Trở lại Tùy ký.
Mọi người lập tức nghênh đón, lại không ai hỏi như thế nào.
Từng người một mong đợi nhìn Tùy Duyên.
“Không có việc gì, đều trở về ngủ đi!” Tùy Duyên khoát tay, hi vọng, cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tránh cho mọi người kinh hồn bạt vía, không thể an tâm.
Trong lòng hận Đái Thanh Hoa đến chết, nàng suy nghĩ, thôi, chỉ là quá khứ đã qua thôi, nhưng cũng không nghĩ tới, nàng không làm gì Đái Thanh Hoa, ngược lại Đái Thanh Hoa tới cửa tính kế.
Lần này, nhất định phải khiến Đái Thanh Hoa mất đi tất cả, lưu lạc đầu đường.
“A Duyên à, thật sự không có chuyện gì sao?”
Tùy Duyên cố gắng cười một tiếng, “Đại nương, không có việc gì, mau đi ngủ đi!”
“Nhưng. . . . . .”
Tùy Duyên nắm tay của Tái đại nương, “Đại nương, ta không phải loại người bị người khác đánh một cái, không hoàn trả lại, nếu nàng dám mạo phạm, ta nhất định sẽ hoàn trả lại, không chút lưu tình!”
Nàng thật sự không làm được, lấy ơn báo oán.
Tuyệt không làm được.
Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, “A Duyên, làm người sẽ phải ân duyên phân minh, đại nương ủng hộ ngươi phản kích, nhưng mà, cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, rất nhiều người, còn trông cậy vào ngươi để sống nữa!”
“Đại nương, ta hiểu, ta sẽ thật khỏe mạnh!”
Tửu lâu Phúc Lai.
Trên giường lớn.
Đái Thanh Hoa lỏa *, rúc vào trong ngực của nam tử, “Gia, người nói, sáng mai, thật sự có thể thấy kết quả sao?”
“Dĩ nhiên, đồ, ta đã phái người đi vào cất giấu, chỉ cần Cổ sư gia dẫn người lục soát ra được đồ, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho dù là nàng có mười cái miệng cũng đừng mơ tưởng nói được rõ ràng!”
Đường Tây, hắn đã thèm muốn rất lâu rồi.
Bây giờ Hạo Nhiên không có ở đây, hắn nên khiến cho thế lực của Thanh Long bang thâm nhập vào đường Tây.
Đái Thanh Hoa cười, “Gia, người giúp ta việc lớn như vậy, ta cũng không biết phải cảm ơn người thế nào!”
Có Bang chủ Thanh Long bang làm hậu đài.
Tùy Duyên, nhất định có thể từng phút đồng hồ chơi chết nàng.
“A ha ha, cảm ơn gia như thế nào, phục vụ gia thật tốt chính là cảm ơn gia rồi!”
Đái Thanh Hoa cười, vừa định nhào tới.
Lại nghe được trong phòng, truyền đến âm thanh âm dương quái khí, “Hay cho một đôi nam trộm nữ xướng, cẩu nam nữ, tính kế hãm hại người khác như vậy, cũng không sợ bị thiên lôi đánh, đoạn tử tuyệt tôn!”
Âm thanh truyền xuống, trong nháy mắt kiếm khí đi vào, nóc giường lớn, bị chém ngang, sau một tiếng bịch, rơi trên mặt đất.
Vỡ thành mảnh nhỏ.
“A. . . . . .”
Đái Thanh Hoa bị dọa sợ đến thét chói tai, kéo chăn, co rúc vào trong góc giường.
“Bang chủ Thanh Long bang—— Phùng Mãn Thiên!”
Phùng Mãn Thiên tức giận, không quan tâm đến việc mặc xiêm áo, rút kiếm bên cạnh ra đâm về phía người tới.
“Chút tài mọn, cũng dám bêu xấu ở trước mặt của ta!”
Phùng Mãn Thiên vẫn cho rằng, ở Phục Hi thành, nếu như võ công của Hạo Nhiên xếp thứ nhất, hắn khẳng định có thể xếp thứ hai, nhưng hôm nay mới hiểu được, võ công của hắn, ở Phục Hi thành, cũng không phải là cái rắm gì.
Hơn nữa người nọ, sử dụng kiếm cố ý vẽ vết thương ở trên người của hắn, một đường một đường lại một đường, máu tươi đầm đìa.
Giết người nhưng mà đầu cúi xuống đất, tuy nhiên hắn vẫn không giết mình, lại làm cho hắn thương tích khắp người, thê thảm không nỡ nhìn.
Hắn giống như một con mèo, mà hắn là một con chuột, bị hắn trêu đùa.
“Giết ta đi!” Phùng Mãn Thiên khẽ quát.
“Giết ngươi, tiện nghi cho ngươi, ta đây, phải từ từ chơi đùa ngươi, để cho ngươi từ từ chết đi ở trong sự sợ hãi cực độ, ngươi không biết, người chết kiểu này, luôn nhìn đặc biệt đẹp!”
Biến thái.
Phùng Mãn Thiên gầm lên, giơ kiếm chém giết lần sau cùng.
Nhưng.
Một kiếm chặt đứt cổ của hắn.
Đứng ở bên cửa sổ, lấy khăn tay trắng như tuyết ra, lau trường kiếm trong tay, “Muốn chết thì cứ nói thẳng đi, ta cũng không phải là không có tình người!”
Nghiêng đầu nhìn Đái Thanh Hoa ở trên giường lớn, đã sớm sợ hãi.
“Ngu ngốc, ngu ngốc!”
Phi thân rời
Thật lâu thật lâu sau, Đái Thanh Hoa mới hét ầm lên, “A, giết người. . . . . .”
Người của nha môn tới rất nhanh.
Nhìn Bang chủ Thanh Long bang chết thảm, tâm tư Triệu Bộ đầu hơi đổi, nhìn sang sắc mặt Cổ sư gia ở bên cạnh đã trắng bệch.
“Cổ sư gia, ngươi xem nên làm sao?”
“Ta... ta, ngươi... ngươi, Triệu Bộ đầu xem rồi làm là tốt rồi!”
Trời hơi sáng lên.
Tùy ký treo bảng, ngừng buôn bán một ngày.
Tùy Duyên tự mình đi nha môn, gõ trống kêu oan.
Quan lớn nhất ở Phục Hi thành chính là Tri Phủ Hứa đại nhân.
Hứa đại nhân nhìn Tùy Duyên, nghĩ tới thân phận của Tùy Duyên, con ngươi híp lại, “Tùy chưởng quỹ. . . . . .”
“Hứa đại nhân!”
Chân mày Hứa đại nhân nhíu nhẹ.
Phùng Mãn Thiên là bá chủ một phương ở đường Đông, Hạo Nhiên là bá chủ một phương ở đường Tây.
Mà nữ tử trước mặt, lại cùng Hạo Nhiên gọi nhau huynh muội, nương của Hạo Nhiên, còn ở trong Tùy ký của nàng.
Bây giờ Phùng Mãn Thiên đã chết, Thanh Long bang nổi lên nội chiến, người người đều tranh nhau muốn làm đại ca, dáng vẻ không giết chết đối thủ không bỏ qua.
Nhưng lại không ai lên tiếng muốn tra nguyên nhân tử vong của Phùng Mãn Thiên, tất cả mọi người giả bộ mắt bị mù, tai bị điếc. Cong cong thẳng thẳng trong đó, Hứa đại nhân đã thấy rõ ràng.
“Ngày hôm nay Tùy chưởng quỹ gõ trống kêu oan, là muốn cáo trạng người nào?”
“Cáo trạng chưởng quỹ khách điếm Phúc Lai Đái Thanh Hoa, nàng vu cáo hãm hại ta trộm sách dạy nấu ăn tổ truyền của phu gia (nhà chồng) nàng, làm hại hôm nay Tùy ký không thể buôn bán, kính xin Hứa đại nhân chủ trì công đạo, để cho nàng ra mặt nói rõ ràng, kèm theo bồi thường tổn thất hôm nay và tổn thất danh dự của Tùy ký!”
“Chuyện này. . . . . .”
Hứa đại nhân hít sâu, “Tùy chưởng quỹ, chẳng lẽ ngươi không biết, khách điếm Phúc Lai xảy ra án mạng sao?”
“Không biết!”
Cho dù có biết rõ, cũng sẽ không nói ra.
“Tùy chưởng quỹ thật sự không biết?”
“Thật sự không biết, Hứa đại nhân, ta chỉ là một dân phụ phiêu bạc không nơi nương tựa, tiểu dân trải qua thời gian phấn đấu, bất kỳ một khoản bạc, lợi nhuận đều trong sạch, Đái Thanh Hoa nàng ban đầu tâm địa đen tối tính toán bán ta cho chưởng quỹ cửa tiệm bánh ngọt Quách Ký, bởi vì bị ta nhìn thấu bộ mặt xấu xí của nàng, nghĩa vô phản cố* rời khỏi khách điếm Phúc Lai, nàng liền ghi hận ta trong lòng, kính xin đại nhân chủ trì công đạo cho dân phụ!”
(* Làm việc nghĩa không được chùng bước)
“Theo như những lời ngươi nói, ai có thể chứng minh?”
“Đại nhân, người có thể gọi chưởng quỹ cửa tiệm bánh ngọt Quách Ký tới đây dò hỏi!”
“Đi gọi chưởng quỹ cửa tiệm bánh ngọt Quách Ký tới đây thẩm vấn!” Quách chưởng quỹ không phải người ngu.
Từ lúc Đái Thanh Hoa không ngừng muốn hãm hại Tùy Duyên nhưng không có hại thành, còn hủy đi cái mạng của lão đại Thanh Long bang.
Liền hiểu Tùy Duyên bây giờ, chắc chắn không phải Tùy Duyên trước kia ở khách điếm Phúc Lai.
“Thảo dân tham kiến đại nhân!”
“Quách chưởng quỹ, ngươi có nhận thức nàng?”
Quách chưởng quỹ nhìn Tùy Duyên, thấy Tùy Duyên so với trước kia, càng ngày càng dịu dàng, tự nhiên phóng khoáng, vội vàng gật đầu, “Nhận thức, nàng là A Duyên, trước kia làm việc ở tửu lâu Phúc Lai!”
“Trước kia, ngươi đối với Tùy chưởng quỹ, có từng mơ mộng qua?”
Quách chưởng quỹ nuốt một ngụm nước bọt, “Bẩm đại nhân, lúc ấy, thật ra thì, là Đái Thanh Hoa đáp cầu dắt mối, còn lặng lẽ nhận bạc của thảo dân, chủ ý nhiều lần đều là do nàng đưa ra, không liên quan đến thảo dân!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Tùy chưởng quỹ nhìn thấu quỷ kế của Đái Thanh Hoa, nghĩa vô phản cố rời khỏi khách điếm Phúc Lai, lúc ấy ta liền ép Đái Thanh Hoa trả bạc lại cho ta, Đái Thanh Hoa còn tuyên bố tuyệt không để cho Tùy chưởng quỹ sống dễ chịu, còn, còn. . . . . .”
“Còn cái gì?” Hứa đại nhân truy hỏi.
“Lại còn tìm người theo dõi Tùy chưởng quỹ!”
Hứa đại nhân nhìn Tùy Duyên, từ đầu đến cuối, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó.
Cho dù Quách chưởng quỹ nói gì, nàng đều không có phản ứng đặc biệt gì.
Giống như chuyện này không liên quan đến nàng.
“Ngươi và Đái Thanh Hoa nhận thức bao lâu rồi?”
“Nhiều năm rồi!”
“Vậy ngươi có từng nghe nói qua, phu gia của Đái Thanh Hoa có sách dạy nấu ăn lưu truyền tới nay?”
“Làm sao có thể có, nếu như có, chuyện buôn bán của khách điếm Phúc Lai cũng sẽ không vắng vẻ thê lương như vậy, Đái Thanh Hoa cũng không có thể cất giấu, nhất định, lấy ra kiếm tiền rồi!”
Nói cho cùng, chuyện Tùy Duyên ăn trộm sách dạy nấu ăn của Đái Thanh Hoa, thuần túy là nói linh tinh.
Hứa đa nhân vẫy tay, “Ngươi lui ra đi!”
“Dạ, đại nhân!”
Hứa đại nhân nhìn Tùy Duyên, “Tùy chưởng quỹ có tin tưởng Bổn quan không?”
“Dĩ nhiên là tin!”
Hứa đại nhân gật đầu, “Tùy chưởng quỹ, Bổn quan để cho Cổ sư gia tới đây, rất nhiều chi tiết, còn cần hỏi rõ Cổ sư gia!”
“Tốt!”
Hứa đại nhân vừa định nói chuyện, liền có người tiến lên bẩm báo, “Đại nhân, ở đây có một phong thư, nói là giao cho đại nhân người, kêu đại nhân lập tức xem, nếu không chức quan khó giữ được!”
Hứa đại nhân vội nói, “Mang lên!”
Tùy Duyên không biết nội dung, nhưng nhìn mặt Hứa đại nhân càng ngày càng đen, Tùy Duyên nghĩ, khẳng định rất nghiêm trọng.
“Người đâu!” Diễn đàn
“Có!”
“Truyền lệnh của Bổn quan, áp giải Cổ sư gia vào đại lao!”
Khốn kiếp, khốn kiếp, dám giở thủ đoạn sau lưng hắn.
Đáng chết.
Hứa đại nhân đứng dậy, đi tới trước mặt Tùy Duyên, “Tùy chưởng quỹ. . . . . .”
“Hứa đại nhân!”
“Là Bổn quan quản lý không đúng cách, Bổn quan nhất định cho Tùy chưởng quỹ một công đạo!”
Tùy Duyên cười, “Vậy liền cảm ơn Hứa đại nhân, ta cáo lui trước!”
“Tùy chưởng quỹ đi thong thả!”