Editor: Tiểu Ốc
Hôm nay trụ sở chính “Khoa học kĩ thuật Hoành Bang” náo nhiệt khác thường, tiếng chúc mừng này nối tiếp tiếng chúc mừng kia vang lên, các lẵng hoa chúc mừng xếp hàng từ đại sảnh tầng một lên tận phòng nghiệp vụ ở tầng bảy, thậm chí phòng quản lý nghiệp vụ còn được tặng riêng hai lẵng hoa rất đặc biệt.
Bởi vì Hoành Bang vừa mới lấy được một dự án xây dựng với “Khoa học kĩ thuật Thịnh Hâm”, nên khi các công ty nhỏ khác vừa biết được tin tức này, đã lập tức chuẩn bị hoa tươi để làm quà cáp mang đến trụ sở chính của công ty, cùng với những tấm áp phích chúc mừng lớn, hơn nữa tên của công ty còn được viết to gần như chiếm hết cả tấm bảng, giống như rất sợ Hoành Bang sẽ không chú ý tới lễ vật của bọn họ. d.đ.l.q.đ
Nhưng mà, người lập công lớn nhất trong dự án này là Úc Trí Thăng lại không ở phòng quản lý nghiệp vụ, mà đem toàn bộ quà cáp của các công ty cùng với các cuộc điện thoại chúc mừng giao cho nhân viên xử lý, còn mình thì trốn trong phòng làm việc của anh trai tổng giám đốc Úc Trí Bình để lánh nạn.
Không giống với anh trai Úc Trí Bình trầm ổn cẩn thận, Nhị công tử khoa học kỹ thuật Hoành Bang Úc Trí Thăng chẳng những bề ngoài cao lớn anh tuấn đẹp trai, mà tính cách cũng vô cùng hoạt bát, tài ăn nói cũng rất được, nhân duyên tốt, khi cười lên có loại một tà nịnh như hút hồn người khác, đặc biệt có sức quyến rũ; nhưng bàn về chuyên môn, anh cũng có thể làm cho khách hàng vô cùng hài lòng, ngoan ngoãn dâng lên những đơn đặt hàng kếch xù cho Hoành Bang.
Lúc này, Úc Trí Thăng đang miễn cưỡng ngồi phịch ở trên ghế sa lon.”Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc, nên sắp xếp cho em nghỉ phép rồi.”
Theo như lẽ thường, thì sau khi có được dự án mới, anh sẽ sắp xếp một đoạn thời gian ngày nghỉ để ra khỏi nước đi du lịch, tự thưởng cho mình một phen, mà bình thường anh trai cũng sẽ thông cảm cho anh làm ăn cực khổ, cho nên gần như lần nào cũng phê chuẩn cho anh nghỉ phép. Thế nhưng lần này Úc Trí Bình lại không chút do dự từ chối ——
“Chỉ sợ là không có cách nào rồi.” Bởi vì Thịnh Hâm đã chỉ định phải do tự Úc Trí Thăng phụ trách dự án này thì bọn họ mới chịu hợp tác, mà khách hàng chính là thượng đế, cho nên lần này không có cách nào để cho anh nghỉ phép rồi.
“Có nghĩa là sao?” Âm thanh Úc Trí Thăng cao vút chói tai như hai lưỡi dao sắc bén chém vào nhau.
“Thịnh Hâm chỉ định chính em.” Hai tay Úc Trí Bình buông thõng, ý chỉ mình cũng rất bất đắc dĩ. “Dù sao trừ Thịnh Hâm ra, thì trước mắt cũng tạm thời chưa có dự án nào mới, thỉnh thoảng đến công trường đi dạo một chút cũng có thể tiêu chút thời gian, tránh cho cả ngày rảnh rang không có việc gì để làm.”
Úc Trí Bình vốn là tới để an ủi em trai, nhưng mà nghe như thế nào cũng thấy thành phần hả hê chiếm đa số. die nda nl equ ydo n
“Cái gì mà rảnh rang không có việc gì để làm? Là ai hết lần này đến lần khác phải đến chỗ khách hàng pha trà nói chuyện phiếm, hỏi han ân cần? Là ai thường thường còn phải đến những nơi như quán rượu gay để tiếp khách hàng ăn cơm uống rượu? Là em ——” Úc Trí Thăng đầy bụng uất ức bị anh trai cắt đứt.
“Ngừng.” Úc Trí Bình giơ tay lên ý bảo anh câm miệng.”Em so với anh còn rõ ràng hơn rằng đơn đặt hàng lần này của Thịnh Hâm chiếm tới 45% doanh thu của chúng ta năm nay, chẳng khác nào là bát cơm của Hoành Bang, nếu như bọn họ thích em như vậy, lại còn chỉ định em phụ trách, vậy thì chúng ta phải từ chối bọn họ như thế nào?”
“Tìm một phụ trách có năng lực quản lý tốt không phải là được rồi sao?” Úc Trí Thăng nói lí lẽ, anh có lòng tin mười phần với nhân viên của công ty mình.
“Đúng là được, nhưng mà dù sao em cũng là người được treo tên ở trên đó, nên thỉnh thoảng cũng phải đi đến đó để nhìn xem một chút chứ?”
Úc Trí Thăng chỉ có thể trầm mặc không nói, coi như tán thành lời nói của anh trai.
“Cho nên vụ án này sẽ là do em phụ trách!” Úc Trí Bình vỗ đùi một cái, bày tỏ quyết định cuối cùng.
“Em là một doanh nhân mà, làm sao có thể bắt em phụ trách một công trường gì đó chứ? Là tên ngu ngốc nào chỉ định em hả?” Úc Trí Thăng chỉ vào mình, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi đối phương sẽ đưa ra một yêu cầu như thế.
Úc Trí Bình phải cố gắng lắm mới khống chế được bản thân không để lộ ra nếp nhăn trên mặt khi cười.”Chủ tịch Thịnh Hâm.”
“SHIT!” Đây là lần đầu tiên Úc Trí Thăng không để ý tới hình tượng mà rống lên như quỷ.
Nếu như là chủ tịch của Thịnh Hâm thì anh không nói lại được, bởi vì từ khi bắt đầu định hướng cho dự án này, anh chính là xuống tay với vị chủ tịch sắp về hưu này đầu tiên. d/đ/l/q/đ
Và sự thật đã chứng minh, việc anh hạ quân cờ này là đúng, nhưng lại kéo về cho mình một chút “Phiền toái” —— Vị chủ tịch này thật sự là quá thích anh nha!
“Thật không nghĩ tới em không những là sát thủ của phái nữ, mà ngay cả một ông già cũng không thoát được khỏi sức quyến rũ của em nha!” Lời bình luận của Úc Trí Bình nồng nặc mùi nhạo báng.
“Này ~~ có tin rằng em có thể làm cho vị chủ tịch kia thay đổi ý kiến mà chỉ định anh đi hay không?” Úc Trí Thăng lạnh lùng nói.
Mặt của Úc Trí Bình chảy xuống ba vạch đen, anh ta biết so quỷ thì thằng em trai tinh ranh này của mình có bản lĩnh đó.
“Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng mà tất cả quyết sách lớn nhỏ trong công ty đều do anh phụ trách...... Nếu không thì em đổi với anh đi? Anh đi phụ trách Thịnh Hâm, còn em phụ trách ở lại công ty làm tất cả các quyết sách?” Ba mươi mấy năm anh em cũng không phải là giả, không cần Úc Trí Thăng trả lời, anh ta đã biết trước đáp án.
“Ở kia tốt như vậy cần gì phải thay phiên chứ?” Úc Trí Thăng không phải ngu ngốc, dĩ nhiên sẽ không đần đến nỗi nhảy vào cạm bẫy của anh mình, vẫn là nên đấu tranh để làm trước khi chết.
Úc Trí Bình lắc đầu phủ định.”Thịnh Hâm thì không được.”
“Tại sao?” Các dự án khác không phải là đều đến đó sao?
“Thịnh Hâm quy định rất nghiêm ngặt, phải ‘ tự mình ’ đến công trường để trải qua huấn luyện giáo dục an toàn lao động mới có thể tiến vào công trường chính thức của họ.” Thịnh Hâm là một công ty có quy định nghiêm khắc nhất.
“Nghiêm trọng đến vậy sao? Chỉ cần có thẻ chứng nhận khách quý thì chắc là được rồi chứ?” Úc Trí Thăng vô cùng xem thường.
Úc Trí Bình như đinh chém sắt nói: “Không được, Thịnh Hâm không có cái loại thẻ chứng nhận khách quý này.” dienndannleequyydonn
“Quá căng rồi! Nếu như không có thẻ chứng nhận khách quý, vậy thì người chuyển phát hàng hóa cùng với người đưa thư thì như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ chỉ vì đưa một món hàng mà phải tham gia một khóa huấn luyện buổi sáng sao?” Úc Trí Thăng cho rằng cái quy định này rất không hợp lý.
“Chuyển phát hoặc người bình thường chỉ biết đến văn phòng cao ốc thôi, em cho rằng tất cả mọi người đều không thể tiến vào công trường sao?”
“Dĩ nhiên...... Không thể nào.” Úc Trí Thăng nhụt chí nói.
“Cho nên dự án này chỉ có thể làm phiền em phụ trách thôi, Nếu không thì chúng ta đều bỏ xuống công việc nửa ngày để đi học đi?” Úc Trí Bình đang chuẩn bị kết thúc cái đề tài này.
Úc Trí Thăng chau chặt mày, mặt khổ não.
Đi học
Anh đã gần tám trăm năm không có đi học một khóa nào rồi.
Đột nhiên có cái loại cảm giác như bị tính kế......
Hôm nay Úc Trí Thăng bắt đầu đi học khóa học an toàn lao động đầu tiên, hơn nữa trong này còn có rất nhiều thiên tài máy tính hứa hẹn hàng đầu.
Nhưng qua nghe nói ở khóa học trước thì, bài thi khó y như đặt một cuộc hẹn với bác sĩ nổi tiếng vậy, nên trong lòng anh hơi có một chút ác cảm.
Sau khi mang theo laptop đi vào phòng học của Thịnh Hâm, anh liền chọn một chỗ ngồi ở bàn cuối trong góc tường, đặt máy tính lên bàn, định tính toán để cho chiếc laptop cùng với anh vượt qua một buổi chiều khá dài này.
Bởi vì phòng học không lắp mạng, nên máy tính của anh không có đất để dụng võ, cho nên rất nhiều công việc không thể xử lý được, anh chỉ có thể chơi Minesweeper cho đến khi hết thời gian thôi. d;đ;l;q;đ
Theo thời gian lên lớp càng ngày càng gần, thì càng ngày càng có nhiều người tiến vào phòng học hơn, bên trong phòng học cũng càng ngày càng ầm ỹ, mà vị trí ở trước mặt anh rất nhanh chóng bị mấy tên công nhân lấp đầy. Kết quả như thế này vô cùng hợp ý anh, bởi vì mặc kệ là ngủ gật trong lớp hay là chơi điện tử thì đều dễ dàng hơn rất nhiều.
Mấy tên công nhân đã ngồi xuống bắt đầu thảo luận về người phụ trách dạy an toàn lao động ngày hôm nay, từ cuộc nói chuyện của bọn họ có thể không khó để nghe ra được người phụ trách dạy học hôm nay nổi tiếng đến mức nào —— nổi tiếng nghiêm khắc.
Bởi vì quy định của Thịnh Hâm đặc biệt nghiêm chỉnh, cho nên mỗi lần bọn họ nhận được một dự án mới của Thịnh Hâm là mỗi lần đều phải học lại khóa học an toàn lao động này một lần nữa, hơn nữa còn phải vượt qua cuộc thi mới có thể chân chính lấy được thẻ chứng nhận công tác, cho nên mỗi một lần trước khi vào bước vào công trường đều phải trải qua những trình tự rườm rà như thế này làm cho bọn họ liên tục oán trách.
Đây đã là lần thứ ba bọn họ phải lên cái lớp học này rồi, có thể nói là “người quen cũ“.
Nhưng mà, quy củ vẫn là quy củ, dù không thích nhưng vẫn phải tuân thủ thôi.
Không lâu sau, ở phía trước phòng học truyền đến một trận xôn xao, thì ra là giảng viên đã tới.
Úc Trí Thăng vô cùng tò mò vị giảng viên trong miệng bọn họ rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho bọn họ ngay sau khi cô vừa mới bước vào liền thay đổi sắc mặt trong chốc lát? Người này có khi là một vị sư phụ lớn tuổi đi!
Úc Trí Thăng khẽ nghiêng đầu, nhìn lên bục giảng xuyên qua gáy của những người công nhân.