Tứ gia quay trở về cung, bẩm báo mọi chuyện cho Khang Hy. Sau đó, hắn liền cáo lui, trở về phòng ở, trong lòng âm thầm tính toán chuyện của
Tiểu quận chúa. Một đứa con gái ngây thơ khờ dại như vậy, nếu để bên
cạnh Kiến Ninh công chúa “khó nắm bắt tâm tình”, quả thực chính là lưỡi
đao treo lơ lửng trên cổ hắn. Xem ra, hắn thực sự cần phải giải quyết
sớm mối họa này. Bất tri bất giác suy nghĩ, vậy mà đã về đến phòng.
Ngoài cửa, một tiểu thái giám đã chờ sẵn, nói Tiền lão bản đã đến Thượng Thiện giám. Tứ gia nghe xong, vừa sợ lại vừa phiền, nhưng cũng không
còn lựa chọn nào khác là phải đi.
Chẳng qua, đến lúc gặp Tiền lão bản rồi, người này không hề hỏi han
tình hình Tiểu quận chúa, hai người chỉ hàn huyên vài câu thì cáo từ. Tứ gia chắp tay sau lưng, lững thững đi về phòng, sau đó đưa thứ vừa rồi
trong lúc bắt tay Tiền lão bản nhét vào giơ lên xem. Quả nhiên là một tờ giấy, trong đó viết: “Ở quán trà Cao Thăng toàn nói về Anh Liệt
truyện.”
Tứ gia nhướn mày, ý tứ trong thư hắn vừa xem liền hiểu, chẳng phải
bọn phản tặc muốn hẹn hắn ra ngoài nói chuyện sao. Nhưng tại sao lại
chọn “quán trà Cao Thăng”? Tứ gia nghĩ mãi không ra ý đồ của đám người
kia, cuối cùng đành quyết định binh đến thì nước ngăn.
Trong khi Tứ gia đang bận rộn thì Kiến Ninh cũng không nhởn nhơ gì.
Chuyện này phải quay lại nói từ đêm đó, lúc Kiến Ninh nghe tin Tứ gia giết chết hai người, tìm đến phòng “Quế công công” xem thực hư. Lúc
nàng mở tung cửa ra mới sực nhớ trong phòng còn có người…Người này chính là “con heo Phục Linh Hoa Điêu” kia. Aizz, không biết cô ta còn sống
không, hay cũng bị Tứ gia xử lý rồi.
Mà ngay lúc Kiến Ninh còn đang do dự định bỏ đi, thì trong phòng,
Tiểu quận chúa vì sợ hãi trốn tránh mà không may đánh đổ tách trà, tạo
thành tiếng vang không nhỏ.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Nếu còn để Tiểu quận chúa ở đây, không biết sẽ
xảy ra chuyện gì. Nếu lão Tứ còn chưa giết nàng ta, đại khái là người
này vẫn còn giá trị lợi dụng. Mà hiện giờ, hắn đang đề phòng ta…Hừ, Ung
Chính gia làm việc quả quyết tàn nhẫn, đừng nói là hoàng cung, mà ngay
thiên hạ này, ngoài nàng ra, không một ai biết hắn không phải là Vi Tiểu Bảo chân chính. Nếu giữ mạng hắn lại, quả thực chính là mối họa lớn.
Chi bằng tung hỏa mù cho hắn đoán không ra, như vậy hắn hành xử sẽ phải
đắn đo hơn nhiều.” Nghĩ đến đây, Kiến Ninh liền quyết tâm bước vào.
Nhưng, lại nghĩ tới Tiểu quận chúa biết võ công, tốt nhất không nên để
“Trộm gà không được còn mất nắm gạo”, Kiến Ninh bèn chậm rãi nghĩ cách.
Sau đó, nàng liền làm bộ bật khóc nức nở, nói: “Ai đang ở đây, có
phải là người chăng…” Bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Kiến
Ninh cười thầm, vẻ mặt lại tỏ ra sợ hãi nhìn quanh: “A, ta biết rồi,
phòng này chẳng phải từng là nơi Hải Đại Phú chết sao. Hải công công,
ngươi hiện hồn về sao? A, bộ dạng ngươi thật đáng sợ, đừng vươn lưỡi dài lại đây…Đừng bay qua bay lại nữa, Hải công công, ngươi muốn đòi nợ đừng tìm ta, không phải ta…”
Giọng của Kiến Ninh rõ ràng là giọng của một cô gái đang run rẩy,
thanh âm khiếp đảm, cho nên, nàng vừa mới nói đến đây, đã nghe thấy bên
trong vang lên tiếng thét chói tai. Sau đó, một bóng người vội vàng chạy ra, hai tay bưng mặt hét: “Không…Cũng không phải ta…Cứu mạng, cứu
mạng!”
Kiến Ninh che miệng cười. Quả nhiên, Tiểu quận chúa đã bị nàng dọa mà tự chui đầu vào rọ rồi. Nàng nói: “Hả, nơi này sao lại có người? Ngươi
là ai?”
Tiểu quận chúa đang sợ hãi, làm sao còn giữ được tỉnh táo đề phòng
nữa, vì vậy liền kêu lên: “Nơi này thực sự có quỷ sao? Cầu xin ngươi,
mau cứu ta.”
Kiến Ninh nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Ngươi đi theo ta thì quỷ sẽ không dám làm hại ngươi.”
Tiểu quận chúa nghe vậy, thoáng trấn tĩnh lại, hỏi: “Vì sao lại vậy?”
Kiến Ninh nói: “Bởi vì ta là công chúa đương triều a. Lúc Hải Đại Phú còn sống cũng phải quỳ hành lễ với ta, đương nhiên chết đi rồi, hắn lại càng không dám làm hại bản công chúa. Chẳng qua, Hải Đại Phú sinh thời
hận nhất chính là mấy kẻ phản tặc ‘Phản Thanh phục Minh’, cho nên, nếu
đám người đó bị hắn nhìn thấy, nhất định sẽ chết cháy, toàn thân thiêu
thành tro bụi.”
Tiểu quận chúa lần thứ hai thét chói tai, ôm chặt lấy Kiến Ninh: “Cứu mạng, cứu mạng, không cần ăn ta!”
Kiến Ninh vỗ bả vai của nàng: “Yên tâm, ngươi không phải phản tặc, hắn sẽ không hại ngươi.”
Tiểu quận chúa vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, một khắc cũng không dám ở
lại trong căn phòng này nữa, liền nói: “Ngươi dẫn ta rời khỏi đây được
không? Nơi này có quỷ a.”
Kiến Ninh nói: “Suýt chút nữa ta đã quên, ngươi là tiểu cung nữ Tiểu Quế Tử giấu trong phòng sao?”
Tiểu quận chúa tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng không phải là kẻ ngu
ngốc. Nàng vừa rồi nghe Kiến Ninh xưng hô “công chúa”, cho nên hiểu rõ
nếu mình khai rõ thân phận, ắt sẽ gặp họa sát thân. Hơn nữa còn có thể
làm liên lụy “Quế đại ca”. Vì vậy, nhân khi Kiến Ninh nhầm tưởng bản
thân là tiểu cung nữ, tiểu quận chúa liền vội nói: “Đúng, đúng vậy…Ta là tiểu cung nữ, ngươi đừng…đừng bảo quỷ giết ta.”
Kiến Ninh cười khúc khích: “Yên tâm đi, ngươi đi theo ta thì sẽ không có ai dám giết ngươi, ngay cả quỷ cũng không.”
Tiểu quận chúa trước khi gặp Kiến Ninh, trong lòng luôn oán hận người Mãn Thanh, cho nên hình tượng công chúa Thanh triều đối với nàng là kẻ
vô cùng xấu xa. Không ngờ sau khi gặp rồi, vị công chúa này lại “gần gũi dễ mến” như vậy. Tiểu quận chúa nhìn khuôn mặt Kiến Ninh tươi cười
không chút ác ý, cảm thấy vô cùng an toàn, nói: “Ngươi, ngươi thực sự là người tốt.”
Kiến Ninh ôm một cánh tay của Tiểu quận chúa, nói: “Đương nhiên, tất
cả mọi người đều nói như vậy. —- mắt thưởng thức của ngươi cũng rất tốt
nha.”
Tiểu quận chúa không hiểu: “Thưởng thức?”
Kiến Ninh nói: “Ừ, ý là ánh mắt của ngươi không tệ.”
Tiểu quận chúa thấy nàng khen ngợi bản thân, cũng nhoẻn miệng cười, nói: “Cảm ơn, ngươi là người đầu tiên khen ta như vậy.”
Kiến Ninh kéo nàng ra khỏi phòng của Tứ gia, cố gắng nín cười đến đau cả bụng.
Sau khi thành công đưa Tiểu quận chúa về Khôn Ninh cung, Kiến Ninh
lập tức gọi hai cung nữ hầu hạ nàng ta thay quần áo của cung nữ. Nàng
lại vờ như không biết mà hỏi: “Về sau ngươi chính là người của ta, vậy
tên ngươi là gì?”
Tiểu quận chúa không quen dối trá, rất tự nhiên mà trả lời: “Ta tên
là Mộc Kiếm…”. Chữ “Bình” cuối cùng đúng lúc được nuốt ngược lại.
Kiến Ninh trong lòng tuy biết rõ ràng, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Mộc Kiếm?” Nàng lắc đầu: “Ta chỉ nghe nói sắt làm thành kiếm, kiếm gỗ
vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Tên này không hay…Không bằng sau này
ngươi đổi tên là Mộc Mộc đi, nghe rất đáng yêu.”
Tiểu quận chúa nói: “Mộc Mộc…Được rồi.”
Kiến Ninh cười: “Tiểu cung nữ Mộc Mộc, hì hì.”
Thấy Tiểu quận chúa đứng đần một chỗ, Kiến Ninh liền sai người bưng
hoa quả lên. Nàng lựa một trái mềm mềm, đưa cho Tiểu quận chúa, nói: “Ta thấy ngươi hình như đói bụng rồi, ăn chút gì đi.”
Tiểu quận chúa nói: “Cám ơn ngươi. Sao ngươi biết ta đói bụng?”
Kiến Ninh nhìn nàng, cười tủm tỉm: “Vừa rồi bụng ngươi kêu.”
Tiểu quận chúa đỏ bừng mặt, cúi đầu ăn trái cây.
Cứ như vậy, Kiến Ninh khiến cho Tiểu quận chúa ngoan ngoãn ở lại Khôn Ninh cung của mình. So sánh với Tiểu hoàng đế thông minh tháo vát,
Hoàng thái hậu thâm sâu khó lường, còn thêm một lão Tứ lòng dạ hiểm ác,
Khôn Ninh cung của Kiến Ninh có thể coi là thiên đường. Tiểu quận chúa
ngây thơ khờ dại ở nơi này ngược lại mới chính là chỗ an toàn nhất.
Kiến Ninh trấn an Tiểu quận chúa xong mới đi hù dọa Tứ gia. Sau khi
thành công trở về, nàng nhìn bàn tay được nếm “đậu hũ”, cười nói: “Ai
nha, xem ra ba ngày tới không nên rửa tay.” Nghĩ đến khuôn mặt Tứ gia
lúc bị nàng kéo tai sờ mặt giống như gặp quỷ, Kiến Ninh không khỏi ôm
bụng mà cười ha ha không ngừng.
Mà chính vào lúc vui vẻ này, nàng lại chợt nghe thấy một thanh âm
vang lên: “Kiến Ninh cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì hay sao?”
Kiến Ninh vừa nghe, nhất thời cả kinh kêu lên: “Hoàng đế ca ca!”
Quả nhiên, sau mành một dáng người hiên ngang bước ra, khuôn mặt ôn
hòa mang theo lo lắng nhìn nàng: “Ngươi vừa rồi chạy đi đâu? Trong cung
có thích khách, trẫm sợ ngươi hoảng loạn, cố ý tới thăm. Không ngờ ngươi lại không ở đây, có biết trẫm đã phái mấy ngự tiền thị vệ ra ngoài tìm
không?”
Kiến Ninh ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, hình như trên đường về nàng
có đụng phải mấy tên ngự tiền thị vệ. Nhưng bọn chúng thấy nàng rõ ràng
né tránh…Nghĩ một lát, Kiến Ninh liền hiểu ra: đêm nay nàng đến chỗ của
Tứ gia, mà “Vi Tiểu Bảo” kia, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ra tay rất hào
phóng, thị vệ được hắn ban lộc cũng không ít, cho nên đương nhiên sẽ
không ai ngu ngốc đi bẩm báo với Khang Hi chuyện này.
Kiến Ninh liền nói: “Ta nghe nói bên ngoài náo nhiệt, ngay cả Tiểu
Quế Tử cũng giết chết được hai tên thích khách, vì vậy mới chạy ra xem.
Vốn sau đó ta cũng muốn tới thăm Hoàng đế ca ca, nhưng lại sợ Hoàng đế
ca ca mắng ta chạy loạn, vì thế mới vội vàng về đây.”
Khang Hy nhìn nàng, đối với muội muội tùy hứng này cảm thấy vô cùng
bất đắc dĩ: “Người ta nghe nói có thích khách, chạy trốn còn không kịp,
nào có như ngươi, lại chạy ra xem…Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm
sao?”
Kiến Ninh giảo hoạt nhướn mi: “Kiến Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì
đâu! Có hồng phúc của Hoàng đế ca ca phù hộ, thích khách dám lại gần ta
sao. Hừ, Kiến Ninh ước gì đụng phải một tên thích khách, như vậy Kiến
Ninh có thể thi triển võ công cái thế của mình rồi…Nếu may mắn không
chừng còn bắt sống được thích khách, tranh công với Hoàng đế ca ca a.”
Khang Hy thấy nàng “nói lời con trẻ thơ ngây”, còn nói vô cùng có lớp có lang, không hỏi bật cười, nói: “Ngươi là con gái, lại là công chúa
hoàng gia, làm sao có thể nháo loạn như vậy. Huống hồ, truy nã thích
khách là việc của thị vệ, ngươi võ công lại không cao…Bắt không được
thích khách là chuyện nhỏ, nhưng nếu rơi vào tay thích khách rồi bị
thương thì trẫm sẽ rất đau lòng.”
Kiến Ninh chạy lại gần, ôm cánh tay của Khang Hy, ngửa mặt nhìn hắn,
nói: “Hoàng đế ca ca thật sự quan tâm đến an toàn của Kiến Ninh sao?”
Khang Hy nói: “Ngươi là muội muội của trẫm, không quan tâm ngươi thì còn quan tâm ai? Đương nhiên quan tâm ngươi nhất rồi.”
Kiến Ninh chu môi: “Nhưng mà…”
Khang Hy cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Lại gây chuyện gì sao?”
Kiến Ninh nói: “Nhưng mà…Aizz, tóm lại, Kiến Ninh cả đời cũng không
muốn lớn, cứ như vậy ở bên cạnh hoàng đế ca ca, để hoàng đế ca ca yêu
thương quan tâm…như vậy là tốt rồi.”
Khang Hy cười: “Ngốc nghếch, con người thì làm sao cả đời không lớn được?”
Kiến Ninh thở dài, buông tay Khang Hy ra, mệt mỏi nói: “Chỉ là…Kiến
Ninh rất sợ, sợ đến lúc Kiến Ninh và Hoàng đế ca ca lớn rồi, hoàng đế ca ca sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, vân vân và vũ vũ, sẽ
sinh ra rất nhiều tiểu công chúa tiểu hoàng tử a. Lúc ấy người sẽ có rất nhiều người phải yêu thương, sẽ không giống như bây giờ chỉ sủng ái
mình Kiến Ninh.” Lúc đầu vốn chỉ là diễn trò, nhưng nói tới đây, bất
giác trong mắt Kiến Ninh ngân ngấn nước.
Bả vai bỗng nhiên được ôm lấy, Khang Hy kéo Kiến Ninh vào trong lòng, nhẹ giọng gọi: “Kiến Ninh…”
Kiến Ninh quay đầu lại, đã thấy Khang Hy cúi đầu nhìn mình, ánh mắt
vô cùng thân thiết: “Ngươi yên tâm, mặc kệ tương lai thế nào…Trẫm hứa
vẫn sẽ yêu thương ngươi như bây giờ.”