Thanh âm kia vô cùng quen thuộc, khiến cho Kiến Ninh ngỡ mình bị ảo
giác. Bởi vì đáy lòng nàng không ngừng nhắc nhở: rõ ràng người kia không có khả năng xuất hiện ở đây.
Kiến Ninh vội vàng quay đầu lại nhìn.
Bóng người kia lao nhanh tới, không nói hai lời giang tay ôm Kiến
Ninh vào lòng. Kiến Ninh ngạc nhiên mở to mắt, ngỡ ngàng không phản ứng
gì.
Người nọ ôm xiết nàng, nói: “Ngươi không sao chứ?”
Kiến Ninh nghe hắn nói, lại ngửi được hương vị lành lạnh trong hơi thở của đối phương, nhất thời nước mắt tràn mi!
Mà A Kha lúc này lại gần, vung kiếm nói: “Buông sư muội của ta ra!”
vô cùng hùng hổ. Đến khi nhìn rõ người tới là ai, nàng liền lui lại mấy
bước: “Sao lại là ngươi?”
Kiến Ninh đang ở trong vòng tay ấm áp của người kia, ngay cả cử động
một ngón tay cũng không muốn, nhưng vì lời nói của A Kha mà đành phải
nói: “Buông…”
Lúc này, người nọ mới chậm rãi buông Kiến Ninh ra.
Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khuôn mặt rõ ràng vô cùng
quen thuộc, giờ phút này lại có chút xa lạ. So với lúc trước, hắn đen
hơn một chút, hình như người cũng cao hơn…không còn vẻ thanh tú của
thiếu niên, hắn của bây giờ mang theo vẻ thâm trầm trải đời, hai tròng
mắt sáng hơn, thoạt nhìn như một nam nhân đã trưởng thành, thành thục
vững vàng, khiến người khác càng thêm tin cậy.
Đúng lúc cứu giá, không phải Tứ gia thì còn ai khác?
Tứ gia thấy Kiến Ninh ngây ngốc nhìn mình thì nói: “Sao vậy?” rồi đưa tay sờ lên mặt “Mặt ta dính cái gì sao?”
Kiến Ninh thấy hắn “cửu biệt trùng phùng” mà còn “không hiểu phong tình”, thản nhiên cười, nói: “Ngươi, ngươi sao lại tới đây?”
* Cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày mới gặp lại
Đúng lúc này, đột nhiên có hai người xuất hiện sau lưng Tứ gia, đồng thanh nói: “Ninh cô nương!”
Kiến Ninh liếc mắt nhìn, rất nhanh nhận ra đó chính là Huyền Trinh đạo trưởng và Từ Thiên Xuyên của Thiên Địa hội.
Kiến Ninh vui vẻ nói: “Thì ra là hai vị đại ca!”
Dứt lời, nàng ngoảnh đầu nhìn về hai tên quỷ La Sát vừa ngã xuống
đất, tấm tắc: “Đây nhất định là tuyệt tác của hai vị rồi!” Sau đó, Kiến
Ninh khoanh tay hành lễ với hai người kia.
Huyền Trinh đạo trưởng và Từ Thiên Xuyên trải giang hồ bao phen, tình chàng ý thiếp đã chứng kiến nhiều, vừa rồi thấy Tứ gia đối với Kiến
Ninh như vậy, bọn họ sao lại không hiểu? Vì thế, cả hai lập tức cười ha
hả: “Hai tên La Sát kia thật đáng chết, lại dám lại tổn thương đến thân
thể yếu đuối của Ninh cô nương.”
Nhìn Kiến Ninh vui vẻ nói chuyện với mấy người kia, A Kha rốt cục
không nhịn nổi, vung kiếm lên, oán hận trừng mắt nhìn ba người Tứ gia
vài lần, sau đó mới quay đi, nhỏ giọng nói với Kiến Ninh: “Sư muội,
ngươi quen biết đám người này? Bọn họ không phải người tốt đâu!”
Kiến Ninh không ngờ A Kha lại biết Tứ gia, liền hỏi: “Sư tỷ, ngươi quen bọn họ sao?”
A Kha không định nhắc tới Trịnh Khắc Sảng, chỉ mơ mơ hồ hồ kể một
chút chuyện lặt vặt. Nhưng Kiến Ninh là ai, nàng rất nhanh liên hệ với
nguyên tác, cũng có thể tưởng tượng ra được khung cảnh khi A Kha và Tứ
gia gặp nhau. Vì thế, Kiến Ninh liền cười: “Sư tỷ đừng nóng, có lẽ có
chút hiểu lầm thôi.”
Ngay lúc này, đột nhiên nghe Từ Thiên Xuyên nói: “Có một tên quỷ La Sát đang cưỡi ngựa tới! Mọi người cẩn thận!”
Tứ gia nghe vậy, liền lùi lại mấy bước, nắm chặt cổ tay Kiến Ninh, che chở nàng trong lòng.
Kiến Ninh sửng sốt, mà A Kha đứng bên cạnh thì tức giận nói: “Này, ngươi buông sư muội ta ra!”
Kiến Ninh sợ A Kha tức giận sẽ cầm kiếm đâm Tứ gia, liền cuống quít
nói: “Sư tỷ, hiện giờ chúng ta cần hợp lực đối với đám quỷ La Sát trước
đã.”
A Kha nghe vậy mới oán hận dừng tay, cắn cắn môi, nói: “Ngươi đừng có vô lễ với sư muội ta. Đợi lát nữa sư phụ ta quay lại, nhất định sẽ
không tha cho ngươi.”
Tứ gia cười, cúi đầu nhìn Kiến Ninh, mà Kiến Ninh cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Kiến Ninh nhất thời đỏ mặt, định đẩy
tay Tứ gia ra lại không đẩy được, liền nhỏ giọng nói: “Ngươi còn chưa
trả lời làm sao lại tới đây?”
Tứ gia nói: “Ta cũng muốn hỏi, tại sao ngươi lại thành sư muội của nữ nhân chanh chua kia?”
Kiến Ninh nghe hắn gọi A Kha là “nữ nhân chanh chua” thì cười trộm,
nói: “Việc này nói ra rất dài, đợi lát nữa ta sẽ kể cho ngươi nghe.”
Đột nhiên, Huyền Trinh đạo trưởng ngạc nhiên hô một tiếng, nói: “Mọi người mau nhìn!”
Mọi người lập tức cùng nhìn về phía trước, đã thấy không chỉ một, mà
là bảy con ngựa đang phóng rất nhanh lại đây, đằng sau là một người bước ra từ trong khói lửa, tay áo cà sa xẹt qua không trung như tia chớp,
mỗi một lần vung tới là một tên quỷ La Sát ngã quỵ trên mặt đất.
Từ Thiên Xuyên nói: “Ngăn bảy con ngựa kia lại.”
Huyền Trinh đạo trưởng liền làm theo, kéo ngựa về phía bọn họ.
Cửu Nạn rất nhanh đã trở lại, nhìn thấy Tứ gia và hai người Từ Huyền cũng không kịp chào hỏi, chỉ nói: “Mau cứu người!”
Dứt lời, bà lại xoay người vội vàng quay về trong thôn. Thì ra, Cửu
Nạn là bởi lo lắng mấy tên quỷ La Sát bỏ trốn khỏi thôn sẽ gây bất lợi
cho Kiến Ninh và A Kha nên mới chạy ra xem, không ngờ lại thấy Tứ gia và đám Thiên Địa hội.
Tứ gia lập tức chỉ huy: “Quỷ La Sát giết người phóng hỏa tàn nhẫn,
người trong thôn nhất định bị thương không ít, chúng ta mau hành động
thôi!”
Nói xong, hắn liền buông Kiến Ninh ra, nhưng vẫn như cũ nắm chặt cổ tay nàng.
Từ Thiên Xuyên nói: “Không bằng chúng ta cưỡi ngựa đi!”
Tứ gia gật đầu. Kiến Ninh nói: “Trước tiên nhặt hết súng kíp của bọn La Sát lên đã.”
Từ Thiên Xuyên và Huyền Trinh đạo trưởng nghe lệnh nàng, tìm xung quanh một lát liền lấy được sáu khẩu.
Sau đó, Từ Thiên Xuyên và Huyền Trinh đạo trưởng mỗi người một ngựa, A Kha một con, Tứ gia kéo Kiến Ninh cưỡi ngựa chung, một con dành cho bé
gái khi nãy Kiến Ninh và A Kha cứu, một con đem giết, còn con còn lại
thì dẫn theo.
Rất nhanh bọn họ đã đuổi tới thôn. Thấy khói lửa càng lúc càng mù
mịt, Tứ gia liền xoay người xuống ngựa. Thấy thế, Kiến Ninh cũng xuống
theo, mà không đợi nàng đặt chân xuống đất, Tứ gia đã ôm lấy nàng, cẩn
thận đỡ Kiến Ninh đứng thẳng.
Tứ gia sợ lạc mất Kiến Ninh, liền nói: “Ngươi đi theo ta.”
Kiến Ninh nói: “Ta không sao.” Nàng có chút vui mừng nhìn hắn, nhưng
đến khi nhìn thảm trạng trong thôn, tất cả niềm vui hóa thành nỗi khiếp
sợ.
Mọi người vọt vào, đã thấy Mộc Kiếm Thanh đỡ một người trong thôn ra, mới vừa rồi còn là bộ dạng quý công tử, mà nay toàn thân đầy máu, bím
tóc cũng có chỗ bị cháy sém.
Hắn kéo người thợ săn ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất. Xa xa, lẫn trong đống thi thể, có vài người bị thương nặng, đang không ngừng rên rỉ.
Kiến Ninh xiết tay thành nắm đấm, trong lòng lửa giận bốc cao, ánh
mắt cũng đỏ lên. Mà Mộc Kiếm Thanh thấy có người vào, vội nói: “Mọi
người vào trong đi, thấy ai có thể cứu thì cứu.”
A Kha bước nhanh về phía trước, một lát sau liền kêu lên: “Sư muội, mau tới đây!”
Kiến Ninh gạt tay Tứ gia ra, chạy về phía A Kha. Lại nghe A Kha nói:
“Bên trong hình như có tiếng khóc. Sư muội, bây giờ làm sao đây?”
Kiến Ninh thấy ngoài cửa phòng có hai cái xác, một người là thợ săn,
người còn lại là một tên quỷ La Sát. Nàng nghiêng đầu lắng nghe, hồi lâu quả nhiên nghe thấy trong đám lửa ngùn ngụt văng vẳng tiếng trẻ con
khóc ngằn ngặt.
Kiến Ninh trong lòng kinh hãi, nói: “Có một đứa nhỏ bên trong!”
Nhìn ngọn lửa bao trùm cả căn phòng, chực chờ chuẩn bị thiêu trụi cả
chỗ này, Kiến Ninh cắn chặt răng, nói: “Không chần chừ được!”
Dứt lời, nàng định cất bước chạy vào thì phía sau lại có người giữ chặt lấy, lớn tiếng quát: “Không được đi!”
Trong nháy mắt ấy, căn phòng đang lung lay trong lửa liền sập xuống,
lưỡi lửa liếm lên rất nhanh, mà tiếng khóc của đứa trẻ cũng tắt ngấm.
Sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, nàng may mắn được giữ lại trước
cửa địa ngục, mà đứa bé kia thì không được may như vậy, một sinh mệnh
nhỏ nhoi liền từ giã cõi đời.
Kiến Ninh mắt mở trừng trừng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Tứ gia ôm nàng vào lòng rồi vội vàng lùi về phía sau, tránh xa ngọn lửa.
Bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng đem được tất cả những người bị thương và may mắn sống sót của thôn ra ngoài bãi đất trống.
Thôn này người cũng không nhiều, chỉ có năm sáu mươi hộ, tính ra
khoảng trăm người sinh sống. Giờ phút này chỉ còn hơn hai mươi người,
tất cả tụ lại một chỗ, nghĩ đến thân nhân đã mất cùng tài sản không còn
gì thì nhịn không được mà khóc rống lên.
Cửu Nạn, Mộc Kiếm Thanh, Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo trưởng, Tứ
gia, Kiến Ninh và A Kha đứng một bên nhìn cảnh này cũng không cầm lòng
nổi. Cửu Nạn khóc, Tứ gia xưa nay mặt lạnh, lúc này đôi mắt cũng đỏ hoe. Cổ tay Kiến Ninh bị hắn xiết càng lúc càng chặt, mới đầu nàng còn cố
nhẫn nhịn, nhưng sau cũng không chịu nổi mà kêu: “Lão Tứ.”
Tứ gia giật mình choàng tỉnh, vội vàng thả lỏng tay ra, nói: “Đau sao? Thật có lỗi, ta nhất thời…”
Kiến Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ngươi không cần quá đau buồn, việc này…muốn tránh cũng không được.”
Sở dĩ Kiến Ninh nói như thế, là bởi nàng biết Tứ gia khác xa với những người kia.
Thân là đế vương, nhìn thấy đất của mình bị kẻ khác giày xéo, con dân của mình bị giết hại, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh nổi. Nếu nói
có ai cũng đau như Tứ gia thì may ra chỉ có Cửu Nạn.
Tứ gia rút ngân phiếu ra, đưa cho Từ Thiên Xuyên, để hắn tặng lại cho người dân trong thôn, lại chỉ cho họ di dời đến nơi khác lập nghiệp lại từ đầu.
Đêm đó, bọn họ nghỉ tạm ở một căn nhà trong thôn chưa bị thiêu rụi hoàn toàn.
Cửu Nạn thấy Tứ gia nắm tay Kiến Ninh, mặc dù có chút nghi hoặc,
nhưng suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng không phải là không lí giải
được.
Mà A Kha vốn định tố cáo với Cửu Nạn, nhưng thấy Cửu Nạn yên lặng
không nói gì, nàng cũng hiểu chuyện xảy ra sáng nay quá mức thê thảm,
mọi người đã đủ đau buồn rồi.
Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo trưởng và Tứ gia được phân một gian
nhỏ, nhưng khi thấy Tứ gia kéo Kiến Ninh vào phòng, hai người kia liền
lấy cớ đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Tứ gia nhìn trong phòng bày biện đơn sơ, liền để
Kiến Ninh ngồi xuống bên cạnh bàn giữa phòng, sau đó mới chậm rãi buông
tay nàng ra.
Kiến Ninh xoa xoa bàn tay mình, nói: “Ngươi không phải đã đi Vân Nam rồi sao? Mọi chuyện giải quyết đến đâu rồi?”
Tứ gia nhìn nàng, có chút đăm chiêu nói: “Ta đã muốn làm gì thì tất nhiên chỉ có thể thành công, không có khả năng thất bại.”
Kiến Ninh mỉm cười, nói: “Ta biết ngươi giỏi, không cần khoe khoang.”
Tứ gia nhịn không được, nắm lấy hai tay Kiến Ninh, nói: “Ta là nói
thật…Ta đã thuyết phục được Ngô Lục Kỳ rồi, có hắn trấn thủ phía Vân
Nam, cho dù Ngô Tam Quế muốn ra tay cũng khó. Hơn nữa, Cảnh Tinh Trung
và Thượng Khả Hỷ đã bắt đầu rút quân về.” Hắn nói tới đây, liền hạ giọng nói: “Hoàng Thượng sẽ không để ngươi đi hòa thân nữa…”
Kiến Ninh run rẩy, nói: “Thì ra chuyến này ngươi đi, là vì ta?”
Tứ gia không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi còn chưa nói với ta, tại sao lại đi cùng Cửu Nạn…và Mộc Kiếm Thanh?”
Kiến Ninh thấy hắn hỏi, liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Khi đó, Cửu Nạn bắt cóc Kiến Ninh ra khỏi cung xong, liền lập tức ép hỏi nàng chuyện của Viên Thừa Chí.
Kiến Ninh tất nhiên không biết chỗ ở của họ Viên kia, nhưng may mắn
là nàng lại nhớ được mang máng nội dung của “Bích Huyết Kiếm”, vì thế
liền nói: “Bà muốn hỏi vị tiền bối họ Viên kia sao, đó là một vị cao
nhân lánh đời mà ta ngẫu nhiên gặp được trong một lần giả trai ra ngoài
cung chơi. À, đi cùng với ông ta còn có một người phụ nữ vô cùng xinh
đẹp, hẳn là phu nhân của ông ấy, vì ta nghe ông ấy gọi nàng là ‘Thanh’.”
Cửu Nạn thời điểm nghe nàng nhắc tới “người phụ nữ xinh đẹp” đã gần
như chắc chắn kẻ đó là Hạ Thanh Thanh, mà câu cuối cùng của Kiến Ninh đã hoàn toàn khẳng định suy đoán đó của bà. Nghĩ tới mười mấy năm nay
không có tin tức gì của hai người họ, Cửu Nạn nhịn không được vội hỏi:
“Ngươi nói…là thật sao? Vậy hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
Kiến Ninh nói: “Bọn họ là cao nhân lánh đời, tất nhiên nơi ở không cố định rồi. Nhưng lần đó ta nghe nói bọn họ chuẩn bị vượt biển…”
Cửu Nạn nghe Kiến Ninh nói vậy, khuôn mặt đang vui liền trở nên ảm
đạm, nói: “Vượt biển…Quả nhiên là vậy, ta cũng nghe nhiều người nói bọn
họ đang ẩn cư ở hải ngoại…” Lại nghĩ một lát, Cửu Nạn liền giật mình:
“Nhưng sao ngươi nhận ra ta? Chẳng lẽ…”
Kiến Ninh nghĩ rất nhanh, lập tức nói: “Ta đương nhiên nhận ra bà, bởi vì vị cao nhân kia đã nói với ta.”
Cửu Nạn nói: “Hắn, hắn kể với ngươi về ta sao? Không thể nào, ngươi
với hắn không thân cũng không quen, sao hắn có thể nói với ngươi về ta
chứ?”
Kiến Ninh thấy Cửu Nạn sốt sắng, muốn tin lại không dám tin, trong
lòng thở dài, thầm nghĩ: “Chữ tình thật nặng. Bà ta đã lớn tuổi rồi, lại là người xuất gia, vậy mà vẫn vương vấn không quên Viên Thừa Chí…Aizz!”
Kiến Ninh liền nói: “Đương nhiên là không, là phu nhân của ông ấy, bà ấy rất thích ta…Nói rằng vừa gặp đã vừa mắt, còn muốn dạy võ công cho
ta nữa chứ. Chẳng qua là vì ta không thích tập võ nên bà ấy đành thôi.
Viên phu nhân tính tình hòa nhã, ‘’yêu ai yêu cả đường đi”, đối với ta
tốt vô cùng.”
Cửu Nạn vẻ mặt càng thêm buồn thảm, nhịn không được nhớ tới chuyện
ngày trẻ, Hạ Thanh Thanh lúc đó không phải cũng rất thích giả trai như
“công chúa Thát Đát” trước mặt này sao? Cho nên nếu nói nàng ta thích
đứa nhỏ này, cũng không phải không có lí.
Kiến Ninh nói tiếp: “Đêm đó khi chúng ta từ biệt, ta nghe Viên phu
nhân nói lần này trở về là vì muốn gặp bạn cũ…Ta liền hỏi bọn họ có tìm
được người đó không thì Viên phu nhân liền nói bọn họ không tiện gặp
trực tiếp, chỉ âm thầm lén nhìn người kia thôi.”
Cửu Nạn kinh hãi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn lần này về là muốn xem ta
có sống tốt không ư?” Nàng trong lòng bất an, nghiêm túc suy nghĩ, cảm
thấy Viên Thừa Chí võ công cao như vậy, nếu hắn thực sự chỉ muốn lén
quan sát nàng thì nàng quả cũng không phát hiện ra được.
Lập tức Cửu Nạn liền tin sái cổ, hỏi ngay: “Sau đó thì sao?”
Kiến Ninh nói: “Ta liền hỏi họ ngươi kia rốt cục là ai thì Viên cao
nhân chỉ nói đó là một nữ nhân thân phận tôn quý võ công cao cường, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã xuất gia…Lúc ấy ta cũng không biết là chỉ bà,
nhưng bởi Viên phu nhân có vẻ ghen tị nên đã nói thẳng tên thật của bà
ra, còn dặn ta sau này nếu thấy một ni cô dung mạo xinh đẹp thì đó nhất
định là A Cửu!”
Cửu Nạn cười khổ: “Không ngờ đã nhiều năm vậy rồi mà tính nàng vẫn như thế.”