Đám người Thiên Địa hội thấy Tứ gia nói năng đâu vào đấy, vô cùng
uyên thâm trầm ổn, không còn một chút dáng vẻ lưu manh nào của trước
đây, không khỏi vừa kinh dị lại vừa bội phục. Hương chủ của bọn họ quả
thực là thiên biến vạn hóa, sâu không lường được. Vì vậy, không hẹn mà
gặp, tất cả đều đồng ý với đề nghị của Tứ gia.
Tứ gia lên kiệu, cùng với đám người Thiên địa hội đi ra khỏi ngõ nhỏ, thẳng hướng đến Mộc vương phủ. Trong kiệu, hắn thầm nghĩ: “Hiện giờ tất cả phản tặc ta đều đã thấy mặt, sau này muốn bắt thì dễ như trở bàn
tay, chẳng qua…giờ mình vẫn là thái giám. Thật bực mình, may mắn thân
thể này và hoàng đế…aizz, cùng hoàng a mã tình cảm không tệ, hi vọng
tương lai sự việc bại lộ, cũng được hoàng a mã mở cho đường sống. Cho
nên, việc trước mắt là phải lung lạc đám phản tặc này…Ừm, cũng không cần vội tiêu diệt, cứ lợi dụng bọn chúng đã…”
Trong khi Tứ gia âm thầm tính toán, một lát sau kiệu liền dừng. Hắn
vừa cất bước xuống kiệu, bên tai đã nghe thấy tiếng đàn tiếng sáo văng
vẳng. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một tòa nhà rộng lớn, ngoài cửa
chính có mười mấy người áo mũ chỉnh tề đã đứng sẵn, xem ra là ra đón
tiếp bọn họ. Một thanh niên tuấn tú ôn nhã mặc cẩm y bước lên, chắp tay
chào, nói: “Tại hạ Mộc Kiếm Thanh, cung nghênh Vi hương chủ đại giá.”
Tứ gia thân là đế vương, có chuyện gì chưa từng gặp qua. Cho nên, đối với việc Mộc Tiểu công gia của Vân Nam Mộc vương phủ long trọng tiếp
đãi, hắn cũng không cảm thấy có gì bất thường. Tứ gia vẫn ung dung như
cũ, thản nhiên nói: “Mộc tiểu công gia đa lễ rồi.”
Bên cạnh, đám người Thiên địa hội thấy Vi Hương chủ bình tĩnh tự
nhiên như thế, không nhịn được mà âm thầm vui mừng. Ngược lại, Mộc Kiếm
Thanh, vốn nghe Bạch Hàn Tùng nói “Vi Hương chủ” là một tên tiểu lưu
manh nói năng ngọt xớt cử chỉ vô lại, hiện giờ thấy Tứ gia khí chất
thanh lãnh, cảm thấy rõ ràng so với miêu tả kia khác nhau một trời một
vực.
Mọi người hàn huyên một lát, Tứ gia nói năng nho nhã, cử chỉ phù hợp
lễ nghi, khiến cho tất cả mọi người hôm nay mới thấy, vị hương chủ này
tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhất cử nhất động đã khiến người khác không thể
khinh thường. Hắn vừa mở miệng nói chuyện, người khác đã không tự giác
mà chú ý lắng nghe, giống như trời sinh hắn chính là kẻ để mọi người
thần phục. Aizz, đáng thương cho Mộc vương phủ, cứ nghĩ rằng Thiên Địa
hội nhân tài đông đúc, có ngờ đâu, kẻ đối diện với bọn họ lại chính là
đối thủ một mất một còn, một trong những hoàng đế Thát Đát đây.
Mộc Kiếm Thanh nói: “Hôm nay mời Vi Hương chủ đến, chính là vì một chuyện…”
Tứ gia thấy hắn muốn nói lại thôi, lập tức thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng vào chuyện chính rồi.” Vì thế, hắn liền nói: “Không biết là chuyện gì?
Xin Tiểu công gia cứ nói.”
Mộc Kiếm Thanh vẫy tay: “Mời người lên.”
Anh hùng trong Thiên Địa hội âm thầm đề phòng, không biết Mộc Kiếm
Thanh định giở trò gì. Một lát sau, đã thấy Bạch Hàn Phong, một người
trong Bạch thị Song Mộc bước ra, theo sau là hai nô bộc đỡ một nam tử
lưng gù.
Tứ gia không hiểu gì, dù sao thì những người ở đây, ngoại trừ Tiền
lão bản, đều là người lần đầu hắn mới gặp. Nhưng đám người Thiên địa hội vừa thấy, trên mặt đều lộ ra nét giận dữ, kêu lên: “Mộc Kiếm Thanh,
ngươi có ý gì?” Thì ra người được đỡ ra kia, chính là Từ Thiên Xuyên.
Vốn dĩ Thiên địa hội mới chỉ nghi ngờ hắn bị Mộc vương phủ bắt cóc, cho
nên mới bắt Tiểu quận chúa ném vào cung, nhưng chuyện trước mắt này,
chẳng phải chứng thực hết các nghi ngờ sao?
Mộc Kiếm Thanh không chút hoang mang, mà Từ Thiên Xuyên lại ho khan
hai tiếng: “Các vị huynh đệ, đừng hiểu lầm Tiểu công gia. Người bắt ta
không phải Tiểu công gia, mà là thủ hạ của tên Hán gian Ngô Tam Quế.”
Đám người Thiên Địa hội nghe xong, không khỏi quay sang nhìn lẫn
nhau, chuyện này quả thực vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Từ Thiên
Xuyên lại nói: “Là tiểu công gia phái người cứu ta ra, nếu không, ta đã
sớm bị tra tấn đến chết.”
Lúc này, đám người Thiên Địa hội mới biết họ đã trách nhầm Mộc vương
phủ, không khỏi xấu hổ vô cùng. Nhất là Tiền lão bản, nghĩ đến việc ném
Tiểu quận chúa vào cung, hắn không khỏi ngượng ngùng nhìn Tứ gia. Lại
thấy Tứ gia mặt lạnh như tiền, từ đầu đến cuối một chút biểu cảm cũng
không có, khiến mọi người không khỏi thất kinh.
Mộc Kiếm Thanh thấy vậy, lập tức mỉm cười, mở miệng nói: “Sự tình
trắng đen thế nào, bây giờ đã rõ ràng, Vi hương chủ.” Hắn chắp tay, nói: “Chẳng qua, việc Từ sư phó giết chết Bạch đại ca của Mộc vương phủ
chúng ta cũng không thể nói bỏ qua là bỏ qua. Không biết Vi Hương chủ
nghĩ thế nào?”
Tứ gia nhíu mày, nghĩ thầm: “Nghe khẩu khí của đám người Thiên Địa
hội, có thể thấy lần trước gặp mặt hai bên xung đột như nước với lửa.
Vậy mà lần này lại nói như vậy, ý là…muốn kết thúc chuyện này sao?”
Hắn còn đang trầm ngâm, Mộc Kiếm Thanh đã cười lạnh nói: “Nếu như Vi
Hương chủ không thể quyết định, e rằng việc này ta phải nói với Trần
Tổng đà chủ rồi.”
Từ Thiên Xuyên nghe được lời nói, vội vàng kêu lên: “Hảo hán dám làm
dám chịu. Bạch đại hiệp do ta giết chết, cứ để ta một mạng đổi một mạng, xin đừng khó xử Vi Hương chủ, lại càng không cần kinh động Tổng đà
chủ.” Người của Thiên Địa hội nặng nhất là nghĩa khí, tuyệt đối không
muốn để bản thân liên lụy huynh đệ, cho nên nếu vì chuyện này mà kinh
động đến Trần Cận Nam, Từ Thiên Xuyên cảm thấy mình có chết trăm lần
cũng không hết tội. Tính cách hắn cương trực, vì thế vừa dứt lời đã định rút kiếm tự sát.
Người trong Thiên Địa hội vội vàng cản lại, nhưng không sao khuyên
ngăn được Từ Thiên Xuyên. Tứ gia nhìn đám lộn xộn kia, lạnh lùng mở
miệng: “Ngươi không đem Hương chủ ta để vào mắt sao?” Một câu nói ra,
khiến những kẻ đang ồn ào lập tức câm bặt.
Từ Thiên Xuyên lo sợ nói: “Hương chủ…”
Tứ gia hừ một tiếng: “Nếu trong mắt ngươi còn có Hương chủ ta đây,
vậy thì quy củ một chút. Đứng trong nhà người ta đòi chết, đấy là đạo lí gì?”
Từ Thiên Xuyên không dám cãi lại: “Ta nghe Hương chủ”, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Mộc Kiếm Thanh lại nói: “Không biết Vi Hương chủ có cách gì giải quyết chuyện này chăng?”
Tứ gia liếc mắt nhìn hắn một cái, người này tuy vẻ ngoài ôn hòa,
nhưng trong lòng lại hừng hực dã tâm muốn làm đế vương, xem ra không thể giữ lại lâu. Trong bụng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Tứ gia chỉ nói: “Biện pháp thì tất nhiên là có, mọi người đều ngồi trên cùng một con
thuyền, việc gì phải làm chuyện tự mình hại mình?”
Mộc Kiếm Thanh lạnh nhạt: “Từ sư phó giết người của chúng ta.”
Tứ gia nói: “Người chết không thể sống lại, nhưng người sắp chết, thực ra vẫn còn cứu được…”
Lời này ẩn ý mơ hồ, cho nên Mộc Kiếm Thanh liền hỏi lại: “Không biết ý Vi hương chủ là gì?”
Tứ gia nói: “Không có gì. Chẳng qua nghĩ đến một chuyện, cho nên tự
nhiên cảm khái thế sự vô thường thôi…Tiểu công gia tin tức linh thông,
không biết có nghe nói tối qua thích khách vào cung ám sát hoàng thượng
không?”
Quả nhiên, Mộc Kiếm Thanh vừa nghe xong, nhất thời biến sắc, từ ngạo
mạn chuyển thành kinh sợ, cuối cùng hắn cẩn thận hỏi: “Chuyện này…Ta
cũng chỉ nghe phong thanh, không biết Vi Hương chủ sao biết điều này?”
Trong nguyên tác Lộc Đỉnh Ký, lúc Vi Tiểu Bảo bị Mộc Kiếm Thanh ép
quá, cũng lôi đám thích khách trong cung ra để trao đổi. Tứ gia tuy rằng không phải Vi Tiểu Bảo, nhưng cũng nghĩ tới nước cờ này. Hai người họ,
một kẻ giả dối vô lại, một kẻ đa mưu túc trí, nhưng ở thời khắc mấu
chốt, đều biết tìm điểm lợi.
Nhìn sắc mặt Mộc Kiếm Thanh, Tứ gia thầm nghĩ: “Việc này chắc chắn
thành công.” Vì thế, hắn giả bộ thả mồi: “Ta có một vị huynh đệ làm thái giám trong cung, người này thường xuyên kể cho ta nghe chuyện hay
chuyện lạ của hoàng đế. Hôm nay, hắn nói với ta, đám thích khách bị tra
tấn đến nỗi nhìn không ra hình người…”
Đám người Mộc vương phủ không tự chủ được mà lộ ra vẻ sầu thảm, còn
Thiên Địa hội lại ngơ ngác không hiểu tại sao Hương chủ lại đề cập tới
việc này. Chỉ là nhìn thấy Mộc Kiếm Thanh lo lắng, bọn họ liền im lặng
đứng nghe, lòng càng thêm khâm phục vị Hương chủ “lòng dạ sâu sắc” này.
Tứ gia lại nói: “Nghe nói đám thích khách tự nhận là thủ hạ của Ngô
Tam Quế. Vị huynh đệ kia của ta hận nhất chính là bọn Hán gian, nay lại
thêm chuyện bọn chúng muốn hại Từ đại ca, ta nhất định sau khi về sẽ bảo hắn đâm đám thích khách thêm mấy đao, đánh thêm mấy quyền cho hả giận.”
Mộc Kiếm Thanh vội vàng nói: “Không biết vị huynh đệ của Vi Hương chủ trong cung chức vị ra sao, tên gọi là gì?”
Tứ gia nghĩ rất nhanh, lập tức nhớ tới Kiến Ninh, liền mỉm cười nói:
“Hắn sao, chỉ là một tiểu thái giám thôi, nhưng lại thông minh tinh
quái, tên…là Tiểu Tam Tử chốc đầu.”
Cao Ngạn Siêu đứng ở một bên nghe, liền nhớ tới “Tiểu Tam Tử” có mái tóc dày đen bóng trong quán trà kia.
Tứ gia sau khi cáo biệt người trong Mộc vương phủ, vội vàng quay về
quán trà Cao Thăng, lúc lên lầu lại không thấy ba người Kiến Ninh, Huyền Trinh đạo trưởng và Quan An Cơ. Hắn kinh hãi, vội vàng sai Cao Ngạn
Siêu đi tìm người. Cao Ngạn Siêu đi xuống lầu, một lát sau mới tìm thấy ở cuối phố ba bóng người quen thuộc. Người ở giữa đúng là Kiến Ninh,
không biết đang nói gì với Quan An Cơ mà mặt hắn lại rạng rỡ, ngay cả
Huyền Trinh đạo trưởng đứng một bên cũng nở nụ cười. Tứ gia ở trên lầu
cũng nhìn thấy cảnh này, âm thầm ngạc nhiên.
Chờ một lát thì ba người kia liền về tới quán trà, Tứ gia nhìn sắc
trời không còn sớm, đã ngồi sẵn ở dưới lầu chờ. Kiến Ninh vừa vào cửa
liền cười: “Ca à, ngươi cuối cùng cũng quay về, nếu không ta nhất định
sẽ đi tìm a.”
Tứ gia cười: “Các ngươi vừa đi đâu vậy?”
Kiến Ninh nói: “Rảnh rỗi nhàm chán, cho nên đạo trưởng và phu tử bồi
ta đi dạo phố. Phu tử quả nhiên tri thức uyên bác, khiến ta được mở rộng tầm nhìn.”
Quan An Cơ mỉm cười: “Quá khen, quá khen.”
Tứ gia nghĩ thầm: “Nàng tính cách điêu ngoa cổ quái, vậy mà lại có
thể hòa hợp với hai người kia, thật sự là bất ngờ.” Hắn ngẩng đầu nhìn
trời, “Sắc trời đã tối, chúng ta nên về thôi.” Vừa nói xong, Huyền
Trinh, Quan An Cơ và Cao Ngạn Siêu liền hiểu ý, chắp tay cáo từ.
Tứ gia đi ra ngoài, đã thấy ở thềm đặt một đống thượng vàng hạ cám, không khỏi nhăn mày: “Ai lại ném đồ đạc lung tung thế này?”
Kiến Ninh cười tủm tỉm nhìn hắn, khiến Tứ gia kinh ngạc nhảy dựng: “Ngươi?”
Kiến Ninh chậc lưỡi: “Lúc nãy nhàm chán quá, cho nên ta ra ngoài mua
vài thứ…Đều là thứ tốt, sau khi về cung nhất định đem ra chơi rất vui.
Nào nào, sau mặt ngươi lại nhăn như quả mướp đắng vậy, mau đến đây, cầm
cái này, không nặng lắm đâu.”
Tứ gia bất đắc dĩ, cam phận làm kiếp cu li.