Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 18: Chương 18: Chuẩn bị vụ làm ăn thứ hai




Tùy Duyên nghĩ, gà hầm bao tử heo rất nhiều, chỉ có bốn người bọn họ ăn, làm quá nhiều cũng không ăn hết, đêm qua còn ăn không nổi.

“Đại nương, buổi tối người muốn ăn cái gì?”

Tái đại nương vui mừng cười ha ha, “Ăn gì cũng tốt, không phải ngươi làm gà hầm bao tử heo sao, lại làm thêm bắp cải trắng đi, ngươi làm thịt om bắp cải trắng ăn rất ngon!”

Tùy Duyên cười, “Ta vốn đã đồng ý với Hạo Nhiên ca sẽ làm chân giò kho tàu, thịt kho tàu, rau trộn thịt bò!”

“Làm nhiều như vậy làm cái gì, chúng ta chỉ có bốn người, ăn không hết, hơn nữa đêm qua còn ăn không nổi, đừng để ý tới Hạo Nhiên, hắn, rất tham ăn, sáng mai chúng ta ăn chân giò kho tàu, ngày hôm sau ăn thịt kho tàu, ha ha ha. . . . . .” Tái đại nương nói đến phần sau tự mình nở nụ cười.

“Nếu không, đại nương, ta làm nhiều thịt heo, một thịt om bắp cải trắng, thêm canh rau cải!”

Ba món ăn một món canh, rau thịt phối hợp, dinh dưỡng phong phú.

“Tốt, ba món ăn một món canh, chúng ta nhất định cố gắng ăn sạch!” Hạo Nhiên ở hậu viện xách nước đổ đầy chum đi vào phòng bếp nói một câu như vậy.

Chọc cho Tái đại nương, Tùy Duyên không ngừng cười ha ha, ngay cả Bất Hối cũng cười.

Hạo Nhiên không thèm để ý, cũng bắt chước mọi ngừoi không ngừng cười ha ha.

Thấy ở trong nồi đất, bốc lên từng luồng mùi thơm, đi tới bên cạnh, lấy tay phẩy phẩy mùi thơm.

“Ưmh, thơm quá!”

Lại làm cho Tái đại nương, Tùy Duyên, Bất Hối không ngừng cười ha ha.

Vừa làm thịt kho tàu, Tùy Duyên vừa lật lá dong được luộc trong nồi, lá dong cũng tỏa ra từng luồng mùi thơm.

Mùi thơm ngát xông vào mũi.

“Ai nha, còn phải luộc lá dong trong nồi!” Tái đại nương nói.

Trước kia, họ gói bánh chưng, đều là trực tiếp rửa sạch lá dong rồi gói, chưa từng bỏ vào trong nước nóng luộc qua.

“Đúng vậy, đại nương, trước kia các ngươi cũng không nấu qua sao?”

Tái đại nương lắc đầu.

“Vì sao phải luộc lá dong?” Tái đại nương tò mò hỏi.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vì để lá dong sạch sẽ, luộc một hồi rồi rửa lại sẽ tốt hơn!”

“Ta còn tưởng rằng, vì điều gì đặc biệt!”

Đợi lá dong không sai biệt lắm, Tùy Duyên vớt lá dong lên, đặt ở trong chậu, bưng đến hậu viện, “Bất Hối, tới giúp ta rửa lá dong!”

“Dạ!” Bất Hối lên tiếng, bưng ghế đẩu nhỏ đi đến hậu viện giúp Tùy Duyên rửa lá dong.

“Ta giúp các ngươi múc nước!”

Cũng may nước giếng mùa đông, không phải lạnh lẽo thấu xương, ngược lại còn hơi âm ấm.

Rửa mười mấy cân lá dong, cần rất nhiều nước, Hạo Nhiên vừa múc nước, vừa cùng Bất Hối, Tái đại nương nói đùa.

Chuyện cười đều rất bình thường, nhưng mà vẫn chọc cho Bất Hối và Tái đại nương không ngừng cười ha ha như cũ.

“Hạo Nhiên thúc thúc, sau đó thì sao?” Bất Hối vừa rửa lá dong, vừa hỏi.

“Sau đó, cũng không có sau đó!”

Bất Hối kinh ngạc, tỉnh tỉnh mê mê.

Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, khẽ lắc đầu.

Rửa lá dong xong, trước tiên hấp đậu, sau đó Tùy Duyên bưng lá dong vào phòng bếp gói bánh chưng.

Tổng cộng gói ba loại bánh chưng, bánh trưng đậu đỏ gạo nếp thịt heo, bánh trưng đậu xanh gạo nếp thịt heo, bánh trưng thịt heo!

Lại khiến cho Tái đại nương và Hạo Nhiên tấm tắc khen ngợi.

Ngay cả Bất Hối cũng nhìn say sưa.

Gói kỹ toàn bộ bánh chưng, đặt ở trong nồi nấu, gà hầm bao tử heo cũng tỏa ra từng luồng mùi thơm.

Tùy Duyên tính toán canh giờ một chút, lại dùng sức cởi tấm vải ra, cầm đũa chọc chọc thịt gà, thịt gà đã được nấu đến mềm nhừ.

Lấy ra đặt ở trên tấm thớt, dùng chiếc đũa kẹp bao tử heo, cắt ra, mùi thơm càng nồng, để lại hương liệu và gà trong bao tử heo vào trong nồi đất, lại cắt bao tử heo ra để vào trong nồi đất, cùng nấu.

Mà thịt kho tàu đã hầm nhừ, Tùy Duyên bận làm thịt om bắp cải trắng, lại rửa sạch rau cải nấu canh.

“Ăn cơm!”

Ba món ăn một món canh, rau thịt phối hợp.

Thêm rượu, cùng nhau ngồi, cũng thật vui vẻ.

Sau khi ăn xong, rửa chén, quét sân, sau khi dọn dẹp xong, sáng mai phải làm bột bánh bao và bánh màn thầu, bánh chưng trong nồi đã được nấu chính.

Tùy Duyên vớt ba cái ra, tháo ra cho Tái đại nương, Hạo Nhiên, Bất Hối, “Các ngươi nếm thử xem, ăn ngon hay không!”

Hạo Nhiên lập tức không nhịn được, không quan tâm vẫn còn nóng cắn một cái, mùi thơm của gạo nếp, hương vị ngọt ngào của đậu đỏ, “Ah. . . . . .”

Bánh chưng này, cùng món trước kia từng ăn, thật sự không giống nhau.

Mùi vị cũng ngon hơn rất nhiều, quả thật là một trên trời, một dưới đất.

“Rõ ràng. . . . . .”

Không đúng, không giống nhau.

Hơn nữa thịt heo bên trong còn được ướp gia vị, hơn nữa đậu đỏ, gạo nếp cũng được ướp gia vị.

“Hạo Nhiên ca, ăn ngon không?” Tùy Duyên hỏi.

Hạo Nhiên gật đầu, “Ăn ngon, đâu chỉ ăn ngon, quả thật chính là mỹ vị, đáng tiếc, buổi cơm tối ăn quá no bụng, ăn không vô nữa, sáng mai ta, sẽ tới sớm để ăn!”

Tái đại nương đánh vào trên người Hạo Nhiên một cái, “Tham ăn. . . . . .”

“Nương, thân nương, thật sự ăn rất ngon!” Hạo Nhiên ủy khuất nói.

Gần đây cái miệng của hắn, dạ dày của hắn đều bị thức ăn Tùy Duyên làm, nuôi hư rồi.

“Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, sáng mai, đến sớm một chút giúp A Duyên xách nước!”

Hạo Nhiên cười, “Nương, ta biết rõ, ta vừa mới xách đầy nước các chum rồi!”

Không còn sớm nữa.

Hạo Nhiên và Tái đại nương chuẩn bị về nhà, Tùy Duyên đưa bọn họ tới cửa.

Hạo Nhiên cõng Tái đại nương, “A Duyên, mau đóng cửa đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai, còn phải dậy sớm đấy!”

Tùy Duyên gật đầu.

Hạo Nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại dặn dò, “Gặp phải chuyện gì, nhớ tiếng kêu lớn, biết không?”

Trong lòng Tùy Duyên cảm thấy ấm áp, “Biết, Hạo Nhiên ca, ta đóng cửa đây, ngươi và đại nương trở về, đi chậm một chút!”

“Ừ, ngươi đóng cửa, khóa chốt xong, ta liền đi!”

Tùy Duyên ở trước mặt Hạo Nhiên và Tái đại nương, đóng cửa, khóa chốt xong, nói với Hạo Nhiên và Tái đại nương ở ngoài cửa, “Hạo Nhiên ca, ta vào nhà khóa chốt rồi!”

Hạo Nhiên không lên tiếng, cõng Tái đại nương đi về nhà.

Chỉ chốc lát sau, Tùy Duyên mở cửa, nhìn trong bóng tối, Hạo Nhiên Tái đại nương mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ bóng dáng của hai người, hốc mắt hơi đỏ lên, đóng cửa.

Trở lại phòng bếp rửa mặt rửa chân cùng Bất Hối, lên gác ngủ.

Lên giường, Bất Hối bò đến sau lưng Tùy Duyên.

“Nương. . . . . .”

“Ân!”

“Con giúp người đấm lưng!”

Tùy Duyên cười, xoay người ôm lấy Bất Hối, hôn lên mặt Bất Hối một cái, “Ngủ, sáng mai dậy sớm giúp nương nhóm lửa!”

Bất Hối cười, sờ sờ chỗ trên mặt bị Tùy Duyên hôn, cười híp mắt gật đầu.

Trời chưa sáng.

Tùy Duyên đã rời giường, nắn bánh bao và bánh màn thầu rồi đặt ở trên lồng hấp hấp chính, lại làm bánh ngọt.

Tùy Duyên cẩn thận tính toán phân chia, một lồng hấp hấp được bốn bánh ngọt nhỏ, vì để bánh ngọt đẹp mắt, Tùy Duyên đặt mấy hạt Kỷ Tử ở trên bánh ngọt.

Lại nấu cháo.

Đi ra khỏi phòng bếp, nhìn mặt trời vừa mới mọc lên, Tùy Duyên hít một hơi thật sâu.

Hi vọng ở phía trước, tương lai tốt đẹp cũng ở trước mắt.

Nắm thành quyền, Tùy Duyên tính toán lúc Hạo Nhiên ca và Tái đại nương đến, ra phía trước mở cửa.

Quả nhiên. . . . . .

Trong số người đi đường lui tới không nhiều, Hạo Nhiên ca cõng Tái đại nương đi tới, Tùy Duyên nhìn bóng dáng của bọn họ, nụ cười, từ từ xuất hiện.

Vẫy tay với bọn họ, “Hạo Nhiên ca, Tái đại nương, chào buổi sáng!”

“A Duyên chào buổi sáng!”

Điểm tâm, vẫn bán sạch sẽ như cũ, Chúc Huynh Đệ của Túy Tiên lâu đánh xe ngựa tới lấy bánh ngọt, ba mươi cái bánh ngọt, 22 văn tiền một cái, tổng cộng 660 văn tiền, một tay cầm bánh ngọt, một tay đưa tiền.

Mặc dù không nhiều tiền lắm, nhưng mà, Tùy Duyên nhìn tiền trong tay, vẫn rất vui vẻ.

Cười nói với Chúc Huynh Đệ, “Chúc Huynh Đệ, làm phiền ngươi trở về nói một tiếng với Lâm chưởng quỹ, buổi chiều ta sẽ qua, bàn với Lâm chưởng quỹ một vụ làm ăn khác. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.