Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Chương 30: Chương 30: Cho nên vẫn còn thích anh ta sao?




“Cái gì vậy? Sao đột nhiên lại hỏi tôi?” Chợt nhíu mày, Thuần Tưởng thật không biết nên trả lời như thế nào trước câu hỏi của Tô Mộc.

“Tôi đã nói hết rồi, sao cô lại không nói?” Tô Mộc bĩu môi, xem thường.

“Tôi đâu có nói muốn trao đổi với anh, là anh đồng ý nói chuyện của anh thôi, tôi không muốn nói là chuyện của tôi.” Khó khi Thuần Tưởng gian xảo được một lần, lại còn trước mắt Tô Mộc nữa chứ!

“À, thì ra quan hệ đã đến mức không thể chia sẻ rồi.” Tô Mộc hiểu rõ gật đầu, giống như điều gì cũng đã khám phá được vậy.

Thuần Tưởng lúc này mới hốt hoảng, cô không biết Tô Mộc biết được chuyện gì giữa cô và Tô Viễn, dù sao cũng là anh của Tô Viễn, không thể không biết được, dù chỉ một tí xíu, nhưng… Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ xem chừng không tốt đến nỗi có thể chia sẻ mọi chuyện cho nhau!

Suy nghĩ lung tung, suy nghĩ lung tung, Thuần Tưởng vỗ vỗ trán của mình, đột nhiên phát hiện mình thật ngu xuẩn, tránh trái tránh phải như vậy, chẳng phải càng làm người ta thấy nghi ngờ hơn sao?

“Là đàn anh đại học mà thôi, tôi và Tô Viễn đều tốt nghiệp ở đại học A. Anh ta trên tôi ba năm nên… Cũng không thường gặp nhau lắm.” Thuần Tưởng mơ hồ giải thích quan hệ giữa cô và Tô Viễn, chỉ là bỏ đi những phần không quan trọng mà thôi.

Thật sự là không quan trọng, rất không quan trọng mà. Thuần Tưởng đỡ lại ánh mắt không tin của Tô Mộc, trong mắt giải thích như vậy.

“À, thì ra là đàn anh.” Tô Mộc ồ một tiếng.

“Đúng đúng, tất nhiên, Tô Viễn học trưởng rất bình dị gần gũi, cho nên quan hệ cùng đàn em cấp dưới rất tốt.” Thuần Tưởng tùy tiện cười ha ha, nói đến Tô Viễn dường như đang nói đến một người không quen vậy.

Tô Mộc dĩ nhiên tin cô đang nói thật, bởi vì anh cũng hiểu, mấy câu Thuần Tưởng nói tất cả đều là thật, chẳng qua là bỏ hết mấy chỗ “không quan trọng” mà thôi.

Có phải nên tiếp tục hỏi không?

Tô Mộc tiến thoái lưỡng nan, đi thẳng vào vấn đề nhất định là lựa chọn thối nát nhất, cho nên anh sử dụng chiến thuật quanh co.

“Tiểu tử này có hoa tâm lắm không? Lúc học đại học, có quen nhiều bạn gái không? Khi nó học đại học thì tôi đang ở nước ngoài, thật sự không có thời gian trao đổi cùng nó, tôi thấy có lẽ cô rõ hơn tôi về chuyện này.” Bằng cái cớ muốn hiểu rõ cuộc sống đại học của em trai, bằng giọng điệu vui đùa để nói, Tô Mộc cảm thấy phương pháp như vậy tuyệt không có gì sơ hở.

“Ha ha…” Bất đắc dĩ cười, không biết hôm nay Thuần Tưởng cô đã cười như vậy bao nhiêu lần.

“Tô Viễn học trưởng đẹp trai, thành tích lại tốt, bối cảnh gia đình miễn chê, mọi thứ đều tốt, giống như là bạch mã hoàng tử vậy. Dĩ nhiên có rất nhiều bạn gái.” Thuần Tưởng than nhẹ một tiếng, cứ tưởng là nhẹ nhàng lắm nhưng mọi thứ đều rơi vào tai Tô Mộc.

“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”

“Cho nên… Mặc dù như thế, vẫn thích nó sao?”

Thuần Tưởng giương mắt, ánh mắt nhìn Tô Mộc có vẻ kinh ngạc, có phần bối rối nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục trở về bình thường.

“Có lẽ tôi nói sai chỗ nào rồi! Mặc dù nói anh ta chỗ nào cũng tốt nhưng không có nghĩa cô gái nào cũng phải thích anh ta.” Thuần Tưởng nói đến đây nói, rõ ràng rất lo lắng.

Tô Mộc nghiêng người ngồi trên ghế sofa, lấy tay xoa tóc, mái tóc đã khô nhếch lên, trở về vẻ như ngày thường.

Tô Mộc bình thường thích tán chuyện, bây giờ lại ngồi lặng yên làm Thuần Tưởng nhất thời không biết nói gì cho phải, cắn cắn môi, cô kéo chặc vạt áo nói: “Haizzz… Tôi quấy rầy anh rồi, tôi về đây…”

“Thuần Tưởng, thật ra tôi không hiểu, tiểu tử thúi Tô Viễn kia có điều gì tốt, các cô gái thật sự thích người như nó sao? Nhưng hôm nay tôi coi như biết rồi.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng.

Thuần Tưởng vung tay, lớn tiếng nói: “Tôi không có! Con người ngu ngốc kia… Đúng là khốn kiếp…”

Thật vậy sao? Cho nên mới nói vậy, chứng minh Thuần Tưởng thật sự có quan hệ cùng anh ta, nhưng thật ra Tô Mộc đã sớm phát hiện rồi.

Chính là Tô Viễn… Người mà mình từng thích…

Tô Mộc hít sâu một hơi, khẽ thở ra, không nói những câu ác độc như ngày xưa nữa, toàn thân tản ra một hơi thở khác thường, Thuần Tưởng không hiểu đó là gì.

Tô Mộc nói: “Được rồi.”

“Cái gì?!” Thuần Tưởng sửng sốt

Tô Mộc nói tiếp: “Không phải cô nói đang quấy rầy tôi sao?”

“A…” Thuần Tưởng gật đầu: “Tôi đi đây.”

“Không tiễn.” Tô Mộc nói ngắn gọn, vẫn ngồi trên sofa, giữ vững vẻ yên lặng.

Thuần Tưởng ngừng lại, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra liền quên mất mình muốn nói gì, đành xoay người rời khỏi.

Thuần Tưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại, “bộp” một tiếng, Tô Mộc vẫn ngồi trên ghế sofa, bàn tay đặt lên gối ôm nắm lại thành quyền, có hơi phiền não, chân dùng sức đá cái bàn trà ra thật xa, “bốp” một tiếng.

Mắc mớ gì tới anh!

Tô Mộc thật sự hận mình, sao lại “gà mẹ” như thế, cho dù là tính toán chi li, nhưng vì sao anh lại thấy phiền não như thế? Đó là chuyện giữa Thuần Tưởng và Tô Viễn, một cái rắm cũng không liên quan đến anh!

Anh phiền não cái cọng lông, anh u buồn cái cọng lông, anh hoảng loạn cái cọng lông!

***

“Em thật không hiểu, em không có gì cả, không có vẻ ngoài xinh đẹp, học hành lại không giỏi, ba mẹ chỉ là những công nhân bình thường thôi.”

“Chỉ là của em thì anh đều thích. Anh thích chính vẻ ngoài của em, anh thích chính là thái độ chăm học của em, anh thích chính là thân thế bình thường của em, nhưng không phải vì những thứ này mà thích. Chỉ là vì thích em nên mới thích chúng thôi.”

“Anh thật biết hoa ngôn xảo ngữ, em không hiểu, có cô gái nào mà anh không thể có? Em thật không thể tin được.”

“Đúng vậy, anh cũng không thể tin được, sao lại là em cơ chứ?”

Người con trai cười, đưa tay cô bé đến trước ngực mình rồi đặt lên đó: “Tại sao lại là em chứ? Hỏi nó đi, chắc nó biết đấy!”

Phù phù, phù phù, phù phù…

Trái tim cô gái vững vàng nhảy lên, làm cô không khỏi đỏ mặt, mặc dù ngày thường thích nói cười cùng người con trai nhưng khi đối mặt với tình cảm của mình, cô chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi.

“Anh muốn đi đâu?”

“Này, anh đi đâu vậy?”

Bỗng nhiên, bàn tay nắm chặc cô kia như ẩn như hiện, dường như không còn bắt lấy được nữa, làm trái tim cô bồi hồi, rồi lại cực kỳ lo lắng.

“Em… Cho rằng, anh thật tâm…”

“Nhưng thật ra…”

“Chỉ là… Vui đùa…”

“… Lừa ngươi…”

“Em hận anh đi…”

“…”

***

Thuần Tưởng mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, lớp mồ hôi tinh mịn hiện đầy trên trán, dồn dập thở, khi hơi thở dần dần trở nên ôn hòa lại, cô lấy mu bàn tay lau trán.

Đúng là… Không phải giấc mơ đẹp…

Cô nhíu mày thật chặc, bỗng nhớ lại nội dung trong mộng vừa rồi, trái tim không khỏi co rút đau đớn, mấy lời nói đứt quãng kia, như từng mũi dao, găm thẳng, găm thẳng vào chính lòng cô.

Thôi, còn nghĩ đến những chuyện đó làm gì.

Vẫy vẫy đầu, Thuần Tưởng đi ra ngoài phòng ngủ, liếc nhìn một bàn bánh ngọt làm trong cơn tức giận tối qua, bất đắc dĩ than thở.

Vốn đang vui vẻ, có thể cải thiện mối quan hệ với Tô Mộc, kết quả…

Nhưng không biết tối qua Tô Viễn tìm anh ta có chuyện gì, cứ đuổi Tô Viễn về như vậy, không sợ bị trễ công việc sao?

“Gâu gâu gâu…” Một Đồng Tiền chà chà dưới chân Thuần Tưởng, đôi mắt to long lanh nhìn cô, cô mím môi cười, khom lưng sờ sờ đầu nó: “Đói bụng không, để chị pha cho mày ít sữa tươi vậy.”

Chuẩn bị xong xuôi, Thuần Tưởng vừa mở cửa lại đúng lúc chạm mặt với Tô Mộc.

“Đi làm à?” Dĩ nhiên là Tô Mộc mở miệng trước.

Thuần Tưởng cũng hơi giật mình, nhìn biểu hiện tối hôm qua, giống như anh ta ghét cô lắm vậy, nhưng tâm trạng tối hôm qua của Tô Mộc là như thế nào chứ?

Thuần Tưởng không hiểu, bởi vì ngay chính Tô Mộc cũng không nghĩ ra.

“A… Ừ, đi làm.” Thuần Tưởng thuận tay đóng cửa, gật gật đầu nói.

“Để tôi đưa cô đi.” Tô Mộc nói xong, đi trước một bước ở phía trước, dường như nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại bổ sung một câu: “Chỉ là thuận đường thôi.”

Thật là miễn cưỡng, rõ ràng là cố tình làm vậy, Thuần Tưởng ồ một tiếng, nói: “Đã làm phiền anh rồi.”

Tô Mộc đi tới trước xe, nghe Thuần Tưởng nói vậy, tay cầm chìa khóa có vẻ chần chừ, sau đó cứng rắn nói: “Không cần khách sáo.”

Nói thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên, quá khách sáo, hai người bọn họ khi nào thì khách sáo như vậy, thậm chí còn nói chuyện một cách hài hòa như thế?

Thuần Tưởng vẫn cho rằng “nói chuyện hòa bình” như vậy chính là kỳ vọng của cô, nhưng tại sao khi thật sự “hòa bình”, cô lại thấy bất an, thấy kỳ lạ, chẳng lẽ đã quen với việc cãi nhau cùng anh rồi sao?

“Ơ, cô dâu mới lại đi làm à?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, Thuần Tưởng và Tô Mộc đều xoay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.

Là hai cụ già tóc đã lấm tấm bạc, hai bên cùng đỡ nhau, nở nụ cười nhẹ nhàng đến trước mặt bọn họ, rất gần gũi, rất hiền lành, làm như rất quen thuộc vậy, nhưng hiển nhiên, hai người trẻ tuổi không hề có ấn tượng gì với hai cụ già.

Cũng nở nụ cười thân thiết, Thuần Tưởng vội vàng giải thích: “Cháu, chúng cháu không phải…”

“Ơ! Không phải thì là cái gì chứ?!” Bà lão cười, kéo tay ông lão nói: “Thật là đẹp, người trẻ tuổi, khi còn trẻ chúng tôi còn không tốt như vậy, mỗi ngày đều đấu võ mồm với nhau”

“Bà à, chúng cháu thật sự không phải như bà nghĩ đâu!” Thuần Tưởng dở khóc dở cười, vẫn muốn tiếp tục giải thích.

“Cháu xem, quan hệ của hai cháu tốt lắm mà, nhất định phải sống tốt với nhau nghe chưa?! Tiểu tử, nhìn vợ của cháu đi, chắc lại làm chuyện gì chọc giận cô bé chứ gì. Đừng nghĩ là lão già như ta không biết, hai người nhất định vừa kết hôn không bao lâu!”

Cô thật không biết hai người trong miệng bà lão là ai, dù sao cũng không phải là cô và “ông xã” bên cạnh cô. Thuần Tưởng mở miệng muốn tiếp tục giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, liếc mắt nhìn người kế bên lại thấy anh ta không chút đỏ mặt, lại âm hiểm cười, vẻ mặt “xem kịch vui”.

Ông lão giật nhẹ ống tay áo của bà lão: “Bà nhà ta vốn như vậy, vừa mở miệng thì sẽ nói mãi, người trẻ tuổi còn phải đi làm, không quấy rầy hai cháu…”

“Vâng, ông lão, bà lão, hẹn gặp lại.” Thuần Tưởng nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đi đến chào hỏi với hai cụ già.

Tô Mộc vẫn mím môi, cười tà nhìn cô.

“Này! Sao vừa rồi anh không giải thích chứ?” Thuần Tưởng tức giận, phồng má nói.

Tô Mộc buông tay, nhún nhún vai, mở cửa xe, cười nhạo nói với cô: “Bà xã, đi làm thôi.”

“Anh! Muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?” Thuần Tưởng giậm chân một cái, hừ lỗ mũi, nhưng không nhịn được cười, cảm giác không khí như vậy còn tốt đẹp hơn là khách sáo ban nãy.

“Đúng vậy, thịt heo một mực tăng giá, tôi đành phải chiếm thêm chút tiện nghi của cô thôi.”

“Này! Khốn kiếp, anh mới là heo đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.