Quý thị nói xong, tách tách nước mắt không ngừng rơi, nắm chặt tay Tùy Duyên, “Muội tử, ngươi giúp ta đi, ta đã cùng đường, dù ta sống hay chết đều không sao cả, ngươi thương xót mấy đứa bé đáng thương của ta, các nàng khéo léo hiểu chuyện, chịu cực khổ, ngươi thu nhận các nàng, thưởng miếng cơm cho các nàng ăn, về sau các nàng, chắc chắn nhớ ngươi cả đời, đối xử với ngươi như ân nhân cứu mạng, van ngươi. . . . . .”
Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên chua xót.
Lại nhìn mấy đứa bé của Quý thị, từng đứa một xanh xao vàng vọt, thân thể yếu ớt, ánh mắt lại kiên định khác thường.
Ở trên người các nàng, giống như nhìn thấy Bất Hối trước kia, cũng là như vậy, cầu xin người khác thưởng miếng cơm ăn, thưởng văn tiền, mua bánh bao và bánh màn thầu lấp đầy bụng.
Cho nên, giờ khắc này, nàng không từ tuyệt Quý thị được.
Tùy Duyên nghĩ, dệt hoa trên gấm thì tốt, nhưng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. . . . . .
“Quý đại tỷ, ngươi trước đứng dậy, chúng ta đi vào trước, rồi từ từ nói, có được hay không?”
“Muội tử. . . . . .”
Trong nháy mắt Quý thị rất vui mừng, hoảng sợ đến thẫn thờ.
Ngược lại Chiêu Đệ, hai mắt đỏ bừng, quỳ gối trước mặt Tùy Duyên, “Di. . . . . .”
Mấy muội muội thấy tỷ tỷ quỳ xuống, cũng quỳ xuống theo, khéo léo hiểu chuyện, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Tùy Duyên khẽ xúc động, nếu không phải ký thỏa thuận với Túy Tiên lâu, có bạc, nàng cũng sẽ không tùy tiện thu nhận và giúp đỡ gia đình này.
“Tất cả đứng lên, vào bên trong nói chuyện đi!” Nói xong, dùng sức đỡ Quý thị dậy.
Quý thị lấy lại tinh thần, nhìn Tùy Duyên, lại muốn quỳ xuống, Tùy Duyên khẽ lắc đầu, “Quý đại tỷ, có lẽ, chúng ta chính là duyên phận đi!”
Bởi vì đồng bệnh tương liên (cùng chung cảnh ngộ), thông cảm lẫn nhau, nếu không phải đã từng liên tục trải qua khó khăn, có lẽ, hôm nay, nàng tuyệt đối sẽ thờ ơ lạnh nhạt, ngăn Quý gia ở ngoài cửa.
Ngay cả Bất Hối, cũng đi kéo Chiêu Đệ, mở miệng kêu một tiếng tỷ tỷ, rất thân thiết.
Làm cho hốc mắt Chiêu Đệ càng hồng hơn, nước mắt ở trong hốc mắt, liên tục đảo quanh, lại nhịn không rơi xuống một giọt.
Điền thị và Chu thị nhìn, trong lòng tràn đầy cảm giác không ổn.
Nghĩ đến Tùy Duyên, sau này có người giúp, các nàng còn có thể tiếp tục tới học nghề hay không?
Không được, phải nhanh chóng nói chuyện Tùy Duyên thu nhận và giúp đỡ Quý gia, cho Hạo Nhiên ca.
Giúp đỡ Quý thị đưa Quý Khôi vào nhà, nằm ở trên ghế dựa Tái đại nương thường nằm, Điền thị dẫn đầu nói, “Muội tử A Duyên, ta đi về nhà một chút, một hồi sẽ trở lại!”
Nói xong cũng không chờ Tùy Duyên nói chuyện, xoay người đi ra ngoài.
Chu thị thì ở lại.
Tùy Duyên thản nhiên lắc đầu, “Quý đại tỷ, các ngươi có ăn cơm trưa chưa?”
“Chúng ta không đói bụng!” Quý thị vội nói, ngồi trên băng ghế, đổ mồ hôi.
Tùy Duyên nhìn, tiến lên, giữ chặt cổ tay Quý thị, Quý thị hốt hoảng muốn rút tay lại, nhưng mà rút không ra, lại đỏ hốc mắt, chột dạ nhìn Tùy Duyên, sau khi Tùy Duyên bắt mạch, kinh ngạc không thôi, “Ngươi. . . . . .”
Mới vừa sinh non, nhưng không có nghỉ ngơi thật tốt?
Mang theo cả nhà tới tìm nơi nương tựa, dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì? Hôm qua sau khi trở về, đã xảy ra chuyện gì?
“Muội tử, ta. . . . . .”
Nàng không nên lỗ mãng tiến vào, nàng mới vừa sinh non, là một người mang điềm xấu.
Nhưng. . . . . .
Tùy Duyên vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Quý thị, “An tâm ở lại, ta và Bất Hối có ăn, thì một nhà các ngươi cũng có ăn!”
“Muội tử. . . . . .”
Tùy Duyên thản nhiên cười, “Bất Hối, giúp nương nhóm lửa!”
Bất Hối đáp lời, khéo léo chuẩn bị chạy đi nhóm lửa, lại thấy Niệm Đệ nho nhỏ, đứng ở sau lưng Quý thị, đáng thương, giống như nai con cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, Bất Hối nở nụ cười, tiến lên kéo tay Niệm Đệ, “Ta tên là Bất Hối, ngươi thì sao?”
“Ta... ta. . . . . .” Niệm Đệ còn nhỏ, chỉ có ba tuổi, lại chưa bao giờ ra khỏi cửa, chính là lần đầu tiên đối mặt với đại tỷ tỷ tốt đẹp như Bất Hối, trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, nói không ra câu đầy đủ.
Quý thị nhìn, đau lòng không thôi, vội nói, “Niệm Đệ, đây là Bất Hối tỷ tỷ!”
Bất Hối cười, “Niệm Đệ muội muội, đi, đi nhóm lửa với ta, một hồi ta len lén cho ngươi ăn kẹo!”
“Kẹo. . . . . .”
Niệm Đệ nhớ lại.
Trước kia vào lễ mừng năm mới, phụ thân từng mua cho một lần, nhưng sau đó, liền không còn.
Bất Hối gật đầu, sờ sờ vào trong túi, lấy ra một viên kẹo được dùng giấy dầu gói lại, lột giấy dầu, đút kẹo tới trong miệng Niệm Đệ, “Ngọt không?”
Niệm Đệ gật đầu, “Ngọt!”
Trong lúc nhất thời, Niệm Đệ liền thích người tỷ tỷ nói chuyện dịu dàng, cười lên ấm áp, chuyển động sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.
Tùy Duyên nhìn, cười nhạt.
Bất Hối nhóm lửa, Tùy Duyên nấu một nồi mì trứng gà, chất béo đầy đủ.
Múc đặt ở trên bàn trong phòng bếp, hô, “Các ngươi mau tới đây ăn!”
Người Quý gia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, con ngươi rủ xuống.
Bất Hối kéo từng người một ngồi vào trên ghế, nhét đôi đũa vào trong tay các nàng, lại bưng đưa cho Quý Khôi, “Quý đại thúc, ngươi ăn mì!”
“Ta. . . . . .” Tay Quý Khôi run run, nhận lấy tô mì, ăn từng miếng từng miếng một.
Trong lòng, muôn ngàn tư vị, vô cùng xúc động.
Mấy đứa bé cầm đôi đũa, mặt đã chui vào trong bát, các nàng lớn như vậy, lần đầu tiên được ăn gì đó có mùi vị.
Chiêu Đệ vẫn cố nén nước mắt, trong chớp mắt lệ rơi đầy mặt, lại dùng sức ăn mì, về sau, về sau, nàng nhất định sẽ báo đáp, nhất định đối xử tốt với Bất Hối.
Tốt hơn với người thân của mình.
Sau khi ăn xong, Chiêu Đệ muốn giành rửa chén, Tùy Duyên thấy Chiêu Đệ một thân xiêm áo mặc dù cũ rách, lại giặt sạch sẽ, mấy muội muội cũng thế, cả người chỉnh đốn gọn gọn gàng gàng, có thể thấy được đại tỷ này là một người tài giỏi, suy đoán, xử lí mọi chuyện trong nhà Quý gia, cũng là do Chiêu Đệ.
“Quý đại tỷ, về sau, các ngươi có tính toán gì?” Tùy Duyên hỏi.
Quý thị nhìn Tùy Duyên, lại nhìn nhìn người nhà của mình, “Muội tử, nương con chúng ta có thể làm việc, mà thắt lưng của trượng phu ta bị thương, không làm việc được, nếu như ngươi không ghét bỏ chúng ta, chúng ta ở chỗ ngươi làm việc miễn phí, ngươi chỉ cần lo cơm cho chúng ta là tốt rồi, ngươi xem có thể chứ?”
Như vậy, phù hợp với suy nghĩ của Tùy Duyên, cho dù muốn cho tiền công, cũng phải xem xét lại, sẽ từ từ ngồi xuống nói chuyện tiền công, nhưng, cả một nhà, chỗ ở cũng là một vấn đề khó khăn!
Nếu như Hạo Nhiên ca ở đây, chắc chắn có thể lập tức cho ra ý kiến hay.
Nghĩ như vậy, liền nghe đại sảnh truyền đến âm thanh của Hạo Nhiên, “Nha đầu Bất Hối, mau ra đây nhìn xem, ta mang theo cái gì về cho ngươi!”
“Là Hạo Nhiên thúc thúc trở lại!” Bất Hối nói xong, bịch bịch bịch chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy trong ngực Hạo Nhiên ôm cái gì đó đang nhúc nhích, chân mày Bất Hối nhíu lên, “Hạo Nhiên thúc thúc. . . . . .”
Hạo Nhiên cười, “Đoán thử xen, trong ngực ta là cái gì, nếu đoán đúng, ta liền tặng cho ngươi, đoán không đúng, ta liền ôm về nhà!”
Bất Hối không buông tha, kéo ống tay áo của Hạo Nhiên “Hạo Nhiên thúc thúc, ta đoán không ra, ngươi cho ta xem một cái, nếu không, ngươi gợi ý cho ta một chút, có được hay không?”
“Vậy ngươi phải nhìn cho kỹ đó!” Hạo Nhiên nói xong, vén góc vải lên, sau đó nhanh chóng che trở lại. “Thấy rõ chưa?”
Bất Hối cười đến híp cả mắt.
Bởi vì, nàng nhìn thấy hai con mắt đen thui, và chiếc mũi nhỏ ướt nhẹp, “Là chó nhỏ, Hạo Nhiên thúc thúc, có phải chó nhỏ hay không?”
Hạo Nhiên cười, nhéo lỗ mũi của Bất Hối, vén vải lên, đặt một con chó nhỏ màu vàng kim vào trong ngực Bất Hối, “Đáng yêu chứ?”
Bất Hối hết sức vui mừng, không ngừng gật đầu, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chó nhỏ, chó nhỏ dụi vào trong ngực Bất Hối, nhắm mắt lại, lại ngủ đi.
“Nương ngươi đâu?” Hạo Nhiên hỏi.
“Ở phòng bếp!”
Hạo Nhiên thấy Bất Hối thích chó nhỏ hắn đưa, thầm nghĩ không uổng công mình vì con chó này, đến đây một chuyến.
Xoa xoa đầu Bất Hối, chuẩn bị đi tới nhà bếp, lại thấy Tùy Duyên cười híp mắt đi ra.
Dáng vẻ tuyệt đẹp, bình tĩnh ung dung.
Hạo Nhiên nhếch miệng, nở nụ cười.
Tùy Duyên cũng cười, nam tử kia, cao lớn uy vũ, cứ như vậy đứng trong đại sảnh, nhìn thế nào, đều là một người đáng để dựa vào.
“A Duyên!”
“Hạo Nhiên ca!”
“Ngươi nói trước đi!”
“Ngươi nói trước đi!”
Tùy Duyên phì một tiếng nở nụ cười, “Hạo Nhiên ca, ta tìm ngươi có việc!”
“Chuyện gì?” Hạo Nhiên nói xong, ngồi ở trên ghế, lại nói, “Nha đầu Bất Hối, đi pha ly trà cho ta!”
Bất Hối lên tiếng, vừa muốn đi vào phòng bếp, lại thấy Chiêu Đệ bưng nước trà đi ra.
Tùy Duyên, Hạo Nhiên lập tức nheo con ngươi lại.
Là thật sự giỏi về quan sát hiểu chuyện, hay là có mưu đồ khác?
Chiêu Đệ đặt nước trà ở trước mặt Hạo Nhiên, liền xoay người đi vào phòng bếp, không nhiều lời, cung cung kính kính, quy củ.
“Nàng? Người ngươi mới mời?” Hạo Nhiên hỏi.
Tùy Duyên lắc đầu, giản giản đơn đơn nói qua chuyện của Quý gia, Hạo Nhiên nghe xong nhíu mày.
Ngay sau đó thật sự thoải mái.
Nếu như Tùy Duyên lòng dạ sắt đá, lãnh tình, có lẽ hắn sẽ không động lòng.
“Ngươi giữ người lại, ngươi định làm như thế nào?”
Tùy Duyên lắc đầu, “Vẫn chưa nghĩ ra, Hạo Nhiên ca, ngươi có thể giúp tìm một căn nhà hay không, dù sao trước tiên cũng để cho bọn họ ổn định lại đã!”
Hạo Nhiên cười ha ha, “Ta đây có một tin tức tốt, ngươi có muốn nghe trước không rồi sau đó lại tính toán?”
“Tin tức tốt gì?”
“Dùng một bữa tiệc Mãn Hán để đổi, thế nào?”
Tùy Duyên bật cười, “Hạo Nhiên ca, ngươi có thể trừ ăn ra hay không?”
“Cuộc sống trừ ăn ra, không còn gì yêu thích, làm sao bây giờ?”
Thấy Hạo Nhiên nói như vậy, Tùy Duyên nở nụ cười, “Được, chỉ cần tin tức này của Hạo Nhiên ca thật sự tốt, ta nhất định làm một bữa, không, làm mười bữa tiệc lớn khao Hạo Nhiên ca!”
“Biết Tế Nhân đường bán thuốc trước phố không?”
Tùy Duyên gật đầu.
Cửa tiệm đó, tất nhiên nàng đã biết đến, bởi vì bao nhiêu thuốc cấp cứu trong nhà, nàng đều đi mua ở đó.
“Chưởng quỹ kia có lẽ đắc tội người nào, hôm nay tìm ta, muốn bán cửa tiệm!”
Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng bắt đầu tính toán.
Ba cửa tiệm kia, vị trí thật sự tốt, mặc dù chưa từng đi vào, nhưng, viện tử ở phía sau rất lớn, còn có mái hiên, đừng nói là một gia đình ở, cho dù là ba năm gia đình, cũng không thành vấn đề.
“Hạo Nhiên ca, hắn muốn bán bao nhiêu bạc?”
Hạo Nhiên giơ ba đầu ngón tay lên.
Trong lòng Tùy Duyên căng thẳng, “Hạo Nhiên ca, là ba ngàn lượng, hay là ba vạn lượng?”
“Đương nhiên là ba vạn lượng!”
Trong nháy mắt Tùy Duyên, thở dài, “Hạo Nhiên ca, ta không có nhiều bạc như vậy!”
Bây giờ bạc trong tay nàng, cộng lại, không tới 1200 lượng, nào dám hy vọng xa vời mua cửa tiệm đắt tiền như vậy, ở khu vực tốt như vậy.
Vẫn là phải thiết thực một chút thì tốt hơn.
Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt nản lòng của Tùy Duyên, cười ha ha, dương dương hả hê nói, “Ta đã thanh toán bạc, hiện tại ba gian cửa tiệm đó đã là của ta, với quan hệ của chúng ta, ngươi mua không nổi, có thể hỏi thuê từ ta mà. . . . . .”