Sau bữa cơm tối, Chiêu Đệ giúp đỡ rửa chén, mấy đứa bé quét sân, lau bàn, Hạo Nhiên ca để Đại Ngưu tới đón cả nhà Quý thị đi, Tùy Duyên và Bất Hối đưa mắt nhìn họ rời đi.
Mới đóng cửa, rửa mặt rửa chân, lên lầu ngủ.
Trên giường.
“Bất Hối!”
“Ừm!”
“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải chuyển đến trước phố, chính là y quán Tế Nhân đường từng mở trước kia, bởi vì lão bản gặp phải chút chuyện, bán cửa tiệm cho Hạo Nhiên thúc thúc của con, hôm nay, nương hỏi Hạo Nhiên thúc thúc của con thuê lại cửa tiệm!”
Bất Hối kinh ngạc, “Nương, đến lúc đó, chúng ta vẫn là bán phá lấu bò, bánh bao và bánh màn thầu sao?”
“Dĩ nhiên, chỗ kia lớn, cũng náo nhiệt, đến lúc đó chúng ta có thể bán cả ngày, hậu viện cũng lớn, một nhà Quý di của con cũng có thể ở cùng một chỗ với chúng ta!”
“Nhưng nương, nơi này phải làm sao đây?”
“Nơi này?” Tùy Duyên nghĩ nghĩ.
Chỗ này, là ngôi nhà đầu tiên của nàng và Bất Hối, chắc chắn không vứt bỏ bỏ được.
Cẩn thận nghĩ nghĩ mới lên tiếng, “Bất Hối, chúng ta tiếp tục mở, ta có thể làm đồ ăn, đưa tới, để cho Điền thẩm và Chu thẩm của con bán ở chỗ này, ta trả tiền công cho các nàng, con thấy thế nào?”
“Tốt, mặc dù phải trả tiền công, có thể kiếm được không nhiều lắm, nhưng mà nương, con không nỡ nhìn nơi này bị đóng cửa, cũng không nỡ bán đi nơi này!”
“Ta cũng không nỡ!”
Nương con nhìn nhau cười một tiếng.
Nếu không bỏ được, vậy thì giữ lại nơi này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Duyên liền rời giường, chuẩn bị đồ bán vào buổi sáng, vừa đến phía sau, liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy!” Sớm như vậy.
Tùy Duyên đi, đến gần mở cửa.
“Duyên di, là ta, Chiêu Đệ!”
Tùy Duyên kinh ngạc, đứa nhỏ này, làm sao lại sớm như vậy?
Mở cửa, khi nhìn thấy bốn đứa bé ở ngoài cửa thì trong lòng Tùy Duyên ngũ vị tạp trần.
Thời tiết vào đầu xuân, sương mù mịt mù, trên mắt mấy đứa bé, đều là giọt sương, hiển nhiên đã đợi ở cửa ra vào rất lâu, nghĩ chắc là nghe thấy âm thanh nàng múc nước, mới lên tiếng.
“Các ngươi. . . . . .”
“Duyên di, chúng ta vừa mới đến!” Chiêu Đệ vội nói.
Cố gắng cười với Tùy Duyên, “Duyên di, nương ta nói, trước phải chỉnh đốn cho ta cha xong, rồi mới tới đây, chúng ta tới trước!”
Tùy Duyên vội vàng tránh người ra, “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lẽo!”
Bốn đứa bé đi theo Tùy Duyên vào phòng bếp, hoàn toàn không cần Tùy Duyên mở miệng, liền bắt đầu bận rộn làm việc, nhóm lửa, quét sân, lau bàn, múc nước.
“Chiêu Đệ. . . . . .” Tùy Duyên khẽ gọi.
Chiêu Đệ nhìn Tùy Duyên, “Duyên di, chúng ta làm không tốt sao?”
Tùy Duyên vội vàng lắc đầu, “Không phải vậy, Chiêu Đệ, các ngươi làm rất tốt, chỉ là, chỉ là. . . . . .”
Đều vẫn là đứa bé, không phải sao?
“Duyên di, ngươi muốn nghe suy nghĩ thật sự của ta sao?”
“Ngươi nói, ta nghe!”
Chiêu Đệ cúi đầu, nghĩ nghĩ, “Duyên di, cảm ơn ngươi, lúc một nhà chúng ta, gặp khó khăn nhất đã giúp chúng ta, thật ra thì trước khi đến, ta vẫn không tin, có người sẽ giúp chúng ta, nhưng lại không dám phá tan hi vọng của nương ta, cho nên, chúng ta tới đây, nhưng mà, Duyên di, ngươi thu nhận và giúp đỡ chúng ta, lại cho chúng ta ăn ngon như vậy, mặc ấm như vậy, trong lòng chúng ta cảm kích, muốn giúp ngươi làm việc thật tốt, chúng ta không cần tiền công, chỉ cầu, Duyên di, không cần đuổi chúng ta đi!”
Chiêu Đệ biết, nếu như bị đuổi đi, cả gia đình họ, thật sự liền phải ly tán.
Phụ mẫu thương các nàng không phải là giả, nhưng, hiện thực tàn khốc, các nàng cũng chỉ có thể khuất phục, hoặc bán mình cho nhà giàu, từ đó sống chết miễn bàn.
Hoặc bán mình vào kỹ quán thanh lâu, từ đó giao trinh tiết cho người qua đường.
Tùy Duyên nhìn Chiêu Đệ, “Chiêu Đệ, ta hỏi ngươi, có phải ở trong lòng ngươi, ngươi nghĩ, chỉ muốn giúp ta làm việc thật tốt hay không, chỉ cần không làm trái với ta... ta sẽ không đuổi đi các ngươi đi?”
Chiêu Đệ gật đầu.
Đúng, nàng chính là nghĩ như vậy.
Trong lòng Tùy Duyên chua xót không thôi, “Chiêu Đệ, về sau xem Tùy ký trở thành gia đình đi, trừ khi có một ngày các ngươi không muốn ở lại nữa, ta nhất định không đuổi các ngươi đi!”
“Duyên di. . . . . .”
Tùy Duyên vỗ vỗ bả vai Chiêu Đệ, “Làm việc đi, một hồi người tới ăn điểm tâm rất nhiều!”
Chiêu Đệ bừng tỉnh, ngay sau đó mới lên tiếng, “Vâng!”
Có bốn đứa bé, cộng thêm Bất Hối là năm người, Tùy Duyên thật lòng cảm thấy, nhiều người sức mạnh lớn, bận rộn, tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi.
Mấy đứa bé, tay chân nhanh nhẹn, đối đãi với mọi người tự nhiên thoải mái.
Sau bữa sáng, Chúc Huynh Đệ đưa đại nương muốn học làm bánh gạo nếp và bánh chưng tới Túy Tiên lâu.
Hơn 50 tuổi, nghe nói họ Trần.
Tùy Duyên liền gọi bà Trần Đại nương, Trần Đại nương tinh thần hưng phấn, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại, Tùy Duyên cũng không qua loa với bà, bắt tay vào dạy bà làm bánh gạo nếp.
Trần Đại nương là một nhân vật lợi hại, một buổi sáng, liền học bí quyết làm bánh gạo nếp đến tay, còn làm một mình.
“Ừ, mùi vị không tệ!” Trần Đại nương tự mình nếm thử, khen.
Tùy Duyên ở bên cạnh cười, “Đại nương, buổi chiều vẫn học sao?”
“Buổi chiều vẫn học thêm một buổi, sáng mai ta sẽ không tới nữa!”
“Tốt!”
Buổi chiều, Trần Đại nương làm được bánh gạo nếp, mùi vị gần như không khác với Tùy Duyên, vui mừng trở về Túy Tiên lâu.
Tùy Duyên biết, về sau, bánh gạo nếp, Túy Tiên lâu sẽ không bao giờ tới chuyển nữa, đồng thời không khỏi nhẹ nhõm, cũng nhớ lại, đã kiếm được không ít.
Nhưng mà không sao, Túy Tiên lâu ở đường Đông, Tùy ký ở đường Tây, chỉ cần nàng làm thật tốt, vẫn có thể bán ra rất nhiều ở đường Tây như cũ.
Còn có thể đổi mới bánh gạo nếp.
Ngày hôm sau, Tùy Duyên tìm đến Điền thị, Chu thị. “Hai vị tẩu tử, hôm nay tới tìm các ngươi, nhưng thật ra là muốn nói chuyện với các ngươi, Tùy ký của ta sẽ dọn đến trước phố, cửa tiệm bên này, ta cũng không có ý định đóng cửa, không biết hai vị tẩu tử có đồng ý tới làm ở đây hay không, một tháng ta cho hai vị tẩu tử một người một lượng bạc!”
Điền thị Chu thị nghe vậy, tất nhiên trong lòng vô cùng đồng ý.
“Nhưng muội tử A Duyên, chúng ta chưa quen thuộc. . . . . .” Điền thị rầu rĩ nói.
Chu thị cũng vội vàng gật đầu.
Một lượng bạc, đủ chi tiêu ở trong nhà.
Động Đạt kiếm bạc, có thể mua vải vóc, để mấy tiểu cô tử trong nhà làm thành hàng thêu, đi bán ở trên đường, đó cũng là một khoản tiền thu nhập.
Của hồi môn của mấy tiểu cô tử, cũng có chỗ trông cậy.
“Không có việc gì, bánh bao và bánh màn thầu, hai vị tẩu tử đã biết làm, bánh gạo nếp và bánh chưng, các tẩu tử học một ít là được, về phần phá lấu bò, mỗi ngày ta tới đây một chuyến, phối lượng nguyên liệu phù hợp, chỉ cần nắm chắc độ lửa, là tốt rồi!”
Điền thị Chu thị nghe vậy, dĩ nhiên là vô cùng mừng rỡ, mở miệng đồng ý.
Chỉ cần giúp đỡ bán, mà có thể một tháng một lượng bạc, chuyện này đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Không phải là các nàng không tìm được việc làm, mà là họ là tức phụ của côn đồ lưu manh, đi ra ngoài, hoàn toàn không ai muốn.
Hôm nay Tùy Duyên đồng ý cho họ một cơ hội, đúng là chuyện cực tốt.
“Được, được, muội tử A Duyên, chúng ta nghe ngươi!”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Mấy ngày kế tiếp, buổi sáng Tùy Duyên phải ở Tùy ký làm điểm tâm, sau đó phải chuẩn bị điểm tâm buổi trưa phá lấu bò buổi trưa, bánh bao và bánh màn thầu, buổi chiều liền dẫn tỷ muội Chiêu Đệ, Bất Hối đi Tùy ký mới dọn dẹp quét dọn.
Mấy gian phòng bên trong Tùy ký mới đã trống, một nơi lớn như vậy, quét dọn cũng là một công việc phải dùng sức lực.
Quý thị nhất định muốn giúp một tay, sau khi bị Tùy Duyên nói mấy câu, an tâm trở về chăm sóc Quý Khôi và Niệm Đệ.
Cũng may bốn tỷ muội Chiêu Đệ đều là người thật sự có khả năng, lại chịu khó hiểu chuyện, nghĩ đến mấy ngày ở chung, Tùy Duyên rất yêu thích họ.
Bất Hối và các nàng sống chung cũng rất tốt.
Đảo mắt, nửa tháng qua đi, tháng hai lại tới.
Mùa hoa đào bay trong gió.
Tùy ký mới đã được quét dọn sạch sẽ, cái bàn cái ghế, chén, đĩa, đôi đũa, muỗng, lồng hấp, dầu muối tương dấm thậm chí còn có củi, Hạo Nhiên ca cũng giúp mua xong, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ chuyển vào khai trương.
Sau bữa cơm trưa, sau khi Tùy Duyên thu dọn sạch sẽ, đi tìm Tái đại nương.
Hơn nửa tháng không gặp Tái đại nương, Tùy Duyên và Bất Hối đều rất là nhớ nhung.
Nhà của Hạo Nhiên.
Tái đại nương đang nói chuyện với Thẩm Ý, đều là nói một chút chuyện xưa xửa xừa xưa, Thẩm Ý lại nghe đến say sưa ngon lành.
“Đại nương, sau đó thì sao?”
“Sau đó, chân của ta liền được A Duyên chữa lành!”
“A Duyên?” Thẩm Ý thì thầm.
“Đúng vậy, chính là A Duyên, mũi tên gãy trên người ngươi, cũng là nàng rút ra cho ngươi đó!”
Thẩm Ý bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là nàng, Hạo Nhiên cũng đã nhắc qua với ta!”
Tái đại nương cười, “A Duyên là nữ tử tốt, một mình mang theo đứa bé, bản lĩnh cũng tốt, cũng bất hiển sơn, bất lộ thủy (không để lộ những chuyện quan trọng), tính tình cũng tốt, thật hiếm thấy!”
Thẩm Ý gật đầu, “Dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ta, chờ ta khá hơn, đại nương có thể dẫn ta đi qua, tự mình nói với nàng tiếng cảm ơn hay không?”
“Là chuyện dĩ nhiên!”
Mấy ngày nay, Thẩm Ý ở với nàng, nàng không thể đi ra ngoài, cũng may mỗi ngày Tùy Duyên làm thức ăn, để Hạo Nhiên đi lấy, hoặc là Điền thị đưa tới, nếu không, nàng chắc chắn khó chịu muốn chết.
Cũng không biết Bất Hối ra sao rồi, đi học đường chưa?
Nghĩ đến Bất Hối, Tái đại nương liền cực kỳ nhớ nhung.
“Đại nương. . . . . .”
“Nãi nãi. . . . . .”
Tái đại nương vừa nghe thấy âm thanh, ngẩn người, “Thẩm Ý, ngươi có nghe thấy có người gọi ta không?”
“Có!”
“Ai u, là nha đầu Bất Hối của ta đến thăm ta đây mà!” Tái đại nương nói xong, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa là Tùy Duyên cười yếu ớt và Bất Hối ha ha cười vui vẻ, trái tim Tái đại nương cũng tan chảy, kéo Bất Hối vào trong ngực, vừa thương vừa yêu, “Ngươi đó tiểu bại hoại này, lâu như vậy mới đến nhìn nãi nãi, khiến nãi nãi nhớ hỏng rồi!”
Bất Hối cười, vội vàng giải thích, “Nãi nãi, ta cũng muốn đến nhìn ngài, nhưng phải quét dọn Tùy ký mới, ta lại không nỡ để nương bận rộn làm việc một mình, ta phải nhìn chằm chằm nương, không thể để cho nương quá mệt mỏi!”
Tái đại nương bật cười, “Đúng đúng đúng, Bất Hối của chúng ta là áo khoác bông thân thiết khéo léo hiểu chuyện, nhanh, đi vào viện ngồi, bồi nãi nãi trò chuyện thật tốt!”
Tái đại nương nói xong, kêu Tùy Duyên và Bất Hối đi vào.
Từ đầu đến cuối vẫn kéo tay Bất Hối, thân thiết như với thân tôn nữ (cháu gái ruột).
Thẩm Ý vẫn nhìn Tái đại nương và nương con kia, luôn là Tái đại nương trêu chọc tiểu nữ oa, mà nữ tử ăn mặc như phụ nhân, vẫn thản nhiên cười, dịu dàng giống như gió xuân tháng hai, ấm áp lòng người.
Nàng chính là ân nhân cứu mạng của mình sao?