên. Cũng lén chọc vào mặt cô bé. Cô bé không phản ứng gì, cu Bờm ỉu xìu quay ra nói với mẹ:

- Mẹ, em gái chưa từng chào con.

- Lần sau em dậy sẽ chào anh Bờm.

Hau cậu bé không còn chú ý tới những món đồ chơi hằng ngày nữa, yên lặng ngắm nhìn em gái. Ngắm chán chê hai cậu nhóc lăn ra ngủ. Tô Ngọc mang tã bẩn của Bống ra ngoài một chút quay lại liền thấy ba cái đầu nhỏ chụm vào nhau say giấc nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.