Rốt cục cũng đến nhà, Tô Mộc
cởi áo khoác ra, đặt lên giá áo tinh tế, cầm lấy đồ mặc ở nhà, đi vào phòng
tắm.
Đốc đốc đốc…
Bàng bàng bàng…
Rầm rầm rầm…
Hình như có gì đang kỳ quái
thì phải? Tô Mộc cầm khăn lông, dùng sức xoa xoa tóc.
Đông đông đông…
Tiếng ồn kia dường như không
có ý dừng lại, vội vã lau khô thân thể, Tô Mộc đi ra, cẩn thận nghe lại, dường
như âm thanh kia không còn nữa.
[Chúc các bạn đọc truyện vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
Rốt cuộc là hàng xóm nào? Cãi
nhau mà không có quy củ như vậy?
Tô Mộc không nhớ có hộ gia
đình nào như vậy, nơi anh thuê phòng là một khu cao cấp, khi đó, anh không định
chọn căn hộ này, nhưng vì gần phòng khám, tuy có chút cũ kĩ nhưng cũng coi như
sạch sẽ, ánh mặt trời ôn hoà, mà Tô Mộc cũng là một người thích sạch sẽ, cho
nên coi như nơi này dễ ở. Mà trong chung cư già như vậy, đa số đều là người
già, bình thường không ầm ĩ như hôm nay
Tô Mộc đi đến phòng khách,
ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt rơi xuống cái bàn trà bằng thuỷ tinh, có một lớp
bụi…
Tô Mộc kìm lòng không được
nhíu mày, tại sao? Trong nhà anh, đáng lẽ phải vô cùng sạch sẽ mới đúng
Móc khăn giấy ướt từ trong
túi ra, hiển nhiên, mắt anh không thể dung hợp được tro bụi…
Đụng!
Đột nhiên, một tiếng vang
thật lớn, rõ ràng là xảy ra bên cạnh anh. Rõ ràng, có đồ vật gì đó đang di
chuyển, cho nên…
Tòa nhà như bị nổ bom, chấn
động một cái, cái bàn thuỷ tinh vừa lau sạch sẽ lại… rơi một lớp bụi xuống
Đáng chết!
Tô Mộc nhịn không được thầm
mắng một câu, rốt cuộc là ai không có mắt, tạo nên mặt trận hỗn loạn này!!!
Đông đông đông…
Rầm rầm rầm…
Lại là mấy thanh âm, hiển
nhiên, mấy thanh âm này truyền đến từ cách vách bên kia
Được! Là hộ gia đình mới!!!
Tô Mộc nhớ tới hôm qua, chủ
thuê nhà yêu tiền như mạng gọi đến nói, cái gì mà con gái của dì, hay là cháu
trai bên ngoại gì đấy, nói tóm lại là sẽ ở cách vách nhà anh, đại khái là vừa
tốt nghiệp, là một đứa bé biết thời biết thế.
Tô Mộc kéo kéo khóe môi,
nhưng nụ cười này không tính là nụ cười thật sự, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường
ném đi cái khăn ướt trong tay, có lẽ nên dạy cho nó biết, cái gì gọi là biết
thời biết thế!!!
***
Dọn nhà mệt chết đi, Thuần
Tưởng đấm đấm vai mình, thưởng thức giá sách vừa được chuyển đến vị trí tốt,
không kìm lòng được mà cười, cả nhà, từ máy vi tính đến ghế sa lon, tất cả đều
là tự cô đưa đến, mặc dù mất hết một ngày nhưng cũng chứng minh cô không hề nhu
nhược, một cô gái xinh đẹp cũng không thể so sánh với cô!!!
“Yes! Thật là quá tuyệt vời!” Cuộc sống tự do bắt đầu làm cô nhịn không
được, ngửa mặt lên trời huýt sáo.
Tô Mộc vừa đến trước cửa liền nghe thấy một tiếng cười vô cùng quỷ dị. Thì
ra là… Cái này là đứa bé biết thời biết thế sao?!
Cốc cốc cốc!
Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có, huống
chi, thanh âm vừa rồi hẳn là của một cô bé, nếu đây là một cô bé thiện lương
sạch sẽ, coi như là có thêm một người hàng xóm mới, Tô Mộc cảm thấy cũng không
tệ lắm.
Hình như có người đang gõ cửa?!
Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, lắng nghe, hình như không có, chẳng lẽ nghe
lầm sao, ở đây có ai mà đến tìm cô? Khi dọn đến đây, trừ ba mẹ ra, cô chưa nói
với ai cả.
Cho nên, bên trong dựng lỗ tai nghe, bên ngoài tĩnh tâm chờ kết quả…, kết
quả dĩ nhiên là…
Cốc cốc cốc!!!
Không nhịn được gõ thêm ba tiếng, Tô Mộc nhíu mày. Đây gọi là biết thời
biết thế? Ngay cả cửa cũng không mở!!!
Chết!!! Thật sự có người gõ cửa!
Thuần Tưởng nghe thấy thế vội vã mặc giầy, mặc giầy còn sợ không kịp, sợ
người đứng ngoài chờ lâu mỏi chân!
Thuần Tưởng nắm lấy đồ vặn cửa, xoay xoay, cánh cửa phát ra một tiếng
“nha”, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, mở cửa ra ánh sáng tự nhiên chiếu vào,
một người đàn ông mặc đồ trắng đứng trước cửa, khuôn mặt anh tuấn, vóc người
thon dài cao ngất, nhờ ánh măt trời chiếu vào mà quanh thân phát ra một luồng
sáng nhạt…
Ông trời của tôi…
Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn.
Hoàng tử xuất hiện!
Quả thật là hoàng tử điện hạ trong truyện cổ tích.
Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, có chút mê hoặc… Đây là lần đầu tiên trong
đời cô nghĩ đến từ đó hợp với mình – số đào hoa?!!
Dĩ nhiên, ý nghĩ này chỉ trong nháy mắt, và cũng chỉ có thể là trong nháy
mắt.
Một giây sau, khi vị “Hoàng tử đại nhân” này nói chuyện, cô liền phát hiện,
sự thật luôn cách tưởng tượng rất xa!!!
Cô bé này, sao lại si ngốc đây?
Tô Mộc khẽ nhíu mày, nhìn người này từ trên xuống dưới, tết tóc bím, buộc
đuôi ngựa, mặc quần yếm cao bồi, mắt to nhưng chẳng có thần thái gì, vừa không
xinh đẹp vừa không đặc sắc, thậm chí… Làm anh cảm thấy hơi bị bẩn.
Dĩ nhiên, Thuần Tưởng vừa quét dọn xong, còn vội vã đi ra mở cửa, làm sao
mà sạch sẽ được
“Khụ khụ… Tôi ở cách vách.” Tô Mộc
hắng giọng.
“A A, thì ra là hàng xóm a!
Xin chào xin chào, hôm nay tôi vừa mới đến, hắc hắc… Vừa rồi muốn qua chào hỏi
nhưng không ngờ anh khách sáo như vậy, chưa gì đã đến trước cửa.” Thuần Tưởng
lễ phép vươn tay ra, làm tư thế nắm tay.
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng duỗi
tay ra, phán đoán đầu tiên là bên trong có bao nhiêu vi khuẩn… Có ít hơn bồn
cầu nhà mình hay không …
Chống lại ánh mắt của Tô Mộc,
Thuần Tưởng nhìn về bàn tay mình, quả thật có vài vết bẩn màu đen, có lẽ do vừa
rồi vận chuyển đồ mà dính vào, cũng không chú ý lắm!
Có chút thất lễ thu tay lại,
Thuần Tưởng tranh thu lau lau tay ở ống quần hai cái, nhìn nhìn lại, vết bẩn
màu đen đã lau sạch sẽ, lại vươn tay ra cười hắc hắc với Tô Mộc.
“Xin lỗi, vừa rồi khuân đồ
nên hơi bẩn một chút. Xin chào, tôi là Thuần Tưởng, Thuần Phát Thuần, Nghĩ
trong Suy nghĩ.”
Tô Mộc dĩ nhiên không có ý
nắm tay cô, nhìn cô bé trước mắt này, ấn tượng càng ngày càng kém, khó có thể
tưởng tượng, trên đời này có cô gái không câu nệ tiểu tiết như thế.
Cô… Thật sự vậy sao?!
Nhìn Tô Mộc, Thuần Tưởng
không biết mình đã làm sai điều gì, để người này lộ ra biểu hiện như vậy… Hình
như là ghét, vứt bỏ, khinh thường, miệt thị… Đủ loại từ ngữ để hình dung ánh
mắt này…
“Thuần Tưởng tiểu thư phải
không…” Tô Mộc bĩu môi, nâng cằm cao lên. “Tôi tới đây không có ý gì đặc biệt,
chỉ là… Hy vọng cô có thể chú ý một chút, tự giác một chút, cô dọn nhà như thế
nào tôi không xen vào, nhưng nếu cô dọn nhà xâm phạm đến lợi ích của tôi, tôi
đành phải nhắc nhở. Cô có biết khi cô dọn nhà ầm ĩ bao nhiêu hay không?! Đặc
biệt là tại chỗ có bức tường cách âm kém cỏi như thế này.”
Huống chi, phòng ngủ của hai
người vốn là cùng chung một phòng, sau đó bị tên chủ thuê nhà tham tiền kia
chia làm hai, thế nên ngồi ở thư phòng, Tô Mộc cũng có thể nhìn thấy cách vách
đang làm gì trong phòng bếp, dĩ nhiên, trong một năm qua, căn phòng này vốn
dùng để chứa tạp vật, về phần nó cách âm như thế nào, Tô Mộc cũng không quá để
ý.
“A, thật xin lỗi, dọn nhà nên
có chút ầm ĩ, nhưng chỉ lần này thôi, chắc chắn không có lần sau!” Thuần Tưởng
cười cười, có chút khó xử thu tay lại.
“Cô biết mình làm ầm ĩ là tốt
rồi, làm người nên có chút tự giác, còn nữa…” Tô Mộc nhếch môi, khẽ cười một
tiếng: “Thân là một cô gái, cô nên để ý đến bản thân mình một chút, bản thân
lôi thôi lếch thếch như vậy, đối với những người bình thường mà nói, đúng là
một loại hèn hạ.”
Ôi chao?! Cái gì vậy!!!
Người này, đang nói cái gì?!
Thuần Tưởng vốn đang nghênh
cười bỗng phát hiện có điêu kỳ lạ, người đàn ông này, hình như... nói chuyện
không tốt lắm.
“Bình thường tôi cũng không
phải như thế, chỉ là hôm nay…” Vội vàng giải thích, Thuần Tưởng cảm thấy có lẽ
hôm nay do cô không lễ phép trước, cho nên Tô Mộc mới biểu hiện thái độ tệ như
vậy, cũng không thể trách người khác được.
“Người sạch sẽ, cho dù có làm
vệ sinh thì cũng sạch sẽ thôi, người vô cùng bẩn thì cho dù có thế nào cũng
không thể sửa đổi được tập tính. Dế nhũi thoạt nhìn giống như rùa vàng, nhưng
thực tế nó chỉ là trứng thối.” Tô Mộc nói xong liền đút hai tay vào túi áo, xoay
người bỏ đi, một cô gái như vậy không đáng để anh tốn nước bọt.
“A! Này!” Anh ta, anh ta… Anh ta đang mắng ai trứng thối vậy!!!
Thuần Tưởng thở phì phò trợn tròn mắt, đến tột cùng, nam nhân ác độc này
từ đâu chui ra vậy a! Cô chọc anh ta chỗ nào! Có cần dùng miệng lưỡi bén nhọn
vậy không…
Tóm lại, hận thù giữa hai người cứ như vậy bắt đầu mà kết!!!