Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Thương Tự Hoài bước về phía cô không chút do dự, nên dù là Nhan Thời Oanh cũng không kiềm được có loại cảm giác lông tơ dựng ngược.
Nếu bị Thương Tự Hoài phát hiện cô đang trốn ở đây, như vậy cô sẽ thất bại trong gang tấc. Dựa theo tính cách của Thương Tự Hoài, gã nhất định có thể đoán được ý đồ vì sao cô xuất hiện trong phòng gã.
Mà quan trọng hơn... Trong phòng chỉ có gã và cô
Chỉ cần Thương Tự Hoài đủ cẩn thận thì dù gã và cô có xảy ra chuyện gì ở đây đi nữa cũng sẽ không bị ai phát hiện, hiệu quả cách âm của khách sạn cao cấp luôn rất cao.
Nhan Thời Oanh không kiềm được siết chặt lòng bàn tay có chút ướt vì rịn mồ hôi.
Nếu là nhóm người như Việt Tu Ninh hay Cảnh Văn An, dù tình huống có xấu thế nào, cô đều có thể dùng vài thủ đoạn như quyến rũ để xoay chuyển tình thế. Nhưng với Thương Tự Hoài...
Trải qua việc lần trước gã giết con thỏ của cô, lại bị cô nhốt trong phòng học thả đầy chuột, cô và Thương Tự Hoài đã xem như hoàn toàn xé rách mặt, hơn nữa gã còn là một kẻ điên chính hiệu. Gã sẽ làm gì với cô, Nhan Thời Oanh hoàn toàn không đoán được.
Nhan Thời Oanh lặng lẽ sờ chiếc di động đang ở chế độ im lặng trong túi.
Vậy thì, chắc việc cô mới đổi ốp lưng hình chuột Mickey có thể dùng để chống địch chăng?
Cảnh giác lắng nghe tiếng bước chân của Thương Tự Hoài càng ngày càng gần tủ quần áo, cuối cùng khi cách cô chưa đến 3 mét, gã đột nhiên dừng lại.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh từ khe hở của tủ quần áo nhìn thấy được một đôi chân ngừng trước cửa, hai cánh cửa trước mặt cũng như thể đang bị chậm rãi kéo ra...
Nhan Thời Oanh sắc mặt tối sầm, nhìn ánh sáng dần len lỏi vào tủ quần áo, để lại trên chiếc áo khoác một vạch sáng. Lúc này, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông dồn dập đột nhiên reo ầm ĩ trong phòng, Thương Tự Hoài dừng động tác, xoay người đi bắt điện thoại.
Nhìn cửa tủ vì không bị mở rộng ra lại tự động khép lại, trái tim vốn đã nhảy lên cuống họng của Nhan Thời Oanh lần nữa được hạ xuống. Nhân lúc Thương Tự Hoài đi bắt điện thoại, cô lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi trên màn hình di động đặt trong túi.
May mắn ban đầu cô có lưu số di động của gã, thứ xin được từ mấy nam sinh trong câu lạc bộ máy móc. Thương Tự Hoài không có số của cô nên hẳn sẽ không biết ai vừa gọi cho mình.
Kế tiếp cô nên làm sao đây? Tuy tạm thời đã dời đi sự chú ý của Thương Tự Hoài nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, cũng không biết gã khi nào sẽ tiếp tục mở cửa tủ.
Đang suy nghĩ cô lại nghe thấy Thương Tự Hoài bắt điện thoại, “a lô” một tiếng.
Nhan Thời Oanh hơi sững người, theo bản năng nhìn di động đặt trong túi.
Lịch sử chỉ có một cuộc gọi không ai bắt, cô quả thật đã bấm nút cúp máy.
Vậy người hiện tại đang gọi cho gã... là ai?
“Ừm, ừm, tôi biết rồi... Cái gì? Anh chờ tôi một chút”
Thương Tự Hoài vừa nghe điện thoại vừa vội vàng đi ra cửa.
Sau khi Nhan Thời Oanh nghe được tiếng đóng cửa, cô lặng lẽ thông qua khe hở cửa tủ nhìn ra bên ngoài.
Sau khi xác nhận trong phòng không còn ai, cô mới thở phào một tiếng, vội vã mở tủ quần áo bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách phòng Thương Tự Hoài không xa, một bàn tay nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi trên màn hình di động. Ở nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng đến độ gần như trong suốt của người đó.
Cả quá trình rời khỏi phòng của Nhan Thời Oanh cực kỳ thuận lợi, trên hành lang không một bóng người, Thương Tự Hoài không biết vì có việc gấp gì mà đã biến mất không thấy tăm hơi.
Không phải chạm mặt với Thương Tự Hoài là chuyện cực kỳ may mắn, Nhan Thời Oanh hơi thở dồn dập, mang theo lá đơn trong túi nhanh chóng chạy từ phòng gã về phòng mình.
Sau khi xác nhận lá đơn kia là của câu lạc bộ máy móc, Nhan Thời Oanh lấy bật lửa ra, trực tiếp đặt nó xuống gạt tàn và châm lửa.
Ngọn lửa liếm qua lá đơn, sau vài giây tờ giấy kia đã biến thành một đống tro tàn.
Nhan Thời Oanh vô thức nhếch lên một nụ cười lạnh, không có đơn đăng ký, Thương Tự Hoài dù muốn tranh thủ tham gia lần tập huấn này cũng chẳng thể thực hiện được.
Vừa đốt lá đơn kia xong, cô nghe thấy có tiếng đập cửa.
Nhan Thời Oanh theo bản năng sửng sốt, là ai nhỉ?
Trong đầu bất chợt xẹt qua một người có mái tóc bạc, Nhan Thời Oanh mang theo lòng hoài nghi đi mở cửa.
Nhưng lúc mở cửa, cô lại nhìn thấy Âu Dương Tấn Không đang nở nụ cười đầy vẻ lấy lòng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
“Oanh Oanh, em bây giờ có rảnh không? Anh có chút chuyện muốn nói với em”
Nhìn thấy gã như thể muốn vào phòng cô, Nhan Thời Oanh nhàn nhạt liếc nhìn gã một cái.
Đến tận khi gã ngượng ngùng gục đầu, Nhan Thời Oanh mới đóng cửa lại nói, “Đi ra ngoài nói chuyện đi”
Vừa ra đến hành lang, khóe mắt Nhan Thời Oanh liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Người nọ bước đi thong dong bước vào sảnh yến tiệc ban nãy cô trốn bên trong, tóc đen da trắng, trong tay còn cầm một lọ đựng đồ uống.
Chỉ nhìn bóng dáng, Nhan Thời Oanh liền nhận ra đó là Cảnh Văn An.
Nhan Thời Oanh mắt hơi lóe, đáy mắt nổi lên ý cười muốn trêu đùa.
Sảnh tiệc kia ban nãy cô cũng bước vào, không có một bóng người, sắc trời lúc đó vẫn chưa tối như bây giờ, vẫn có thấp thoáng vài tia sáng. Hiện tại sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, bên trong có thể nói là một mảng đen nhánh.
Nhan Thời Oanh lập tức nói với Âu Dương Tấn Không đứng trước mặt, “Anh ở đó đợi tôi, tôi đi một chút sẽ quay lại”
Cô chỉ vào một chiếc sô pha công cộng, Âu Dương Tấn Không đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy Nhan Thời Oanh nhìn mình cười.
Gã lập tức thành thật đi đến chỗ cô chỉ.
Nhan Thời Oanh một mực bám theo Cảnh Văn An đi vào sảnh tiệc.
Vừa vào cửa, Nhan Thời Oanh dùng chân đóng cửa lại, vừa xoay người liền bổ nhào vào người Cảnh Văn An.
“Babes... Hôm nay sao lại đến sớm như vậy?”
Nhan Thời Oanh ngữ điệu quyến rũ hút hồn, hai tay quấn lên cổ y, cô khẽ cắn lỗ tai y, đẩy cả người y lên vách tường.
Âm thanh của vật nặng gì đó rơi xuống thảm vang lên.
Thân thể đẫy đà của phụ nữ mềm mại không xương ép lên người y, âm thanh có chút khàn khàn như thể lông vũ lướt qua tai y khiến người nghe dường như lập tức có thể tăng huyết áp.
Cảnh Văn An từ lúc cô mở miệng đã nhận ra cô, y có chút cứng đờ dựa vào tường, định nâng tay lên đã bị cô bắt ngược lại và đặt tay y lên eo cô, sau đó càng thêm thân mật mà ép sát vào y.
“Nhớ em không?”, cô khẽ thổi khí vào gần bên tai, đầu ngón tay cô một đường từ cổ vuốt ve đến bên tai. Không đợi y trả lời, cô đã nhón chân hôn lấy y.
Nụ hôn này khác với nụ hôn với Việt Tu Ninh, Quý Lạc Thanh, cho dù bị Cảnh Văn An hôn, cô cũng cần giữ vững nhân thiết, nhưng lúc này, cô có thể hoàn toàn tháo bỏ lớp ngụy trang.
Không phải muốn chơi với cô sao?
Cô muốn nhìn xem, là ai đùa chết ai.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh đáy mắt hiện lên vẻ lạnh băng nghiền ngẫm, không kiêng nể gì triền miên hôn y.
Cảnh Văn An nói không rõ nụ hôn này có mị lực gì mà lại có thể châm lửa y một cách kì lạ.
Nụ hôn của cô chẳng khác gì ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lý trí y, như yêu quái có thể mê hoặc lòng người, không ngừng dụ dỗ y càng lún sâu vào vực thẳm, khiến y không chút phòng bị mà bị đánh cho tơi bời... Cảnh Văn An không khống chế được mình, hô hấp dần nặng nề, hiếm khi, y cũng duỗi tay dùng sức ôm lấy cô.
Cảm nhận được thân thể ban nãy còn cứng đờ giây tiếp theo đã mất khống chế đè ngược cô lại trên tường, còn cả sự cuồng nhiệt đòi hỏi kia khiến Nhan Thời Oanh đáy mắt nổi lên một ý cười.
Cô quay mặt đi, tránh khỏi nụ hôn của y xong liền dựa sát gần y hít sâu vào một hơi.
“Babes, anh đổi nước hoa từ lúc nào vậy?”
Cô thỏ thẻ bên tai y hỏi.
Trong bóng đêm, chàng trai trầm mặc không nói gì, chỉ có hơi thở cực nóng đang phà lên cổ cô.
Nhan Thời Oanh lập tức đẩy y ra, giọng nói dần lạnh lẽo, “Xin lỗi, hình như tôi nhận sai người rồi”
Trong bóng đêm, cô vẽ ra hình dáng của y, sau đó im lặng nắm lấy cổ y, khẽ hôn một cái, “Như vậy, xem như chúng ta huề nhau”
Âm thanh của cô có một chút khẩn trương quẫn bách, nhưng trong bóng đêm, trên mặt lại lộ ra một nụ cười hoàn toàn bất đồng, chẳng khác gì một ác ma.
Không đợi đối phương trả lời, Nhan Thời Oanh cũng không quay đầu lại xoay người rời khỏi.
Nhan Thời Oanh làm xong liền quệt môi, dường như không có việc gì đi tìm Âu Dương Tấn Không.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Âu Dương Tấn Không vốn đang nhàm chán nhìn di động, vừa thấy Nhan Thời Oanh xuất hiện, gã lập tức có chút sửng sốt.
Đôi má cô hồng hào, đôi mắt chứa đầy ánh nước lấp lánh, chỉ đi một chốc mà cô lại càng đẹp hơn, Âu Dương Tấn Không không kiềm được nhìn cô đến sửng sốt.
Đến tận khi Nhan Thời Oanh không kiên nhẫn gõ xuống bàn, Âu Dương Tấn Không mới hồi thần, “Oanh Oanh, em đã quyết định đi đâu tập huấn chưa?”
Nhan Thời Oanh khó hiểu hỏi, “Anh nói cái gì vậy? Đơn xin tập huấn còn chưa được phê duyệt mà”
“Sao như vậy được?”, Âu Dương Tấn Không dường như không có việc gì cười, “Không phải có Quý Lạc Thanh tham gia sao? Nếu đã vậy thì sao sẽ có chuyện không được phê duyệt chứ”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Âu Dương Tấn Không ánh mắt hơi lóe, mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Em chưa biết sao?”
“Quý Lạc Thanh, thật ra là người nhà Quý tướng”
Nhan Thời Oanh thân thể đột nhiên chấn động.
Khác với Nhan gia, Hạ gia đều là hào môn, gia thế kia có thể nói cách xa cô mấy tầng mây, nếu nói đó là gia tộc trong truyền thuyết cũng không hề khoa trương.
Đó chính là vị trí gần với trung tâm quyền lực ở thế giới này nhất, trong nguyên tác Tần Thư Dao vì có được gia thế kia giúp đỡ, vừa nhấc tay đã có thể giúp Tần Thư Dao san bằng vài trở ngại cực lớn, có thể nói là một bàn tay vàng super lớn.
Hiện tại nghĩ lại, hẳn là bởi vì có liên quan đến chuyện Quý Lạc Thanh thích Tần Thư Dao đi.
Ngoài ra, nghe nói tòa học viện quý tộc này là do Quý gia chính tay xây dựng, nhưng học sinh mang họ Quý trong trường nhiều không đếm xuể, ai có thể ngờ được Quý Lạc Thanh thế nhưng có xuất thân từ Quý gia?
“Sao anh biết chuyện này?”
“Anh có người bạn tận mắt nhìn thấy cậu ta bước xuống từ xe chuyên dụng của Quý gia”, Âu Dương Tấn Không nói, lại tò mò nhìn Nhan Thời Oanh, “Không phải cậu ta là bạn trai của em sao? Ngay cả chuyện này cũng không nói với em?”
“Không liên quan gì đến anh hết”, Nhan Thời Oanh lạnh nhạt liếc nhìn gã một cái. Sau khi xác nhận gã không còn chuyện gì muốn nói, cô đứng dậy quay về phòng mình.
Phía sau, Âu Dương Tấn Không trên mặt dần nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Xem ra, anh quả nhiên không phải là bạn trai của Oanh Oanh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh vừa về đến phòng, liền nhận được tin nhắn của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao, “Oanh Oanh, ngày mai cậu thật sự không đi chơi với bọn tớ sao?”
Phía sau còn gửi kèm mấy emoji đáng thương, xem ra nàng còn chưa hết hy vọng.
Nhan Thời Oanh vừa nhắn tin trả lời vừa vô thức nhếch môi cười.
A, nàng nhắc nhở cô như thế, còn chuẩn bị món quà cực lớn muốn tặng cho cô, thì ra chính là ngày mai nha.
Trả lời Tần Thư Dao xong, Nhan Thời Oanh lại không kiềm được suy ngẫm lại những gì Âu Dương Tấn Không nói.
Tuy đã sớm đoán được Quý Lạc Thanh không có xuất thân bình thường, nhưng không ngờ phía sau anh lại có thế lực nhường này, điều đó khiến Nhan Thời Oanh không khỏi kinh ngạc và hoảng sợ.
Nếu sớm biết anh có bối cảnh lớn thế này, cô cần gì mất công đi trộm tờ đơn của Thương Tự Hoài? Chỉ cần Quý Lạc Thanh chịu mở miệng, chuyện này chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa với tình cảm anh dành cho cô hiện tại, nếu cô mở lời, Quý Lạc Thanh hẳn sẽ không có lý do gì từ chối nhỉ?
Nhan Thời Oanh đang cân nhắc ngày mai làm sao có thể tìm cơ hội gặp Quý Lạc Thanh, lại không ngờ mọi chuyện lại phát triển ra ngoài dự kiến của cô.
Hôm sau, khi cô vừa định ra khỏi phòng, Nhan Thời Oanh ở cửa đã nhìn thấy một chàng trai tóc bạc đứng dựa người vào cửa.
“Chào buổi sáng nha, Oanh ~ Oanh ~”
Thương Tự Hoài tươi cười xán lạn vẫy tay chào cô.
Khi thấy cô làm lơ và đi lướt thẳng qua người mình, Thương Tự Hoài một tay chống trên tường, trực tiếp ngăn cô lại.
“Nhan Thời Oanh”, Thương Tự Hoài cười tủm tỉm ép sát vào cô, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác rét run, “Hôm qua có phải cô lẻn vào phòng tôi không?”
Nhan Thời Oanh trái tim đột nhiên nhảy dựng.
30/4/2023