Nữ tử trong lòng ngưỡng mộ?
Hạo Nhiên nhìn Tùy Duyên, nuốt một ngụm nước bọt, tay sờ vào bên trong áo. Lành lạnh chính là vòng bạc hắn chuẩn bị tặng cho Tùy Duyên.
Con ngươi híp lại, nặng nề mấy phần.
Trên cánh tay, truyền đến đau đớn, Hạo Nhiên yên lặng bừng tỉnh.
Thì ra, trong lúc vô tình, thế nhưng hắn lại quên tất cả mọi chuyện vào đêm qua, Tùy Duyên che dấu võ công thâm hậu như vậy, cộng thêm một thân y thuật vô song, tài nấu nướng khó lường.
Nàng. . . . . .
Có lai lịch gì?
Tay nhè nhẹ đưa ra, trống không.
Thản nhiên nhếch môi, vân đạm phong khinh (mây thưa gió nhẹ, chỉ việc không quan tâm đến bất kì điều gì), “Không có!”
Tùy Duyên nghe vậy, rủ mắt xuống, ngay sau đó liền nở nụ cười, “Nam tử như Hạo Nhiên ca, chắc chắn có rất nhiều nữ tử ái mộ!”
Hạo Nhiên nhìn Tùy Duyên, tâm tư hơi đổi, “Kiểu người giống ta muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, còn tránh không kịp, làm sao có cô nương nào ái mộ?”
Giống như cảm thấy mất mác, Hạo Nhiên khẽ lắc đầu.
Lại nở nụ cười.
Tùy Duyên vừa muốn nói gì, bên ngoài Tùy ký, truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ chốc lát sau, lại truyền tới tiếng gõ cửa nóng nảy, Hạo Nhiên kinh ngạc, vội đi ra ngoài, mở cửa gỗ ra.
Nhìn người tới, cả người đầy máu, sau lưng có một chiếc xe ngựa, mười mấy con ngựa, trên lưng ngựa, từng nam tử một, người mặc khôi giáp, tay cầm bảo kiếm, sắc mặt nghiêm túc, Hạo Nhiên nắm lấy bả vai nam tử, “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hạo Nhiên ca. . . . . .” Nam tử chưa nói xong, vội quỳ một chân xuống, “Hạo Nhiên ca, xin ngươi, hãy cứu chủ tử nhà ta!”
Thẩm Ý?
Hạo Nhiên vội chạy về phía xe ngựa, vén rèm che trên xe ngựa lên, trong nháy mắt mùi máu tươi lan tỏa ra.
Hạo Nhiên kinh ngạc, nhảy lên xe ngựa, nắm lấy tay nam tử bên trong xe ngựa, “Thẩm Ý?”
Sắc mặt Thẩm Ý trắng bệch, lại suy yếu cười một tiếng với Hạo Nhiên, “Không chết được. . . . . .”
“Không được chết, ta nhất định cứu ngươi!” Hạo Nhiên gầm lên, nắm tay Thẩm Ý thật chặt.
Chỉ sợ vừa buông tay, Thẩm Ý sẽ mất mạng.
Thẩm Ý cười, “Hạo Nhiên, nhờ ngươi!”
Hạo Nhiên gật đầu.
Đợi sau khi Hạo Nhiên gật đầu, Thẩm Ý mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh!
Tùy Duyên, Tái đại nương, Bất Hối vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy một màn như vậy, Bất Hối bị dọa sợ đến thét chói tai, Tùy Duyên vội vàng che miệng Bất Hối, lắc đầu trấn an nàng, “Đi lên gác!”
“Nương. . . . . .” Bất Hối khẽ gọi.
Tái đại nương biết, mình cũng không giúp được gì, dứt khoát nói, “Bất Hối, nãi nãi cùng ngươi đi lên gác!”
Nói xong, dắt Bất Hối đi lên gác.
Tùy Duyên mới đi tới chỗ xe ngựa, lại bị ngăn lại, “Không được tiếp cận chủ tử nhà ta!”
Tùy Duyên nhìn nam tử ngăn cản đường đi của nàng lại, không nói gì.
Bên trong xe ngựa, Hạo Nhiên vội mở miệng, “Thẩm Trung, để cho nàng tới đây!”
Thẩm Trung không tin Tùy Duyên, nhưng mà tin tưởng Hạo Nhiên bạn chí cốt của Thẩm Ý.
Nghiêng người nhường đường.
Tùy Duyên khẽ gật đầu, đi tới trước xe ngựa, tự mình trèo lên xe ngựa, mùi máu tươi quen thuộc truyền đến, Tùy Duyên khẽ nhíu mày, “Hạo Nhiên ca, như thế nào?”
Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn Tùy Duyên, “Thẩm Ý ngất đi rồi, A Duyên, cầu xin ngươi. . . . . .”
Con ngươi tối đen sâu thẳm.
Tùy Duyên nhìn, do dự một chút, gật đầu, tiến lên bắt mạch cho Thẩm Ý.
“Còn cứu được, trước tiên nâng người này vào trong rồi lại nói!”
“Được!”
Tùy Duyên nhảy xuống xe ngựa, thuận tay chỉ, “Ngươi..., ngươi, còn ngươi nữa, đi theo ta!”
Người cưỡi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn nhau, lại bất vi sở động.
Hạo Nhiên ở trong xe ngựa, gầm lên một tiếng, “Bắt đầu từ giờ khắc này, toàn bộ các ngươi phải nghe theo sự sai khiến của nàng!”
Gần như vào lúc tiếng nói của Hạo Nhiên vừa ngừng, chỉnh chỉnh tề tề lên tiếng trả lời, “Dạ!”
Ba người bị Tùy Duyên chỉ đích danh, nhảy xuống ngựa, ôm quyền với Tùy Duyên, “Cô nương, đã có đắc tội!”
Tùy Duyên hít sâu, rất có trật tự.
“Ba người các ngươi, đi vào ghép bàn lại với nhau!” Tùy Duyên nói xong, một ngón tay chỉ, “Ba người các ngươi, ta viết phương thuốc, các ngươi đến tiệm thuốc bốc thuốc, mấy người các ngươi, phá hủy xe ngựa, nâng người đi vào!”
Xoay người vào cửa tiệm, ngay sau đó đi lên gác xếp ở phòng bếp.
Tái đại nương vội hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Là một nam tử bị thương tên Thẩm Ý, đại nương, Bất Hối, các ngươi xuống dưới giúp nấu nước nóng, càng nhiều càng tốt!”
Một hồi, rút tên ra, máu sẽ chảy rất nhiều.
Tùy Duyên nói xong, bắt đầu tìm ngân châm, chủy thủ, lại chấm mực nước, viết ra phương thuốc.
Tái đại nương thấy Tùy Duyên vội vàng, dắt Bất Hối đi xuống lầu, rửa nồi nấu nước.
Phòng ngoài, ghép hai cái bàn lại với nhau, Thẩm Ý đã được nâng đi vào, đặt lên bàn.
Tùy Duyên xuống lầu, đưa phương thuốc cho người canh giữ ở cầu thang dưới lầu, “Đi lấy thuốc, muốn cứu người, nhất định một vị thuốc cũng không thể thiếu!”
“Dạ!”
Tùy Duyên đi tới một bên, cầm một vò rượu lên, mở nút đóng miệng ra, đổ rượu vào trong bát.
Lấy toàn bộ ngân châm ra, thả vào trong chén.
Đi tới đại sảnh, thấy bên trong đại sảnh đầy người, Tùy Duyên hơi nhíu mày, “Lưu lại hai người, những người khác đều đi ra ngoài!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn nghe theo lời nói của Tùy Duyên, đi ra ngoài.
“Đóng cửa lại!”
Thẩm Trung mở miệng muốn nói gì đó, lại nghĩ đến, Tùy Duyên là do Hạo Nhiên tiến cử, chỉ có thể tiến lên, đi đóng cửa lại.
Tùy Duyên gần như thắp tất cả các ngọn đèn dầu rồi mang vào trong đại sảnh, nhưng mà vẫn cảm thấy còn chưa đủ sáng.
Chẳng qua, chuyện này cũng không thể cản trở nàng làm phẫu thuật cho Thẩm Ý.
Lấy chủy thủ ra chuẩn bị trừ độc bằng rượu, Hạo Nhiên vội nói, “A Duyên, ngươi phải dùng chủy thủ sao?”
Tùy Duyên gật đầu.
“Đợi một chút...!” Hạo Nhiên nói xong, sau khi lục lọi trên người Thẩm Ý, lấy ra một cây chủy thủ, đưa cho Tùy Duyên, “Dùng cái này đi!”
Tùy Duyên nhận lấy, rút chủy thủ ra.
Khẽ cắn môi, kéo một sợi tóc của Thẩm Ý, hạ xuống, không bị trở ngại mà đứt đoạn, đồ tốt.
“Hạo Nhiên ca, cởi xiêm áo của hắn ra!”
Hạo Nhiên gật đầu, cùng với Thẩm Trung, cởi toàn bộ xiêm áo của Thẩm Ý ra, lộ ra vùng ngực đã đen và thối rữa.
“Mũi tên nhọn đâm trúng bên cạnh tim, lúc rút tên ra, dễ dàng đại xuất huyết, còn có trên mũi tên nhọn có độc. . . . . .” Tùy Duyên nói xong, giơ tay lên nhẹ nhàng ấn lên ngực Thẩm Ý, nghiêm túc ấn một vòng, mới tiếp tục nói, “Nắm chắc sáu phần!”
“Tại sao là sáu phần?” Thẩm Trung vội hỏi.
Tùy Duyên nhìn Thẩm Trung, bị người cắt ngang suy nghĩ, giận dữ, “Tại sao ngươi không hỏi, quân y của các ngươi đến ba phần chắc chắn cũng không có?”
Thẩm Trung vừa định cãi lại, Hạo Nhiên giận dữ mắng mỏ, “Thẩm Trung. . . . . .”
Thẩm Trung hít sâu một hơi, im lặng.
Hạo Nhiên mới hỏi, “Vậy bốn phần khác là gì?”
“Nếu như sau khi rút ra, không đại xuất huyết, không lây nhiễm, chính là ba phần, giải độc là một phần!”
“Có ý tứ gì?”
“Sau khi hắn trúng tên, nghĩ rằng có thể trúng độc, cho nên uống thuốc giải độc, nhưng mà, thuốc giải độc này và chất độc ban đầu, cùng biến thành một loại độc khác!”
“Có thể giải sao?”
“Có thể, không có dược liệu, bất lực!”
Hạo Nhiên nhìn Tùy Duyên, giờ phút này Tùy Duyên, gặp nguy không loạn, không hề có bộ dạng giống ngày thường, nhỏ nhẹ dịu dàng.
Giống như, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
Hạo Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, “Cần dược liệu gì, ngươi viết phương thuốc!”
“Uh, tốt!”
Tùy Duyên lên tiếng, vớt ngân châm lên, đâm vào mấy huyệt vị của Thẩm Ý.
“Ưmh. . . . . .”
Thẩm Ý kêu đau một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Tùy Duyên lại lạnh nhạt nói: “Ta là đại phu của ngươi, tất cả mọi chuyện tiếp theo, đều giao cho ta toàn quyền xử lý, mặc dù sẽ rất đau, nhưng ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng, không được giãy giụa lộn xộn, không được ngất đi, nếu như thật sự nhịn không được, xin nói cho ta một tiếng, ta sẽ ngừng châm kim đau cho ngươi!”
Thẩm Ý nhìn Tùy Duyên, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Hạo Nhiên, thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt khẽ gọi, “Hạo Nhiên. . . . . .”
“Thẩm Ý, là người tin được, yên tâm đi!”
Thẩm Ý khẽ gật đầu, “Ta hiểu!”
“Ngươi đã hiểu, vậy chúng ta bắt đầu thôi!”