Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 4: Chương 4: Lần đầu tiên gặp Tiểu Huyền Tử




Thuận tay sắp xếp cho Tiểu Kì Tử làm quân cờ của mình bên cạnh Tiểu Quế Tử kia, Kiến Ninh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi vào trong phòng, đã thấy “Quế công công” bước xuống giường, đang cẩn thận xem xét vết thương trên người.

Kiến Ninh vui vẻ nhào qua: “Không có việc gì chứ? Đều là do ta…tại ta nghĩ quẩn, cho nên mới muốn cùng chết với ngươi, cũng may là không sao.”

Quế công công hoài nghi nhìn nàng: không sao? Hắn rõ ràng thấy nữ nhân trước mặt này, nhìn kiểu gì cũng có vẻ quỷ dị, làm sao có thể nói là không sao.

Này, ít nhất bề ngoài chẳng phải là không sao sao, ngươi cũng đâu có gãy tay gãy chân gì. Kiến Ninh cười tủm tỉm, giương mắt chống lại ánh mắt “thâm trầm” của thiếu niên — chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi thôi, ngươi không cần sợ hãi a. Thôi đi, làm ơn đừng có dùng ánh mắt già cả thâm nho như thế mà nhìn ta chứ…

Kiến Ninh rút khăn tay ra, giả vờ giả vịt nói: “A, đúng rồi, suýt nữa ta đã quên, ngươi đang bị thương, bên cạnh lại không có người chăm sóc, cho nên bản cung đã cố ý ban cho ngươi một tiểu thái giám. Về sau, có chuyện gì ngươi cứ sai bảo hắn, coi như là bồi thường của ta cho thương tích của ngươi.” Nàng nói xong liền cao giọng kêu: “Tiểu Kì Tử.”

Tiểu thái giám đứng bên ngoài nghe công chúa gọi, lập tức cúi đầu bước vào: “Công chúa có gì sai bảo nô tài?”

Tuy rằng rất muốn ra oai, nhưng nhìn thấy thân thể nhu nhược của Tiểu Kì Tử, Kiến Ninh đành hạ giọng, nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo Quế công công, hầu hạ hắn ăn uống mặc ở, không được có sai lầm gì, hiểu chưa?”

Tiểu Kì Tử cúi đầu hành lễ: “Nô tài tuân mệnh.”

Kiến Ninh lúc này mới quay đầu lại, liếc mắt đưa tình với thiếu niên sau lưng mình: “Thích không? Aizz…Ngươi có lẽ là bị bản cung dọa sợ hãi rồi, đến nỗi chẳng còn chút bóng dáng gì của lúc trước.”

“Quế công công” nhướn mày: “Lúc trước?”

Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc trước, ngươi luôn tìm mọi biện pháp dỗ bản cung vui vẻ, hoàng đế ca ca cũng là bởi vì ngươi thông minh như vậy, trung thành như vậy…cho nên mới sủng ái ngươi nha.”

“Quế công công” nhìn Kiến Ninh, lại nhìn Tiểu Kì Tử đang cung kính đứng bên cạnh, miễn cưỡng nói: “Ta…Khụ…Mới vừa rồi đầu bị đập vào tường, cho nên tâm trí còn đang hoảng loạn, xin công chúa thứ tội.”

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Mặc cho ngươi là đế vương cũng được, chân mệnh thiên tử cũng thế, một khi xuyên qua thì vua nào thần nấy, không phục không được.

Kiến Ninh gật đầu, nói: “Chuyện này bản cung thông cảm, đều là do bản cung, cũng không trách ngươi. Nhưng mà chúng ta xưa nay thân tình như vậy, ngươi cũng biết bản cung không phải cố tình, cho nên sẽ không thù hằn ta chứ?”

“Quế công công” vội vàng ra vẻ đồng ý: “Đương nhiên ạ, công chúa đối…” Trong lòng hắn vô cùng do dự, rốt cục cau mày, nói: “với nô tài…vô cùng quan tâm săn sóc…trong lòng nô tài vô cùng cảm kích.”

Kiến Ninh thiếu chút nữa đã phá ra cười, nếu như nàng đoán đúng thì vị này hẳn không phải Vi Tiểu Bảo mà là Ung Chính đế, aizz, đời này một vị vua phải xưng “nô tài” trước mặt nàng, quả thực là sống không uổng.

Trong lòng Kiến Ninh lại không thể không âm thầm tán thưởng: Người ta thường nói: “Bụng Tể tướng có thể chống thuyền” nhưng ta thấy lòng dạ đế vương quả thực là sâu không lường được…Cứ tưởng tượng mà xem, nếu là kẻ bình thường, đang ngồi ở ngôi cao, bỗng nhiên rơi vào hoàn cảnh này, nếu không điên thì cũng phát cuồng, kêu gào khủng khiếp…Sau đó, nhất định bọn chúng sẽ chết không còn nghi ngờ gì. Làm sao có thể giống như tên trước mặt nàng đây, gió chiều nào che chiều ấy nhanh như vậy? Người này thức thời biết nhẫn nhục như thế, xem ra cơ trí cũng hơn xa người bình thường.

Nhưng, cùng với tán thưởng, trong lòng nàng lại không nhịn được mà lo lắng: giữ lại một kẻ mình không nắm được, cũng không biết là họa hay phúc…Nếu là Tiểu Quế Tử trước đây, ít nhất thân phận của Kiến Ninh tuy rằng bại lộ, nhưng tính mạng cũng không phải lo lắng gì…Chỉ là, bây giờ đổi thành vị trước mặt này, nàng mặc dù không quá nắm rõ lịch sử triều Thanh, cũng biết đây là một vị hoàng đế âm trầm hiểm độc, ra tay không khoan nhượng…Nếu như hắn vô tình vô nghĩa mà trở mặt, xoẹt cho nàng một đao…

Kiến Ninh lạnh run người: cuộc đời ta chẳng lẽ xuyên qua là để…bị người ta dễ dàng xử lý sao, thật sự là…

Tiểu Kì Tử hầu hạ “Quế công công” quay về chỗ ở của Tổng quản Thượng Thiện giám.

Vị “Quế công công” này hiển nhiên không biết chỗ ở của chính mình, may mà Tiểu Kì Tử biết, cho nên nàng có thể yên tâm hắn sẽ trở về đúng nơi.

Kiến Ninh nhìn một lớn một nhỏ đi ra khỏi Khôn Ninh cung, không ngừng thở dài thườn thượt, vì vận mệnh tương lai khó xác định của mình mà lo lắng không thôi.

Đang chăm chú nhìn “Quế công công” rời đi, đột nhiên một cung nữ bên người nàng lại rụt rè sợ hãi nói: “Công chúa, thái hậu sai người qua mời ngài đến.”

Kiến Ninh đáp ứng một tiếng, sau đó gọi mấy cung nữ tiến vào hầu hạ thay quần áo. Kiến Ninh nhìn vào gương, không khỏi ngầm khen ngợi thế giới này thẩm mỹ trang phục thật tốt.

Mà trên đường đến Từ Ninh cung tham kiến Thái hậu, Kiến Ninh lại không ngừng nghĩ thầm.

Mao chủ tịch từng nói : “Đấu với Trời là vui vô cùng, đấu với Đất là vui vô cùng, đấu với Người là vui vô cùng…” Hừ, xuyên qua tuy không phải là ý của nàng, nhưng binh đến thì tướng ngăn, ai sợ ai?

Mặc dù xuyên qua thời thế không nắm rõ, tiền đồ cũng không hay…Bên cạnh lại có một tên bạn đồng hành vô cùng khó chơi…Nhưng nàng còn lựa chọn khác sao…Cho nên, nếu bây giờ lùi bước, có khi thất bại không phải là do người mà là do mình.

Muốn đấu tranh, cho dù năng lực đối phương có hơn mình, thì mình vẫn phải có dũng khí a…

Huống chi nghĩ lại, tình hình của nàng cũng không xấu đến mức không thể cứu vãn nổi. Dù sao nàng vẫn có một chút hơn người: nàng tương đối nhớ rõ tình tiết trong Lộc Đỉnh Ký, tuy rằng không phải rất rành mạch, nhưng cũng có thể coi như biết trước một nửa. Hy vọng, một chút này có thể giúp nàng xuôi chèo mát mái.

Kiến Ninh mang theo mấy cung nữ thái giám đi vào Từ Ninh cung. Lúc này trời đang buổi hoàng hôn, Tử Cấm Thành nguy nga tráng lệ tắm trong ánh mặt trời.

Ở hiện đại, nàng mặc dù chưa từng tham dự vào chuyến đi “tham quan cố cung” bao giờ, nhưng cũng biết, lần này tuy không có hướng dẫn viên du lịch, nhưng mà đám cung nữ thái giám kia, trăm phần trăm là đồ cổ khó tìm đó. Quả nhiên là cơ hội quý ngàn năm có một.

Đời người cứ sống thoải mái đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Kiến Ninh cất bước, xuyên qua cánh cửa to, chính là tẩm cung của Thái hậu.

Vừa thấy bóng nàng, thái giám trong Từ Ninh cung liền hô: “Kiến Ninh công chúa cầu kiến!”

Trước kia nàng chỉ nghe giọng truyền gọi của đám thái giám qua phim truyện và kịch nói thôi, hiện tại chính tai nghe được âm thanh quái dị này, quả thực là rất dọa người.

Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.

Tuy rằng không ngừng nhắc nhở bản thân phải thoái mái, nhưng thứ nàng sắp phải đối mặt không phải bình thường, là người cổ đại hàng trăm hàng ngàn năm trước a. Không phải nằm mơ, không phải diễn kịch, cho nên nếu diễn hỏng không có cơ hội NG* lần nữa đâu.

* NG là viết tắt của No good, mỗi khi đạo diễn hô NG thì cảnh sẽ bị cắt và phải quay lại lần nữa.

“Mau tuyên.” Một thanh âm ôn hòa, lại mang theo chút uy nghiêm vọng ra.

Kiến Ninh bước vào, bỗng nhiên nhớ ra mình không biết một chút quy củ trong cung nào, đáy lòng không khỏi phi thường hồi hộp.

Mà lúc nàng giương mắt nhìn lên, đã thấy trước mặt mình, một nữ tử trung niên ngồi trên ghế, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ cho nên căng tràn sức sống. Bà ấy mặt mũi hiền lành, vẻ mặt ôn hòa đang nhìn nàng.

Nhưng hấp dẫn Kiến Ninh hơn cả chính là người đứng bên cạnh bà. Người nọ mặc hoàng bào, đầu đội mũ miện, hai tay chắp sau lưng. Mặc dù chỉ là một thiếu niên thôi, nhưng khí chất hiên ngang uy vũ kia, quả thực khiến người ta nhìn một lần cũng khó quên.

Hắn thấy Kiến Ninh, khóe miệng liền lộ ra tươi cười.

Mà Kiến Ninh thì chấn động toàn thân rồi.

Hoàng đế! Đây là hoàng đế! Cách ăn mặc này, khí chất này, tuổi tuy mới mười bốn mười lăm, nhưng trên gương mặt non nớt ngây thơ đã có sự trầm ổn khác xa bạn bè cùng trang lứa.

Khí chất đế vương được nuôi dưỡng từ nhỏ, làm cho từng cử chỉ của thiếu niên đều có sự cao quý đứng trên người khác. Mà giờ phút này, hắn nhìn Kiến Ninh, lại lộ ra một ít sự ôn nhu của huynh trưởng dành cho muội muội.

Kiến Ninh ngây người nhìn vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử này, quên bẵng đi chính mình cần phải làm gì.

Thái hậu nhìn nàng, lại nhìn hoàng đế, cười nói: “Kiến Ninh, ngươi làm sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm hoàng đế ca ca của ngươi? Ngay cả hành lễ cũng quên! Thật sự là càng ngày càng không có quy củ.”

Tuy rằng lời nói ra là lời trách cứ, nhưng giọng nói của bà lại mang đầy sủng ái. Đương nhiên, là con ruột mà…Từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên Kiến Ninh công chúa mới bất trị như vậy.

Một câu này của bà đã nhắc nhở Kiến Ninh. Nàng thoáng khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nói: “A…A, xin mẫu hậu và hoàng đế ca ca thứ tội, Kiến Ninh vừa rồi…Vừa rồi ở tẩm cung không cẩn thận bị ngã, hiện tại trên người còn đau, cho nên nhất thời đã quên hành lễ.” Ngoài miệng, nàng nói lung tung cho qua chuyện, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nên làm gì bây giờ? Phải hành lễ sao đây? Chuyện trước mặt, xem ra đành phải dựa theo những gì đã thấy trong phim truyền hình rồi. Nàng định khuỵu chân xuống, sau đó rút khăn tay ra vung lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện kịch truyền hình tả thực một chút, đừng có vào thời khắc quan trọng này hại chết nàng a…

Không ngờ chân nàng vừa hơi khuỵu xuống, đã nghe hoàng đế nói: “Kiến Ninh, ngươi bị thương làm sao? Đập vào chỗ nào? Có cần truyền ngự y không?” Vừa nói hắn vừa tiến lại gần, đỡ lấy Kiến Ninh, miễn cho nàng phải hành lễ.

Kiến Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hoàng đế đang dìu nàng — Tiểu Huyền Tử Khang Hy. Quả nhiên Tiểu Huyền Tử và Kiến Ninh tình cảm rất tốt, chỉ tiếc…Nếu về sau hắn biết Kiến Ninh không phải là muội muội ruột thịt của hắn, như vậy thì xong rồi.

Khang Hy thân thiết nhìn Kiến Ninh, hắn lo lắng cau mày nhìn khắp người nàng. Mà thái hậu thấy hoàng đế sốt ruột cho con gái mình như vậy, khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy? Nhất định là lại chơi đùa quá trớn rồi phải không? Lại để hoàng đế và ta lo lắng, nói mau…Vết thương sao rồi?”

Thấy hai người họ quan tâm đến nàng như vậy, Kiến Ninh thở nhẹ một hơi, nói: “Hồi bẩm mẫu hậu, hoàng đế ca ca, không có gì…Cho dù có thật sự bị thương, thấy mẫu hậu và hoàng đế ca ca quan tâm Kiến Ninh như vậy, Kiến Ninh cũng không thấy đau nữa!”

Nghe lời ngon tiếng ngọt của nàng, thái hậu và Khang Hy quay mặt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười. Thái hậu lại nói: “Con nha đầu này, khi nào thì học được cái thói nịnh bợ nói lời đường mật như vậy.”

Khang Hy cũng cười, nói: “Kiến Ninh, không cần giữ ý, nếu như thật sự bị thương, để trẫm truyền thái y, ngươi ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng.”

Kiến Ninh cười nói: “Hoàng đế ca ca, ta thật sự không sao, tuy rằng vừa rồi còn cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng mà hiện tại thực sự không sao rồi mà, ta đã sớm biết mẫu hậu và hoàng đế ca ca còn lợi hại hơn thái y.”

Thái hậu và Khang Hy lại nhìn nhau, hai người vô cùng vui mừng. Sau đó ba người họ kể chuyện cho nhau nghe, thoạt nhìn rất giống một gia đình hòa thuận kiểu mẫu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.