Âm nhạc trong máy tính từ
kích động ‘DNA’ xong biến thành ‘Hai tuyền ánh tháng’, Thuần Tưởng rụt lại
hai chân trên ghế sofa, uống một chút sữa tươi, trong miệng có chút khổ
sở, trong lòng thê lương vô hạn.
Phi, cô thê lương cái cọng
lông đầu ấy.
Sắc mặt Thuần Tưởng hơi
chìm xuống một chút, kéo lấy cái áo ôm vào ngực, bắt đầu chà đạp.
Nói thật, cô không biết có
phải bản thân tiếp xúc nhiều cùng tên bác sĩ biến thái kia, cảm giác
mình cũng thay đổi không, lúc này, cô cảm giác như mình không chỗ nương
tựa, cảm giác bị vứt bỏ.
Lại phi nữa, phi phi phi
cái lông đầu này.
Cô đi ra khỏi nhà, hưởng
thụ cuộc sống tự do tự tại, bị người nào đó vứt bỏ hay người ta
có bạn gái cũng không liên quan đến cô.
Nên nói là cô nên vỗ tay
khen hay mới đúng, Tô đại ma đầu rốt cuộc cũng có người trị được anh
ta rồi. Có bạn trai như vậy, Thuần Tưởng thấy bắt đầu đồng tình với
cô gái kia, chắc là cảm thấy rất khó ở chung, tính cách kỳ quái,
luôn làm người ta bất ngờ, cộng thêm lời nói ác độc, phiền toái.
Ặc, sao nghĩ thế nào cũng
là khuyết điểm thế này…
Nhưng…
Đó là vì chưa từng ở
cùng với anh ta, nghĩ tới đây, Thuần Tưởng không khỏi lại thấy nhục chí,
không, có lẽ anh ta đối với ai cũng như vậy. Chỉ riêng với cô gái
mình thích là khác.
Ôi, từ trước đến giờ,
nghe người ta nói những người đang yêu rất mù quáng, không chừng bọn
họ cũng như thế, bạn trai nên đối với bạn gái cái gì đây?
Ôn nhu dịu dàng, muốn gì
được đó, Thuần Tưởng vẽ lên cảnh tượng trong đầu, vẻ mặt ân cần của Tô
Mộc, nghĩ vậy mà da gà cứ nổi lên trên người cô, sờ sờ cánh tay, cô rụt
vai xuống. Biết điều chút đi, vẻ mặt đó thật sự không thích hợp với
Tô Mộc.
Không phải là khó coi
nhưng ngươi thử nghĩ đi, bình thường luôn ăn nói tuỳ tiện, thỉnh
thoảng lại còn chêm thêm hai ba câu làm người ta nghẹn chết, một tên
như vậy đột nhiên trở nên ân cần, tốt đẹp, chắc chắn là đầu hàng
với ngươi rồi.
Giả vờ nôn mửa, Thuần
Tưởng cũng hiểu, họ Tô làm vậy nhất định chỉ dùng hai chữ để hình
dung – cáo già. Được rồi, có lẽ anh ta không già, nhưng nhất định rất
gian xảo.
Nếu có một ngày, Tô Mộc ôn
nhu lại hoà ái đến trước mặt cô nói: “Hàng xóm dễ thương của tôi…”
Balabala……, cô nhất định
sẽ không chút do dự nghĩ rằng hôm nay anh ta uống nhầm thuốc chứ không
phải thật lòng thích cô.
Đương nhiên, cô cũng không
cần anh ta thích cô, Thuần Tưởng hiểu, tên Tô Mộc kia từng có thời gian
đi đi về về cùng cô, nhưng rất hiển nhiên, tâm trạng chán ghét từ lúc
ban đầu cũng không giảm đi phần nào.
Cô thật sự rất khó chịu,
Thuần Tưởng tự nhận mình đã cố gắng lắm rồi, nhưng anh ta vẫn không thể
nào mà không ghét cô nữa sao?
Đúng vậy, vốn còn nghĩ sẽ
tiếp tục phát triển, ít nhất quan hệ của hai người không còn như lúc
trước, nhưng ngày hôm qua kỳ lạ…
Này! Rốt cuộc đó là cái
thái độ gì chứ!
Không ăn thì không ăn, chết
tiệt, anh ta nghĩ cô đang nịnh bợ anh ta sao?
Thuần Tưởng mất hứng đá cái
đệm bên cạnh một cước, “phanh” một tiếng, vừa lúc trúng ngay ly sữa
trên bàn …
“A a a a…” Thuần Tưởng luống
cuống tay chân dọn dẹp, rơi lệ cảm thán, quả là tên xui xẻo, vừa nghĩ
đến là không có chuyện hay.
Cô chống nạnh, nhìn dấu
vết còn giữ lại trên ghế sofa, âm thầm than thở.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã
không còn sớm, đến lúc ăn cơm tối rồi.
Kết quả…
Trải qua sự quan sát của Thuần
Tưởng, suốt thời gian cơm tối Tô đại thiếu gia cũng không về nhà, nhất
định là vì có giai nhân.
Cô thở dài một tiếng, lại
theo thói quen nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ cùng kim chỉ phút vừa lúc thành
góc 90 độ, chứng tỏ nó đang nói cho cô biết, lúc này – giờ Bắc kinh, là
chín giờ ba mươi.
Thuần Tưởng hưng phấn làm
đồ ăn, rồi buồn bực rầu rĩ ăn cơm, ngay cả cô cũng không hiểu mình đang
buồn bực cái gì, cô cảm giác cô cũng giống tên kia rồi, biến hoá
rất nhanh chóng, từ hưng phấn sang rầu rĩ một cách tự nhiên.
Dù sao thì làm gì cũng
mất hứng. Ăn cơm cũng không có vị gì, xem ti vi thì nhàm chán, cô lại
không muốn lên mạng. Nói trắng ra là không muốn làm gì cả.
Rốt cục, ngoài cửa cũng truyền
về tiếng bước chân.
Về rồi à?! Thuần Tưởng
thật sự rất muốn phỉ nhổ mình, cô đang chờ cái gì cơ chứ?
Lặng lẽ mở cửa ra, Thuần
Tưởng căng tròn hai mắt, len lén nhìn ra ngoài, quả bất kỳ nhiên, ngoài
cửa xuất hiện hai bóng dáng…
Tại sao lại có hai người!!!!
Tay Thuần Tưởng đang giữ
chốt cửa run lên, trong lòng âm thầm nhắc, Tô Mộc a Tô Mộc, đúng là làm
người không thể nhìn bề ngoài, bình thường mi không lên tiếng ai cũng
nghĩ mi là chính nhân quân tử… Nhất định một lúc nào đó, ta sẽ vạch
trần mi ra…
Cái gì? Không phải muốn
đi vào chứ?
Tim Thuần Tưởng đột nhiên
nhảy lên, gương mặt ửng đỏ, hai gò má nóng ran, cô nín hơi nhìn lén
vào bên trong.
Thật ra chỉ có cô là
nghĩ mình làm chuyện này thần không biết quỷ không hay thôi, từ khi
mới đi lên, Tô Mộc đã sớm nhìn thấy cánh cửa khép hờ cùng ánh mắt
tò mò soi mói của cô rồi.
Tên ngu ngốc kia đang làm gì
vậy? Tô Mộc chợt nhíu mày, nhưng không nói gì, tiếp tục quay đầu nói chuyện
với người trước mặt.
“Bây giờ con ở bên ngoài
một mình… Mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, có chuyện gì không
nên hay thì trở về tìm mọi người, dù sao con cũng là họ Tô…”Lăng Diêu
thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
“Được rồi, dì không cần
nói nữa, những điều dì muốn nói con đều hiểu cả, nếu trong nhà có
chuyện gì xảy ra thì cũng đừng gạt con.” Tô Mộc nhàn nhạt cười.
“Nói cho cùng, con vẫn không
muốn trở về nhà?” Lăng Diêu không quanh co lòng vòng, trực tiếp
hỏi.
“Dì Lăng, sao dì cứ nhất
quyết ép con về chứ? Trong nhà có Tô Thần và Tô Viễn là được rồi.
Đừng phiền toái thì hơn. Dù sao con cũng đã trưởng thành, đừng nói
là con, một đứa bé mười tám tuổi rời khỏi nhà sống một mình cũng
là chuyện rất bình thường mà. Không phải con vẫn sống rất tốt sao?
Mọi người đừng quá lo lắng.” Tô Mộc vẫn từ chối.
Lăng Diêu hỏi nữa: “Tại
sao con lại không chịu tha thứ cho cha con chứ? Hai cha con làm gì có
chuyện thù dai nhau… Hay là con với dì…”
“Không thể nào mà, dì
Lăng, xin dì đừng suy nghĩ lung tung.” Tô Mộc nghiêm chỉnh tiếp tục
nói: “Thứ nhất, chuyện giữa con và cha, không phải là thù hằn gì
mà là tính cách không hợp, tính tình con kỳ quái, ba cũng như vậy. Con
không về nhà cũng là tránh để xung đột với ông ấy, còn nữa, dì Lăng…
con đã quen gọi dì là dì rồi, không thể thay đổi, dù sao cũng đã hai
mươi năm, không phải con đã sớm xem dì như mẹ con rồi sao? …Những
chuyện đó dì đừng suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.”
Lăng Diêu gật đầu, biết rõ
tính tình của cậu bé này kỳ quái, dù sao cũng là anh cả trong nhà,
người một nhà thì làm sao mà thù dai được. “Vậy khi nào rảnh rỗi
thì dì sẽ trở về thăm con.”
“Được rồi, dì mau đi đi,
Tô Viễn còn đứng ở dưới đợi dì đó.”
Có lầm lẫn không?!
Thuần Tưởng trợn to mắt nhìn
người phụ nữ đang “khanh khanh ta ta” (ý nói cách gọi thân thiết) với
Tô Mộc, từ khi nhìn thấy người phụ nữ này, cô liền thấy không bình
thường.
Không đúng không đúng, người
phụ này, khí chất thì rất tốt, bề ngoài cũng dễ nhìn, nhưng mà… Dù
nhìn thế nào đi nữa, người này cũng khoảng trong tầm bốn mươi tuổi
trở lên, Thuần Tưởng cau mày, chẳng lẽ Tô Mộc thích “phi công trẻ lái
mái bay bà già sao?”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy
tình thương của bà ta, hoàn toàn là xem Tô Mộc như con trai. (rõ ràng là
con trai người ta mà!)
Không thể nào!
Thuần Tưởng bỗng nhớ lại
một câu nói đùa lúc trước của mình, một người xa hoa như Tô Mộc làm
sao lại ở trong nhà trọ cũ kỹ này được, tám phần là bị bao dưỡng…
Rất khó… Hay là sự thật?
Không thể nào, loại người như Tô Mộc, làm sao có thể… Nhưng cũng không
phải hoàn toàn không có khả năng, tính cách Tô Mộc kỳ quặc, khó đảm
bảo anh ta sẽ không làm những chuyện ngoài ý muốn. Vậy người phụ nữ
là… chủ của anh, sau đó thì sao? Nguyên nhân không ở chung cùng Tô Mộc
là vì – đã kết hôn?! Thật nguy hiểm! Cho nên, Tô Mộc không chỉ là
tiểu bạch kiểm, mà còn là… Tiểu Tammmmmmmm!!!!!
Thuần Tưởng còn đang kết
luận, tưởng tượng ra hình ảnh Tô Mộc đang quỳ xuống, rửa chân mát xa
cho người đàn bà kia, thỉnh thoảng nước mắt lại tuôn rơi ào ào… Mắt
thấy người đàn bà kia đã rời khỏi, không biết từ đâu, một quyết định
dâng lên trong lòng Thuần Tưởng…
Mạnh mẽ mở cửa nhảy ra ngoài…
“Tô Mộc!”
Tô Mộc hơi giật mình, anh
biết nha đầu này đang rình trộm nhưng không ngờ cô đột nhiên chạy đến,
còn… muốn giả làm anh hùng, anh có nhìn sai không vậy?
Tô Mộc không nhanh không
chậm, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Có gì sao?”
“Không, không, tôi… tôi chỉ là…” Thuần Tưởng đột nhiên lo lắng,
giống như tiếng la “Tô Mộc” ban nãy đang vọng lại trong cổ họng cô
vậy.
Thuần Tưởng cúi đầu, thắt ngón tay: “Người vừa rồi… người vừa
rồi…”
“A? Người vừa rồi?” Tô Mộc nghiêng mặt, nghi vấn hỏi.
“Thật ra, anh nói đi… Cái
đó, tôi đã nói với anh, người như anh không cần bao dưỡng cũng có thể
sống được mà… Anh nghĩ đi, anh đâu nhất thiết phải dùng khuôn mặt để
chạy Mercedes-Benz, Rolls-Royce gì đó… Thật ra Cherry QQ (là một dòng xe
hơi) cũng là một phương tiện giao thông, anh cũng có thể coi nó như
chiếc xe, thật đấy, Mercedes-Benz, QQ đều có thể chạy xe trên đường,
nó cũng tốt mà.”
Tô Mộc mặc dù không hiểu
cô đang nói gì, nhưng trực giác làm gân xanh trên mặt anh nổi cả lên: “Cô
đang nói cái quái gì vậy? Tôi cưỡi xe đạp hay đi xe BMW thì liên quan
gì đến cô?”
“Không phải là, ý của tôi là…” Thuần Tưởng hắng giọng, châm chước dùng
từ: “Anh đó, đừng làm những chuyện đó nữa, dù sao thì cũng rất
mờ ám.”