Giờ cơm tối, Hạo Nhiên trở lại.
Tái đại nương nói chuyện Tùy Duyên muốn chữa trị chân cho nàng, Hạo Nhiên
kinh ngạc một lúc lâu, ngay sau đó cười nói, vô cùng hào phóng, “Được
thôi, chỉ cần ngươi chữa khỏi chân nương ta, cửa tiệm ở bến tàu kia là
của ngươi, ta lại cho ngươi 50 lượng bạc, coi như tạ ơn!”
Có được sự bảo đảm của Hạo Nhiên, cả buổi tối Tùy Duyên viết ra những dược liệu cần thiết, còn có một bộ dụng cụ hỗ trợ.
Sáng ngày hôm sau, lúc Hạo Nhiên rời giường, đưa cho Hạo Nhiên.
”Này. . . . . .”
”Đây là những dược liệu cần để chữa trị chân cho Tái đại nương, còn có dụng cụ hỗ trợ, ngươi chuẩn bị đi!”
Hạo Nhiên nhận lấy, mở ra xem.
Chữ viết rất tinh tế, rất thanh tú, cũng rất đẹp mắt.
Giống như con người Tùy Duyên, nhu nhu nhược nhược, nhưng, lại làm cho người ta có cảm giác tự lập kiên cường.
Chữ như người, lời này, là thật.
Hạo Nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Ngươi yên tâm, những món đồ này, trước khi trời tối, ta sẽ mua tất cả mang về cho ngươi!”
Hạo Nhiên nói xong, nghĩ đến chân nương còn có hi vọng, kích động đến mức
muốn ôm chặt Tùy Duyên, lại cảm thấy không phù hợp, lúng túng cười một
tiếng, đến điểm tâm cũng không ăn, liền đi ra ngoài.
Tùy Duyên làm điểm tâm, Bất Hối bưng đồ ăn vào phòng của Tái đại nương, bồi Tái đại nương ăn.
Tùy Duyên vừa rửa chén xong, Hạo Nhiên đã cầm theo bao lớn bao nhỏ thuốc trở lại.
”Nương Bất Hối, ngươi mau đến xem xem, những loại thuốc này có đúng hay không?”
Tùy Duyên gật đầu, tiến lên mở gói thuốc ra, cẩn thận kiểm tra từng bao, đặt dưới lỗ mũi ngửi, gật đầu một cái.
Hạo Nhiên vui mừng, “Nương Bất Hối, dược liệu không có vấn đề, ngân châm ta cũng mua về rồi, chỉ là những dụng cụ hỗ trợ, sợ là buổi tối mới có thể đưa tới!”
”Đã rất tốt rồi, hơn nữa, những dụng cụ hỗ trợ kia, tạm thời cũng chưa dùng tới!”
Xế chiều hôm đó, Tùy Duyên nấu một thang thuốc, ngân châm cũng đặt nấu
chung với thuốc, cho Tái đại nương ngâm chân, cuối cùng dùng ngân châm
châm cứu cho Tái đại nương.
”Đại nương, có cảm giác sao?”
Tái đại nương lắc đầu một cái.
”Không đau, cũng không tê, một chút cảm giác cũng không có!”
”Đại nương, chúng ta không vội, châm cứu như vậy, khoảng ba đến năm ngày, có thể có cảm giác!”
Tái đại nương nghe vậy, cực kỳ vui mừng, “Thật sự?”
Tùy Duyên gật đầu.
Năm ngày sau.
Chân Tái đại nương, có cảm giác kỳ lạ.
”Ai nha, tê tê, ê ẩm, còn hơi trướng, hơi nóng rát!”
Hạo Nhiên mừng rỡ, “Nương, ta đi mua thịt, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo!”
Tái đại nương cũng vui mừng, “Nhanh đi nhanh đi, mua nhiều một chút, gói lại, để cho những huynh đệ của ngươi cùng tới ăn!”
”Được!”
Đôi chân trước giờ vẫn không có cảm giác, cuối cùng cũng có cảm giác, Tái đại nương vui mừng cả đêm không ngủ được.
Tùy Duyên cũng vui mừng theo.
Chỉ cần chân Tái đại nương tốt lên, 50 lượng bạc, và cửa tiệm ở bến tàu của Hạo Nhiên, chính là của nàng và Bất Hối.
Bất Hối cũng thông minh, hăng hái nói chân Tái đại nương sẽ tốt lên, dỗ Tái đại nương nở ruột nở gan, một chữ một câu đều là tôn nữ bảo bối. Mười
ngày trôi qua.
Tái đại nương lại có thể tự mình đứng lên.
”Ai nha, ông trời, ông trời, ta lại có thể đứng lên!” Tái đại nương kêu lên.
Hạo Nhiên cũng không khỏi kích động.
Không thể ôm Tùy Duyên, liền ôm Bất Hối quay vài vòng.
Không ngừng cười ha ha ha.
”Thật tốt quá, thật tốt quá!” Hạo Nhiên hô to, Tái đại nương cũng vô cùng vui mừng.
Sau khi chữa trị, Tái đại nương càng thêm phối hợp, đối với Tùy Duyên, Bất
Hối cũng càng tốt hơn, thân thiết hơn. Một tháng sau, Tái đại nương có
thể nắm ghế hỗ trợ*, từ từ đi bộ.
(*) Gần giống loại ghế có hai bánh xe phía trước hỗ trợ người bệnh đi bộ hiện giờ.
”Đại nương, ta đỡ ngươi đi” Tùy Duyên đi theo bên cạnh.
”Không cần, không cần, nương Bất Hối, để tự ta đi, ngươi cũng không biết, mùi
vị của việc không thể bước đi. . . . . .” Tái đại nương nói xong, dừng
một chút, “Ta quên, ngươi cũng đã từng không thể đi lại!”
Tùy Duyên cười, “Đừng ngại, đại nương!”
Lúc ăn cơm tối, Hạo Nhiên buông chén đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Tùy Duyên, “Nương Bất Hối, ngươi tên là gì?”
Tùy Duyên kinh ngạc, Tái đại nương cũng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, bên tai đỏ ửng.
Tùy Duyên cười một tiếng, nhàn nhạt mở miệng, “Tùy Duyên, Tùy trong nhà Tùy, Duyên trong duyên phận!”
Tùy Duyên, Tùy Duyên.
Trong lòng Hạo Nhiên đọc mấy lần, cười cười, “Vậy thì, ngày mai ta liền đi
đến nha môn, chuyển cửa tiệm ở bến tàu sang dưới tên ngươi, ta cũng đã
bàn bạc xong với người đang thuê, sang năm sẽ không cho hắn mướn tiếp!”
Vì Hạo Nhiên nói lời giữ lời, trong lòng Tùy Duyên vô cùng vui mừng, bàn tay đặt ở dưới bàn, nắm thành quyền.
”Chân Đại nương vẫn còn chưa khỏe hẳn, không vội!”
Tái đại nương cười, nắm tay Tùy Duyên, thành khẩn nói, “Vốn là tốt rồi,
cũng không nóng lòng, nhưng mà nương Bất Hối, ban đầu vì chân của ta,
Hạo Nhiên cũng quỳ trước không ít người, chỉ cầu đại phu xem cho ta, hôm nay, thật là Bồ Tát phù hộ, để chúng ta gặp được ngươi, chúng ta biết,
ngươi mang theo Bất Hối, kiếm sống không dễ, mắt thấy sắp bước sang năm
mới rồi, chuyện này phải làm trước lễ mừng năm mới, nếu rãnh rỗi, ngươi
đi qua đó sắp xếp trước mọi thứ, qua năm, làm ăn gì, cũng sẽ không luống cuống tay chân, bên cạnh đó, cũng có thể an tâm chữa trị chân cho ta!”
Thấy Tái đại nương nói như vậy, Tùy Duyên cũng không cự tuyệt, “Vậy ta nghe đại nương!”
Sau ba ngày, Hạo Nhiên đưa khế ước mua bán nhà cho Tùy Duyên.
”Đây, khế ước mua bán nhà!” Hạo Nhiên nói xong, nở nụ cười.
Dưới ánh mặt trời, rất anh tuấn.
Tùy Duyên nhìn thấy, liền bị hoa mắt.
Không biết là vì Hạo Nhiên, hay là vì Hạo Nhiên đưa khế ước mua bán nhà đến.
Tùy Duyên vươn tay tiếp nhận, nắm thật chặt, sau đó, cẩn thận đọc không dưới mười lần.
Mới giơ tay lên che môi, vành mắt hồng hồng.
Cuối cùng, cuối cùng, cũng có nhà.
”Nương Bất Hối, cửa tiệm này, ngươi tính làm gì?” Hạo Nhiên hỏi.
”Làm quán ăn!”
”Ta cho rằng ngươi sẽ mở y quán, ta thấy y thuật của ngươi rất là khá!”
Y thuật .
Tùy Duyên biết, y thuật của nàng thực sự rất khá, nhưng. . . . . .
Ở dị thế này, nàng không thể dựa vào ai, cũng không dám tùy tiện phô
trương, tránh cho đắc tội đến người không đắc tội nổi, chết như thế nào
cũng không biết.
Còn nữa, mở y quán mặc dù sẽ kiếm được nhiều, nhưng mà, mạo hiểm, tiền vốn cũng lớn.
Nhập dược liệu sẽ phải tốn rất nhiều tiền vốn.
”Y thuật của ta, chỉ tính là biết sơ sơ, đợi sau này hãy nói đi!”
”Vậy ngươi tính bán thức ăn gì?”
Tùy Duyên suy nghĩ một hồi, kéo ghế dài ngồi xuống, chân nàng, vẫn chưa thích ứng được với việc đứng lâu.
”Ta đã quan sát xung quanh bến cảng, đều bán đồ ăn khô, không có ai bán
thức ăn ướt, ta chỉ muốn, nấu phá lấu bò, làm chút bánh bao bánh màn
thầu, mì sợi mà bán!”
”Phá lấu bò, đó là món gì?”
”Ngươi chưa ăn qua!”
Miệng Hạo Nhiên, gần đây bị thủ nghệ của Tùy Duyên nuôi hư, đồ ăn bên ngoài, hắn một hớp cũng ăn không trôi.
”Vậy ngươi đợi một thời gian, trước nấu cho ngươi nếm thử!”
”Được, rất tốt, nhưng mà, món này mà nấu ít, lúc ăn sẽ không ngon!” Tùy Duyên nói.
Hạo Nhiên vỗ đùi một cái, “Cái này còn không phải quá dễ sao, nấu ít không
ngon, ngươi liền nấu một nồi lớn, để cho các huynh đệ của ta, cũng nếm
thử một chút, đến khi, ngươi khai trương, cũng đi ủng hộ ngươi, quá
tốt!”
Tùy Duyên nghe vậy, mừng rỡ.
”Vậy thì tốt quá, sáng mai, ngươi dẫn ta đến nơi giết bò, mua nguyên liệu nấu ăn!”
”Được, ta cũng đi mượn con ngựa, sáng mai chở ngươi đi!”
Nghĩ đến phải đi mượn ngựa, rắc rối như vậy, Tùy Duyên vội nói, “Không cần xe ngựa, ta có thể đi bộ!”
”Vậy cũng không được, thứ nhất, chân ngươi không được tốt, thứ hai, ngươi là Đại Ân Nhân của Hạo Nhiên ta, chuyện như vậy, phải nghe ta!”
”Vậy thì làm phiền ngươi!”
Hạo Nhiên cười to, “Ta đây cũng chỉ cần mở miệng, phiền toái gì!”
Ngày hôm sau.
Hạo Nhiên dậy thật sớm đi mượn xe ngựa, Tùy Duyên cũng rời giường sớm một
chút, làm điểm tâm, để Bất Hối ở nhà bồi Tái đại nương, cùng Hạo Nhiên
đi mua nguyên liệu dùng để nấu phá lấu bò.