Hậu viện của Tế Nhân đường lớn hơn tưởng tượng của Tùy Duyên, một sân vườn, bên cạnh đều là gian phòng, phía trên là gác xếp, cộng lại ước chừng 12 gian, bên cạnh sân vườn, dưới mái hiên, còn để bồn hoa.
“Nơi này trước đây là nơi ở của bệnh nhân, cho nên tương đối rộng rãi!” Hạo Nhiên nói.
Tùy Duyên gật đầu.
Chỗ này, nàng rất hài lòng.
“Phía sau còn có viện tử, một cái giếng đầy nước, bình thường giặt xiêm áo gì gì đó, cũng có thể phơi nắng ở phía sau, còn có một chuồng ngựa, ngươi có thể nuôi ngựa, ra ngoài cũng dễ dàng!”
Hạo Nhiên nói xong, đi về phía sau, Tùy Duyên lập tức đuổi theo.
Hậu viện cũng rất lớn, một cái giếng nước, bên cạnh là chuồng ngựa, một nhà xí.
“Cảm giác như thế nào?” Hạo Nhiên hỏi.
“Vô cùng tốt!”
“Hài lòng?” Hạo Nhiên nhíu mày hỏi.
“Cực kỳ hài lòng!”
Hạo Nhiên hài lòng cười to, “Ta biết ngay ngươi sẽ hài lòng, lúc chưởng quỹ Tế Nhân đường tìm ta, nói muốn bán cửa tiệm này đi, ta thấy hắn vội vàng như thế, tuy có lòng giúp hắn, nhưng cũng nghĩ tới, Tùy ký của ngươi, buôn bán tốt như vậy, đáng tiếc vị trí chưa đủ tốt, cũng không đặt được vài cái bàn cái ghế, quá nhiều người cảm thấy chật chội, dứt khoát không ăn, a ha ha, A Duyên, giúp ngươi một đại ân như vậy, chuẩn bị cảm ơn ta thế nào?”
Trong lòng Tùy Duyên tràn đầy cảm động.
Côn đồ lưu manh trước mặt, cũng không ức hiếp dân chúng, cũng không làm xằng làm bậy.
Bởi vì có hắn, đường Tây này, mỗi cửa tiệm buôn bán cũng đặc biệt tốt, người người an cư lạc nghiệp.
Cho dù có khó khăn, hắn cũng có hết sức đi giúp.
“Hạo Nhiên ca, ngươi muốn cái gì?”
“Vàng bạc châu báu, vải vóc tơ lụa, ta đều có, ta muốn . . . . . .” Hạo Nhiên nói xong, giơ tay lên đè sống mũi, “Ngươi để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã...!”
Tùy Duyên bật cười, “Hạo Nhiên ca, thừa dịp hiện tại thời tiết lạnh, ta làm lẩu cho ngươi ăn! Nếu như đầy đủ nguyên vật liệu, ta còn có thể làm cá nướng, quay. . . . . .”
“Đừng nói nữa mà... Nói nữa nước miếng của ta cũng chảy ra!”
Hạo Nhiên nói xong, ha ha ha sảng sảng nở nụ cười.
Tùy Duyên cũng cười.
“Đi, đi hậu viện xem thử!”
“Tốt!”
Hậu viện, đúng như Hạo Nhiên ca từng nói, rất lớn.
“Ngươi đừng thấy ở đường Tây đều là những người buôn bán nhỏ, nhưng, rất nhiều hàng hóa đều phải lấy từ bến tàu đường Tây này, rất nhiều người cũng phải lên thuyền từ đây để rời đi, cho nên vẫn rất phồn thịnh!”
Ngư long hỗn tạp, cũng không ai biết, sẽ có một cao thủ võ lâm, ẩn cư ở đây hay không.
Dù sao, kín đáo cũng hơn thành thị.
“Hạo Nhiên ca, cảm ơn ngươi!”
Cảm ơn vào lúc nàng khó khăn, đã giúp đỡ.
Cảm ơn đã suy nghĩ vì nàng như vậy.
Hạo Nhiên cười, “Nếu muốn cảm ơn ta, về sau liền đồng ý với ta ba chuyện đi!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tùy Duyên rủ mắt xuống, “Được!”
Thấy Tùy Duyên không chút do dự đồng ý, Hạo Nhiên mừng rỡ, có chút chưa tỉnh hồn lại, “Chính là do ngươi nói, về sau cũng không thể đổi ý!”
“Vậy phải xem Hạo Nhiên ca muốn ta làm cái gì đã, bảo ta giết người phóng hỏa, ta sẽ không làm!”
“Không không không, giết người phóng hỏa, đó là chuyện nam nhân phải làm, sao ta có thể đẩy ngươi vào hố lửa, nhiều nhất, nhiều nhất bảo ngươi giúp ta làm cơm cả đời. . . . . .”
Giặt xiêm áo cả đời.
Lại sinh mấy đứa bé.
Tùy Duyên nghe vậy, mặt không khỏi đỏ lên.
Lời này, quá có ẩn ý rồi.
“Hạo Nhiên ca. . . . . .”
Hạo Nhiên thấy Tùy Duyên lúng túng, lại cười lớn, “Chọc ngươi chơi thôi, chờ về sau ta cưới tức phụ, cũng không tới chỗ của ngươi ăn chực nữa rồi!”
Vốn là muốn xoa dịu bầu không khí, vì những lời ngay sau đó của Hạo Nhiên, trong nháy mắt không khí giữa hai người trở nên lúng túng.
Tùy Duyên lặng lẽ lui về phía sau hai bước.
Rung động trong nháy mắt, cũng trong nháy mắt này, bị dập tắt.
Ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên, “Hạo Nhiên ca, cửa tiệm này của ngươi, tính toán cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?”
“À, à. . . . . .” Hạo Nhiên à mấy cái, mới hốt hoảng nói, “Không có việc gì, ngươi xem rồi trả đi!”
Thật hối hận, những lời mới vừa rồi.
Hắn vốn không phải suy nghĩ như vậy.
Cái miệng ngu ngốc chết tiệt này, bình thường nói năng ngọt xớt, hôm nay làm sao vậy?
Chẳng lẽ, bởi vì chuyện đêm đó, bắt đầu nghi ngờ?
Xem ra, phải tìm một khoảng thời gian, nói rõ mọi chuyện với A Duyên, tránh cho tiếp tục như vậy, lại thành tâm bệnh mất.
Từ từ, phai nhạt phần đáng quý đáng phục kia, có lẽ cả đời cũng không có khả năng động lòng nữa.
“Như vậy sao được, cửa tiệm này là của Hạo Nhiên ca, tiền thuê nhất định phải do Hạo Nhiên ca quyết định!”
“Vậy hai lượng bạc một tháng đi, ngươi thấy thế nào?”
Hai lượng?
Tất nhiên Tùy Duyên đồng ý.
“Tốt!”
Ra ngoài Tế Nhân đường, Hạo Nhiên nói hắn có việc bận phải đi ngay, Tùy Duyên chuẩn bị đi mua thức ăn.
“Đúng rồi A Duyên, buổi tối ta không tới ăn cơm!”
Tùy Duyên nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, “Vâng!”
Hạo Nhiên có chuyện của Hạo Nhiên, nàng cũng có chuyện của chính nàng.
Hạo Nhiên cười cười, vốn muốn nói gì, cuối cùng lại không nói gì, quay người đi.
Tùy Duyên nhìn bóng lưng của Hạo Nhiên, trong lòng khẽ động, xoay người đi chợ bán thức ăn.
Ở chợ bán thức ăn, Tùy Duyên không dám nán lại, dù sao cả nhà Quý thị, một hồi còn trở lại.
Buổi tối phải an bài cả nhà Quý thị thế nào, chỗ ở thì nhỏ, lại không dư giường, Tùy Duyên lại rối rắm.