Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 69: Chương 69: Sóng sóng gió gió




Năm người đi ra ngoài, quả nhiên thấy đám người Thiên Địa hội, hoặc đang đứng hoặc đang nằm. Trần Cận Nam vội vàng lại gần kiểm tra một người, quả thực là bị điểm huyệt.

Ông tuy rằng bị thương, nhưng võ công cũng không giảm sút nhiều, nhanh tay giải hết huyệt đạo cho các huynh đệ trong hội. Mọi người có thể nói có thể cử động, đều căm tức trợn mắt nhìn Trịnh Khắc Sảng và Phùng Tích Phạm.

Tiền lão bản khó chịu nói: “Rốt cục là muốn làm cái gì, vừa vào cửa đã đánh chủ nhà sao?”

Quan An Cơ cũng nói: “Đúng vậy, đạo lí nào có như vậy, quả thực không khác gì phường trộm cướp tới khiêu khích.”

Trịnh Khắc Sảng xấu hổ nhìn Phùng Tích Phạm, hắng giọng nói: “Chúng ta cũng không giết các ngươi, các ngươi còn muốn gì nữa?”

Nghe hắn ngang nhiên nói vậy, quần hùng Thiên Địa hội đồng loạt nhíu mày, vạn phần không phục. Phong Tế Trung liền nói: “Nhị công tử quả thực không giết chúng ta, nhưng lại điểm huyệt của các anh em đây, hơn nữa còn đánh Tổng đà chủ bị thương. Hừ, nếu hai người lấy được mạng của Tổng đà chủ rồi, chúng ta còn có thể sống sao?”

Trịnh Khắc Sảng quát: “Hiện giờ các ngươi muốn gì? Muốn tạo phản sao! Hừ, Tổng đà chủ của các ngươi chẳng qua cũng chỉ là con chó trong nhà chúng ta, ta muốn thì hắn phải theo.”

Mọi người nghe thì giận sôi lên, nhất thời bốn phía rộn lên tiếng la ó. Phải đến khi Trần Cận Nam giơ tay lên trấn an thì mọi người mới im lặng.

Trịnh Khắc Sảng thấy vậy, định truy cứu tội “bất kính” của Trần Cận Nam và Thiên địa hội, lại nghe Phùng Tích Phạm nói bên tai: “Nhị công tử, bọn họ bây giờ người đông thế mạnh, A Kha cô nương cũng đang bị bắt, không bằng chúng ta tạm thời nhẫn nại một chút.”

Trịnh Khắc Sảng biết cục diện đã xoay chuyển, buồn rầu nói: “Được…Trần Cận Nam, ngươi cũng thấy rồi, người của Thiên địa hội không làm sao cả, mau bảo đồ đệ ngươi thả A Kha cô nương ra đi.”

Phùng Tích Phạm đột nhiên nói: “Ta thường nghe có câu thầy nào trò nấy. Đồ đệ của Trần tổng đà chủ lấy mạnh hiếp yếu, bắt nạt một cô nương nhu nhược, lại có hành vi vô lễ với trong sạch của cô nương nhà người ta, thực khiến ta phải hoài nghi nhân cách của Tổng đà chủ.”

Phong Tế Trung quát: “Ngươi nói cái gì?”

Phùng Tích Phạm vung vẩy kiếm trong tay, nói: “Các ngươi muốn động thủ?”

Trần Cận Nam nói: “Mọi người đợi chút, đừng sốt ruột.”

Dứt lời, ông nhìn về phía Phùng Tích Phạm, gằn từng chữ: “Phùng tiên sinh, ta nể mặt Nhị công tử ở đây mới nhẫn nhịn ông, nhưng ông cũng không nên quá đáng quá. Trên giang hồ mọi người đều biết Trần Cận Nam ta là loại người gì, ta há lại sợ những lời vu cáo của ông. Ông phải hiểu ta là nhịn ông, chứ không phải sợ ông, hôm nay ông xui khiến để Nhị công tử lầm đường lạc lối, ngày sau chúng ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!”

Phùng Tích Phạm nói: “Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao!”

Trần Cận Nam một chút cũng không tức giận, ông không để ý tới Phùng Tích Phạm nữa, quay sang nói với Trịnh Khắc Sảng: “Nhị công tử, chúng ta bất đắc dĩ mà mạo phạm, xin công tử thứ tội.”

Dứt lời, ông nói: “Tiểu Bảo, thả A Kha cô nương.”

Tứ gia đứng một bên nhìn Phùng Tích Phạm già mồm át lẽ phải, lại có ý đồ nói xấu Trần Cận Nam, hơn nữa đáng ghét nhất là đem hắn làm đá kê chân, liền vạn phần khó chịu. Nhưng nhìn Trần Cận Nam bị người ta dội cả chậu nước bẩn lên người vẫn bình tĩnh thong dong, quả thực khiến hắn phải khâm phục, chỉ là ý tốt của Trần Cận Nam, chưa chắc Phùng Tích Phạm đã nhận.

Vì vậy, tính toán hồi lâu, Tứ gia liền nói: “Sư phụ ra lệnh, ta không dám không nghe. Chẳng qua, có một chuyện phải nói rõ ràng, ta tuy rằng trên danh nghĩa là đồ đệ của sư phụ, nhưng thực tế chưa từng luyện võ công, sư phụ cũng không dạy ta nửa chiêu. Cho nên vị cô nương này biết võ công so với ta mới lả kẻ mạnh, danh xưng lấy mạnh hiếp yếu thật không dám nhận. Hơn nữa, hôm nay ba vị đến đây dùng thủ đoạn đê tiện ám hại Tổng đà chủ, lại gây bất lợi cho huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ ta phải khoanh tay chịu trói? Mà nói tới trong sạch, hừ, một cô gái xinh đẹp trẻ trung lúc nào cũng kè kè đi với hai vị như vậy, trong sạch hay không, chẳng cần nói cũng biết.”

Các huynh đệ trong Thanh Mộc đường nghe vậy, phá lên cười sằng sặc, không ngừng nói “Hương chủ nói quá đúng”, “quá chí lý”.

Trịnh Khắc Sảng cả giận nói: “Thằng khốn, mi nói cái gì?”

A Kha lại kêu lên: “Trịnh công tử, công tử phải thay ta giết chết tên sắc lang này!”

Tứ gia nói: “Ta chẳng qua chỉ trần thuật sự thực mà thôi. Trịnh công tử việc gì phải thẹn quá hóa giận như vậy, chẳng lẽ bị ta nói đúng rồi nên mới không nhịn được mà phản bác?”

Trịnh Khắc Sảng mặt chuyển hồng, A Kha lại tiếp tục khóc lóc không ngừng. Trần Cận Nam nhìn không nổi nữa, ho khan một tiếng, nói: “Tiểu Bảo, làm người nên khoan dung độ lượng.”

Tứ gia lắc đầu: “Ta tuy rằng bái Tổng đà chủ làm sư phụ, nhưng lòng dạ bác ái của người ta không học được chút gì. Ta xưa nay là kẻ có thù tất báo, ai dám hại ta nửa phần, ta nhất định sẽ khiến hắn chịu khổ trăm ngàn phần. Trịnh công tử, ngươi nếu muốn cứu vị cô nương này, vậy bảo Phùng Tích Phạm rút lại lời vừa rồi đi! Hừ, mau xin lỗi sư phụ ta.”

Phùng Tích Phạm sao có thể đồng ý cúi mình trước Trần Cận Nam, vì vậy cả giận nói: “Nhị công tử, tiểu tử này quá mức vô lễ rồi!”

Trần Cận Nam cũng không muốn làm khó Phùng Tích Phạm, bởi dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.

Tứ gia vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Khắc Sảng, nói tiếp: “Ta thấy Nhị công tử vô cùng quan tâm đến cô nương này, xem ra là tình chàng ý thiếp. Công tử sẽ không vì một con chó săn dưới tay mà khiến mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn chứ? Tay của ta không có mắt đâu, nói không chừng sẽ khiến A Kha cô nương bị thương.”

* Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan đá nát – đại khái là nói bị thương nặng hoặc chết.

A Kha cả người phát run, Trịnh Khắc Sảng vội nói: “Ngươi cẩn thận!”

Trần Cận Nam thấy Tứ gia làm vậy không được, định quát bảo hắn dừng lại, nhưng đột nhiên nghe hắn nói “chó săn dưới tay”, nhớ tới vừa rồi mình bị Trịnh Khắc Sảng làm nhục, liền im lặng không nói nữa.

Phùng Tích Phạm nói: “Ta giết ngươi!”

Tứ gia càng túm chặt cổ A Kha hơn, nói: “Tốt, để xem kiếm của của ngươi nhanh hay là tay của ta nhanh. Ta tuy không có võ công, nhưng giết người cũng dễ lắm!”

Thấy Phùng Tích Phạm định xông lên, Trần Cận Nam âm thầm đề phòng, lại nghe Trịnh Khắc Sảng kêu to: “Dừng tay!”

Phùng Tích Phạm vội dừng lại. Trịnh Khắc Sảng nói: “Sư phụ, ngươi làm theo lời tiểu tử này đi.”

Phùng Tích Phạm kinh hãi: “Nhị công tử?”

Trịnh Khắc Sảng nhíu mày, nói: “Sư phụ, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ ấy người cũng không làm được sao? Người nỡ trơ mắt nhìn A Kha cô nương…”

Phùng Tích Phạm trừng mắt nhìn Trịnh Khắc Sảng, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây, hắn cũng không biết phải nói gì.

Tứ gia cười: “Nhị công tử, ta cảm thấy thuộc hạ của ngài cũng không nghe lời lắm nhỉ?”

Quan hệ giữa Phùng Tích Phạm và Trịnh Khắc Sảng đầu tiên là quan hệ thầy trò, sau đó, Phùng Tích Phạm còn là quân sư của hắn. Bình thường Trịnh Khắc Sảng đối với người thầy này vô cùng tôn trọng, bảo đâu đánh đó, nhưng đứng trước an nguy của A Kha, hắn đành phải đắc tội.

Phùng Tích Phạm nghiến răng nghiến lợi, một lát sau, rốt cục cúi đầu nói: “Được! Ta xin lỗi! Như vậy là được rồi chứ?”

Tứ gia nói: “Ngươi thừa nhận lời khi nãy ngươi nói là lời bịa đặt, nói hươu nói vượn?”

Phùng Tích Phạm nói: “Phải.”

Tứ gia nói: “Ngươi thừa nhận ngươi vừa rồi dùng thủ đoạn đê tiện ám hại Tổng đà chủ, khiến ông ấy bị thương?”

Phùng Tích Phạm cắn răng, nói: “Phải.”

Tứ gia nói: “Ngươi thừa nhận ngươi là chó săn?”

Phùng Tích Phạm theo quán tính nói: “Phải” sau đó mới nhận ra Tứ gia vừa nói gì, cả giận quát: “Ngươi! Tên khốn…”

Lần này không chỉ là huynh đệ trong Thanh Mộc Đường, mà tất cả huynh đệ Thiên Địa hội đều cười nghiêng cười ngả.

Phùng Tích Phạm mặt lúc xanh lúc hồng. Tứ gia mỉm cười gật đầu, lại nhìn Trần Cận Nam, nói: “Sư phụ, như vậy được chưa?”

Trần Cận Nam thấy hắn giảo hoạt như vậy, mỉm cười, gật đầu nói: “Được rồi. Tiểu Bảo, thả người đi.”

Tứ gia lúc này mới nói: “Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong, hắn buông tay ra, đẩy A Kha về phía trước. Trịnh Khắc Sảng vội vàng chạy lại đỡ nàng. A Kha xoa nắn cổ tay một hồi, sau khi đỡ đau liền nói: “Tiểu tử thối, ta giết ngươi!”

Nói xong, nàng định đâm Tứ gia một kiếm, lại bị Trịnh Khắc Sảng giữ chặt lại.

Tứ gia cười nói: “Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bàn dân thiên hạ mà hai người các người ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa.”

A Kha sửng sốt, tức giận khóc ròng: “Trịnh công tử!”

Trịnh Khắc Sảng vỗ về bả vai nàng an ủi, nói: “Ngươi tên gì họ gì? Bản công tử nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi!”

Tứ gia nói: “Còn không biết tên ta là gì mà đòi nhớ kỹ. Ngươi nhớ kỹ cái gì? Ăn không nên đọi, nói không nên lời, đi ra ngoài đừng có nói là có quen biết Thiên Địa hội chúng ta. Thật là mất mặt mà!” Hắn khinh thường nói, bộ dạng hoàn toàn không coi Trịnh Khắc Sảng ra gì.

Trần Cận Nam ho khan: “Tiểu Bảo, không được vô lễ.”

Trịnh Khắc Sảng cũng giống A Kha, giận sôi người mà không làm gì được. Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, quen thói mạt sát người khác, lại không chịu nổi có người mắng mình, nhất là ở ngay trước mặt mỹ nhân. Vì thế, Trịnh Khắc Sảng chỉ tay vào Tứ gia, nói: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, Trịnh Khắc Sảng này nhất định sẽ sớm khiến ngươi phải hối hận vì những gì đã nói!”

Tứ gia hừ một tiếng, không trả lời. Mà Trần Cận Nam lại nói: “Nhị công tử, đồ đệ này của ta xưa nay nói năng tùy tiện, xin công tử bao dung tha tội.”

Trịnh Khắc Sảng một giây cũng không muốn ở lại đây nữa, liền nói; “Trần Cận Nam, ngươi không cần giả vờ giả vịt. Hừ, thời gian còn nhiều, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Nói xong, hắn liền ôm A Kha: “A Kha, chúng ta đi thôi!”

Cổ A Kha vẫn còn đau nhức, vừa thẹn vừa giận, nàng giả bộ bước ra ngoài, đến lúc cách Tứ gia không xa, liền rút bội kiếm của Trịnh Khắc Sảng, kêu lên: “Ta giết chết ngươi, đồ khốn kiếp!”

Trần Cận Nam lúc này đang đứng phía đối diện, nhất thời không kịp cứu, Tứ gia lại không biết võ công. Huynh đệ Thiên Địa hội đứng bên cạnh muốn xông lên lại bị Phùng Tích Phạm cố ý ngăn cản. Trong phút nguy cấp ấy, đột nhiên mọi người thấy một bóng vàng lướt qua, sau đó kiếm trong tay A Kha bị đánh bay đi, văng sang một bên.

Sau đó, một thanh âm trong trẻo vang lên: “Tiểu Bảo!” rồi Song Nhi bước vào.

A Kha giật mình nhìn kiếm trên mặt đất, lại nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt lập tức thay đổi, lúng túng nói: “Sư phụ.”

Cửu Nạn lững thững bước vào, nàng chính là người lần trước tiến cung hành thích Khang Hy, mà cũng chính là sư phụ của A Kha.

Cửu Nạn lạnh lùng nhìn A Kha.

Trần Cận Nam và Song Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh Tứ gia, Trần Cận Nam hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi không sao chứ?”

Song Nhi cũng nói: “Tiểu Bảo, ngươi không bị thương chứ?”

Tứ gia gật đầu ý nói không sao.

Cửu Nạn nhìn hắn, nói: “Ngươi là người của Thiên Địa hội?”

Tứ gia vừa thấy nàng, trong lòng lo sợ, nhưng ngoài mặt bình tĩnh như không, nói: “Tiền bối.”

Cửu Nạn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Song Nhi. Song Nhi buông tay Tứ gia ra, tiến lên hành lễ, nói: “Song Nhi tham kiến tiền bối.”

Cửu Nạn không để ý tới nàng, chuyển mắt tiếp tục nhìn Tứ gia, nói: “Thật kỳ quái, ngươi nếu là người của Thiên Địa hội, tại sao lại ở trong cung làm việc cho cẩu hoàng đế, hơn nữa còn quên mình cứu hắn?”

Cửu Nạn nói xong câu này, quần hùng ở đây ai nấy đều ngẩn người. Mà Trần Cận Nam suy nghĩ rất nhanh liền đoán ra vị ni cô này chính là kẻ đã đánh đồ đệ của ông trọng thương.

Song Nhi nói: “Không phải, tiền bối, Tiểu Bảo, hắn là vì….”

Cửu Nạn nói: “Không cần ngươi lắm mồm, ta muốn tự tai nghe hắn nói.”

Mà A Kha lúc này bước ra sau lưng Cửu Nạn, đắc ý nói: “Sư phụ, hắn nhất định là chó săn của bọn Thát Đát, không bằng chúng ta giết hắn luôn đi!”

Tứ gia nhìn lướt qua A Kha, thầm nghĩ: “Sao trên đời lại có con đàn bà thâm độc như vậy? Quả nhiên mỹ nhân như rắn độc, câu này không sai.”

Cửu Nạn dường như không nghe thấy A Kha nói gì, chỉ lại gần Tứ gia: “Ngươi vì sao không trả lời?”

Tứ gia nói: “Nơi này lắm người nhiều miệng, nếu ta trả lời bà, chỉ sợ tương lai sẽ có người dùng nó gây bất lợi với Thiên Địa hội”

Cửu Nạn ngẩn ra, nhìn về phía Trần Cận Nam. Thấy Trần Cận Nam gật gật đầu, Cửu Nạn liền ngoảnh lại, hờ hững nói: “Các ngươi đi đi!”

Lời này của bà ý tứ chính là chỉ hai người Trịnh Khắc Sảng và Phùng Tích Phạm. A Kha vội nói: “Sư phụ, Trịnh công tử là người tốt mà.”

Cửu Nạn nói: “Làm càn! Ngươi càng ngày càng không ra thể thống gì, ai cho phép ngươi đi cùng với đàn ông? Lại còn dám cãi lại sư phụ. Hay là ngươi cũng muốn đi theo bọn chúng luôn.”

A Kha cả kinh, ấm ức không thôi, liền nhìn Trịnh Khắc Sảng.

Trịnh Khắc Sảng do dự liếc mắt qua Phùng Tích Phạm, nghe Phùng Tích Phạm nói: “Cao thủ” thì ngầm hiểu ra, lập tức cúi đầu: “Nếu đã như vậy, tại hạ xin cáo từ trước.” Lại nhìn A Kha nói: “A Kha cô nương, nếu chúng ta có duyên…như vậy sẽ có ngày gặp lại.”

A Kha nước mắt lưng tròng gật đầu, nói: “Trịnh công tử bảo trọng.”

Đuổi đám người kia đi rồi, Cửu Nạn nói: “Hiện giờ nơi này đã không còn người ngoài rồi? Còn không mau nói?”

Tứ gia không chút hoang mang, từ tốn trả lời: “Chuyện ta ở trong cung hầu hạ Hoàng đế, Tổng đà chủ và các anh em trong Thanh Mộc Đường đều biết. Ta chẳng qua là nhẫn nhục vì việc lớn mà cam nguyện khom lưng uốn gối cúi đầu.”

Cửu Nạn sắc mặt hơi thay đổi, rồi lại hỏi: “Nhẫn nhục vì việc lớn? Nếu như ngươi muốn phản Thanh phục Minh, vậy tại sao hôm qua lại cản đường ta?”

Vấn đề này vừa rồi Tứ gia đã nghĩ ra cách lấp liếm, cho nên lúc này liền cười: “Ta nghĩ sư thái cũng biết…trong Từ Ninh cung có cao thủ chứ?”

Cửu Nạn giật mình, nói: “Ngươi…cũng biết?”

Tứ gia nói: “Ta đương nhiên biết, hơn nữa cao thủ không chỉ có một, mà là vài người, cho nên sư thái không có khả năng giết Hoàng đế. Nếu đã biết như vậy, ta tội gì phải rước lấy nghi ngờ cho bản thân, mà không nhân cơ hội chịu một chút thương tích để đổi lấy tín nhiệm của bọn Thát Đát…Hoàng đế?”

Tứ gia nói dối so với Vi Tiểu Bảo chân chính không biết phải nói là cao thâm hơn mấy phần. Vi Tiểu Bảo chẳng qua là kẻ láu cá lắm miệng, mà Tứ gia cho dù ba hoa chích chòe cũng khiến người ta phải hoàn toàn tin tưởng.

Đám người Thiên Địa hội nghe xong, vô cùng tán thưởng hành động cao cả vì đại nghiệp của Tứ gia.

Tiền lão bản là người đầu tiên giơ ngón cái lên, nói: “Vi hương chủ, người thật có chí khí!”

Trần Cận Nam cũng thở dài: “Tiểu Bảo, vi sư đã nói rồi, ngươi ẩn nấp trong cung nguy hiểm trủng trùng. Về sau ngàn vạn lần đừng làm như vậy, giữ mạng mình mới là quan trọng nhất.”

Tứ gia bịa chuyện bịa đến tài tình. Cửu Nạn nghe đám người Thiên Địa hội nói thế, tự nhiên nghi ngờ trong lòng cũng tan biến, thậm chí còn có chút hổ thẹn: “May mà hắn không chết, nếu không chẳng phải ta đã giết một anh hùng của Thiên Địa hội sao?”

Nghĩ đến đây, sắc mặt bà liền trở nên hòa nhã, ánh mắt nhìn Tứ gia cũng quý mến hơn. Chỉ có A Kha vẫn đứng một bên lải nhải: “Sư phụ, ngươi đừng tin lời hắn…Kẻ này rất giả dối!”

Tứ gia nói: “Sư thái, ta cảm thấy người nên dạy dỗ tốt vị cô nương này. Có lẽ cô nương đã ở chung với bọn tiểu nhân thủ đoạn đê tiện quá lâu, cho nên mới nhìn nhầm người tốt, đổi trắng thay đen.”

Cửu Nạn trừng mắt nhìn A Kha, khiến A Kha giận mà không dám nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn Tứ gia. Tứ gia không quan tâm đến nàng, mỉm cười nói tiếp: “Sư thái nếu còn nghi ngờ, như vậy…không biết sư thái còn nhớ rõ hai huynh muội Mộc tiểu công gia không?”

Cửu Nạn ngẩn ra, nói: “Đương nhiên ta nhớ, bọn họ từ trong cung chạy tới đây sao?”

Tứ gia nói: “Lúc đó sư thái gây náo loạn lớn như vậy, Hoàng đế liền sai thị vệ canh phòng nghiêm cẩn, ngay cả một con muỗi cũng không cho chạy thoát, nếu không có người giúp đỡ bọn họ sao có thể ra khỏi cung được?”

Cửu Nạn nói: “Chẳng lẽ ngươi…?”

Tứ gia nói: “Đều là những người cùng chung chí lớn, sao đang tâm thấy chết mà không cứu được? Hiện giờ hai huynh muội họ đang ở trong ngõ nhỏ Dương Liễu.”

Cửu Nạn nghe thì vạn phần vui mừng. Lúc ấy nàng vội vã đuổi theo cao thủ của Thần Long giáo kia, không kịp chiếu cố hai huynh muội Mộc Kiếm Thanh, trong lòng vô cùng áy náy. Thấy bọn họ không sao, Cửu Nạn mỉm cười: “Thì ra là vậy, là ta trách nhầm ngươi rồi, nhưng mà…ta tới đây, còn có một chuyện nữa.”

Trần Cận Nam hỏi: “Không biết sư thái còn có chuyện gì?”

Cửu Nạn nói: “Ta chỉ muốn hỏi, lúc ấy bỗng nhiên một cô gái xuất hiện. Nàng ta rốt cục là ai?”

Tứ gia giật mình biến sắc, mà Cửu Nạn thấy lại tưởng là do hắn không biết mình ám chỉ cô gái nói, liền nói tiếp: “Chính là người…mà kêu to ‘A Cửu’ ấy.”

Tứ gia thầm nghĩ: “Bà ta tại sao lại hỏi tới công chúa?”

Việc này cũng không thể trách Tứ gia, lúc ấy hắn gần như đã hôn mê, chỉ có thể nghe chứ không thể nhìn, sau đó ngất đi cũng không biết diễn biến kế tiếp thế nào, đành phải nói: “Người đó…là công chúa Kiến Ninh.”

Cửu Nạn có chút kinh ngạc: “Nàng là công chúa?”

Tứ gia gật đầu.

Cửu Nạn nói: “Rất kỳ lạ.”

Tứ gia nói: “Sư thái, tại sao người lại nói vậy.”

Cửu Nạn nói: “Nếu như là công chúa, vậy hẳn phải ở trong chốn thâm cung…sao có thể biết…” nói tới đây, bà đột nhiên dừng lại, trầm ngâm hồi lâu, “Thôi, việc này để ta tự mình hỏi.”

Tứ gia tim đập thình thịch, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ bà ta muốn bắt Kiến Ninh?” vì thế liền nhíu mày, nói: “Sư thái muốn gặp công chúa sao?”

Cửu Nạn gật đầu. Tứ gia lo lắng, vội vã khuyên can: “Sư thái, người trăm triệu lần đừng nên vào cung nữa. Bây giờ canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ…”

Cửu Nạn ngạo nghễ cười: “Một chút bọn tép riu đó, làm sao có thể gây khó cho ta được.”

Tứ gia thấy Cửu Nạn dáng vẻ cao ngạo, trên mặt mang theo cao quý không thể khinh nhờn thì băn khoăn không thôi, tự hỏi rốt cục ni cô này là thần thánh phương nào.

Tứ gia và Song Nhi sóng đôi đi ra ngoài ngõ nhỏ, tới một góc đường, Tứ gia liền bảo Song Nhi về phủ trước, còn bản thân lại vội chạy tới Hoàng cung. Vào cung, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định đi bái kiến Khang Hy trước, không ngờ người kia cũng đang ở Ngự Thư Phòng. Tứ gia thấy Kiến Ninh đứng bên cạnh Khang Hy, mắt đỏ như thỏ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.