Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tuy lắc tay là dạng khóa kiểu nam châm nhưng lúc giật ra vẫn có chút đau.
Nhan Thời Oanh nhìn Việt Tu Ninh hoảng loạn muốn đứng chắn trước người khiến cô có chút cạn lời, trợn mắt nhìn lưng hắn.
Hắn đang sợ cái gì chứ? Cô còn tưởng những tình huống lớn hơn hắn đã gặp qua rồi, hẳn sẽ không tự loạn đầu tuyến mới đúng...
Hạ Phồn Dịch mở cửa, nhìn thấy Việt Tu Ninh lại sửng sốt, nụ cười cũng nhạt dần, “Sao lại là cậu?”
Cậu tò mò quét nhìn quanh phòng một vòng, lại phát hiện dường như chỉ có một mình Việt Tu Ninh. Cậu không khỏi thò người ra ngoài nhìn lại số phòng, “Kỳ lạ thật, tôi nhớ Ngôn Nhữ Yên nói Nhan Thời Oanh vào đây mà...”
Vừa dứt lời, Nhan Thời Oanh liền từ phía sau vai Việt Tu Ninh ló đầu ra, chớp mắt nhìn cậu, “Hạ Phồn Dịch?”
Nhìn thấy Nhan Thời Oanh, ánh mắt Hạ Phồn Dịch sáng ngời, “A, cô quả nhiên ở đây”, cậu bước đến gần cô nhưng chưa được vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, “Hai người ở đây làm gì?”
Trong phòng ngoại trừ họ không còn ai khác, ngay cả đèn chỉ mở một nửa.
Việt Tu Ninh thân thể cứng đờ, dùng ánh mắt không rõ nghĩa nhìn Nhan Thời Oanh, như trách cô vì sao lại chủ động xuất hiện.
Nhan Thời Oanh lại vờ như không nhìn thấy, cô cười xán lạn chìa tay về phía Việt Tu Ninh, “Lắc tay đâu? Mau giúp tôi mang lên thử xem”
Việt Tu Ninh ngẩn ra.
“Lắc tay gì?”, Hạ Phồn Dịch cực kì tò mò nhìn thoáng qua Việt Tu Ninh, “Cậu tặng quà cho cô ấy sao?”
Nhan Thời Oanh không cần đoán cũng biết, trong lòng Việt Tu Ninh hiện tại nhất định vô cùng khẩn trương.
Cô biết chắc Hạ Phồn Dịch đến hiện tại vẫn chưa biết việc Việt Tu Ninh đang lén mình theo đuổi Tần Thư Dao.
Nhan Thời Oanh hơi mỉm cười, để mặc Việt Tu Ninh dùng đôi tay có chút cứng đờ mang lắc tay cho mình lần nữa, “Đẹp không?”, cô như vô tình cười nhìn Hạ Phồn Dịch, lắc lắc tay nói, “Là Âu Dương Tấn Không tặng đó”
Cô nhìn Việt Tu Ninh, khẽ chớp mắt như trấn an nói, “Vừa lúc gặp được Việt Tu Ninh nên tôi nhờ anh ấy đeo giúp”