Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Chương 37: Chương 37: Quá khứ của bọn họ.




“Thuần Tưởng? Cô chính là Thuần Tưởng sao?”

Đi về phía người đang nhìn cô, cô cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi anh ta có liên quan gì đến cô.

Nụ cười đầy mặt, rực rỡ như ánh mặt trời, bộ dáng phong nhã, nhưng Thuần Tưởng thật không biết mình và anh ta có quan hệ gì. Không nhớ rõ tên người ta hình như không phải một thói quen tốt, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra, dù có lỗi cũng đành chịu, cô làm sao mà biết được chứ?

“À ừm… Anh bạn này… Chúng ta có quen biết sao?” Thuần Tưởng có chút nghi ngờ nhìn người này.

“Ừm, nói vậy là không nhận ra.” Anh bạn điển trai kia lộ ra nét mặt thất vọng, nhất nụ cười vẫn như cũ, vươn móng vuốt ra thân thiết nói: “Nếu không nhận ra thì bây giờ giới thiệu đi. Xin chào bạn, Thuần Tưởng, mình là Tô Viễn.”

“A! ~” Chữ ‘A’ này của Thuần Tưởng có chút kỳ lạ, dùng từ này tuyệt đối không khoa trương.

Tô Viễn chau chau mày.

Thuần Tưởng ha hả nở nụ cười: “Trách chi nhìn thấy quen mắt, hèn gì lại là Tài tử Tô, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Nét mặt đánh giá cảnh giác vừa rồi của Tô Viễn lập tức thay đổi thành một nụ cười, cũng phối hợp chắp tay như Thuần Tưởng đáp: “Đâu có đâu có, khen nhầm khen nhầm.”

Thuần Tưởng chau chau mày, hừ, khen ngươi béo thì ngươi liền giả khiêm tốn sao: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, nổi tiếng thì nổi tiếng, nổi tiếng cả hai mặt tốt và xấu, không chuyện nào không nghe!”

Nha đầu này quả là nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không chút kiêng nể nào.

Nhìn Tô Viễn rõ ràng rất để ý nhưng lại cố tình vờ như không quan tâm tới, Thuần Tưởng không nhịn được bật cười trong đáy lòng.

“Nói giỡn, nói giỡn thôi bạn Tô, bạn không cần để ý đâu!” Thuần Tưởng bĩu môi, vội vàng giảm bớt không khí lúng túng.

“Dĩ nhiên, chỉ là nói đùa, mình làm sao mà để ý chứ!”Tô Viễn ngượng ngập cười, coi như bị Thuần Tưởng sắp xếp vào bẫy.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, bạn Tô, bạn đến tìm mình có việc gì?” Thuần Tưởng cười cười, đi thẳng vào vấn đề, cô không tin Tô Viễn chỉ đến đây để nói chuyện một lát với cô.

Vẻ mặt anh ta như đã chuẩn bị trước, khi gọi tên cô tuy có thể hiện là sững sờ nhưng thực tế thì không sững sờ tí nào, hiển nhiên chắc chắn đã có hiểu biết về một nhân vật vô danh tiểu tốt như cô, nhưng tại sao anh ta lại biết cô, không những vậy còn nhiệt tình như vậy. Thuần Tưởng không thấy đó là điều gì tốt, dù sao anh ta cũng là một anh chàng siêu cấp đẹp trai.

“Tôi tìm cô cũng có thể chỉ để nói chuyện phiếm thôi!” Vẻ mặt Tô Viễn bất cần đời.

Thuần Tưởng hừ hừ một tiếng, khoát khoát tay với anh ta, đi vòng sang đường mình muốn đi: “Vậy, bạn Tô Viễn à, mình thì không rảnh như bạn, mình còn phải lên lớp, sau này gặp lại nói chuyện sau!”

“Này…” Tô Viễn vươn tay ra, ngăn Thuần Tưởng đến trường.

Thuần Tưởng không tin được, nhưng nét mặt lại nhàn nhạt, nheo mắt lại bĩu môi, dĩ nhiên cô không thích người con trai này lắm.

“Bạn không cảm thấy mình cố ý sao?” Nét mặt Tô Viễn nghiêm chỉnh lại. “Gặp bạn ở đây dĩ nhiên là mình cố ý đến chờ, bạn không thấy vậy sao?”

“Bản thân mình chỉ thấy bạn rất khả nghi.” Thuần Tưởng hơi mím môi, cũng chính là sắc mặt hiện giờ. “Cố ý đứng chờ, bụng dạ khó lường, vô cùng đáng nghi!”

Tô Viễn ha ha cười một tiếng, gật đầu nhẹ nói nói: “Quả nhiên có ý tứ.”

Thuần Tưởng dừng lại một chút, không có lên tiếng, cũng không biết câu ý tứ này của anh có ý gì.

Tô Viễn lại nói: “Vẻ mặt bạn thật không giống như khi nhìn thấy đàn anh, như vậy đi… Nếu bạn đồng ý với mình tối nay đi dạo cùng mình, có lẽ mình sẽ tha thứ cho cậu!”

Đúng là chuyện mà Tô Viễn hay làm, Tô Mộc nghe Thuần Tưởng thao thao bất tuyệt, không khỏi dùng suy nghĩ trào phúng mà suy nghĩ, nghe chuyện giữa Thuần Tưởng và Tô Viễn nãy giờ, anh lại càng nóng lòng muốn nghe diễn biến tiếp tục hơn.

Đến tột cùng là chuyện gì mà có thể biến một nha đầu vô tư như Thuần Tưởng trở nên đau khổ như thế?

“Sau đó thì sao? Cô đồng ý với nó?” Tô Mộc đưa tay, nhẹ nhàng xoa trán giúp Thuần Tưởng, Thuần Tưởng cũng không từ chối, cảm nhận xúc cảm từ đầu ngón tay lạnh như băng của Tô Mộc truyền đến, dường như như vậy có thể làm ký ức đau đớn kia giảm đến mức thấp nhất.

“Sau đó…” Thuần Tưởng nuốt nước miếng một cái, tiếp theo nói đâu đâu.

Những chuyện sau đó thì giống hệt như lời Tô Mộc, Thuần Tưởng đồng ý, lúc ấy cô thật không biết anh ta rắp tâm làm gì, chỉ muốn xem xem mị lực của bạn Tô Viễn cao đến đâu, cẩu thả như cô dĩ nhiên không đi tìm hiểu nguyên nhân Tô Viễn tiếp cận. Bởi vì cô không tin được, hoặc không thể ngờ Tô Viễn sẽ làm chuyện gì quá đáng với cô.

Nhưng sau đó, Tô Viễn bắt đầu cuộc sống sau khi tốt nghiệp, theo đuổi một cô bé đàn em vừa không có danh tiếng vừa không có dung mạo, nói chung là chẳng có điểm gì tốt.

Trước cái tên được tăng thêm nhiều từ ngữ như vậy, lúc ấy bạn Thuần Tưởng dĩ nhiên không biết.

Mỗi khi người ta nói đã đến lúc tỉnh dậy, buông tay cho những điều này, cô chỉ khoát khoát tay, về phần Tô Viễn rốt cuộc có phải theo đuổi cô hay không, nói thật cô cũng không dám xác định.

Những hành động của Tô Viễn rất giống như đang theo đuổi cô vậy, thỉnh thoảng lại mời cô đi ăn cơm, uống chút trà, đi dạo, thỉnh thoảng lại trêu cô cười vui vẻ, cũng rất biết nịnh nọt, thường khen cô dễ thương đáng yêu…

Nhưng giống thì mãi mãi cũng chỉ là giống thôi, đến cuối cùng thì cũng vẫn là không phải, trong lòng Thuần Tưởng thầm nhắc nhở mình, cô vốn không phải người dễ xiêu lòng trước sắc đẹp, hơn nữa một người như Tô Viễn, cô vĩnh viễn cũng không tin anh ta đang theo đuổi cô, nếu không thích thì làm sao nói là theo đuổi được.

Thuần Tưởng không xác định được đây có phải một lựa chọn chính xác không, bởi vì Tô Viễn đến nay cũng chỉ hành động như thế này mà thôi, yên lặng làm, tuy nói là theo đuổi Thuần Tưởng nhưng chẳng bao giờ biểu lộ tình cảm yêu thương với cô.

“Nó chắc chắn đang dùng kỹ thuật từng bước thẩm thấu.” Tô Mộc cười vuốt tóc giúp Thuần Tưởng, nhưng nụ cười có chút mất tự nhiên, nhìn kỹ Thuần Tưởng lại, ánh mắt cô như tan rã đi, không hề nhìn anh, chỉ kéo một nụ cười lên cho có lệ.

Trong lòng Tô Mộc rõ ràng hơn bất cứ ai, những trò xiếc kia của Tô Viễn hiển nhiên sẽ làm Thuần Tưởng không đỡ được.

Sự thật quả thật như thế, Tô Viễn chưa bao giờ nói sẽ quen với Thuần Tưởng nhưng thực tế chứng minh, quan hệ giữa bọn họ nghiễm nhiên trở thành người yêu.

Mọi người cơ hồ cũng xem bọn họ như một đôi thiên thành giai ngẫu.

“Thuần Tưởng, nói thử xem, khi nào thì bạn thông đồng với Tô mỹ nam vậy hả?” Những chị em cùng phòng tốt nhất luôn hỏi cô như vậy, nửa hâm mộ, nửa ganh tỵ.

Thuần Tưởng cũng lấy tay chống cằm suy nghĩ, bản thân suy nghĩ. Đúng vậy, rốt cuộc cô có chỗ nào tốt? Tại sao Tô Viễn lại có hứng thú như vậy với cô chứ?

Hơn nữa, trước khi Tô Viễn đến tìm cô, hai người họ dường như không có một chút quan hệ ì, Thuần Tưởng cười cười, cô không nghĩ là dạng “nhất kiến chung tình”, hơn nữa lại đối với Tô Viễn.

“Nghĩ gì thế? Nhập thần vậy?” Khi Tô Viễn tìm đến Thuần Tưởng, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt ngẩn người xuất thần của cô, duỗi hai tay ra lay lay trước mắt cô.

Thuần Tưởng khẽ nhíu mày, đưa móng vuốt của anh ta qua một bên: “Làm gì vậy? Đang trêu chó sao?”

“Ha ha, phải là trêu chọc tiểu bạch thỏ mới đúng chứ.” Tô Viễn nghiêng đầu nhìn ngắm cô.

Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên, sờ sờ mặt, phản kích nói: “Vậy anh là sói xám?”

“Ơ, còn biết tự giác nữa chứ.” Sói xám cười cười nói: “Em cũng biết tiểu bạch thỏ nhất định bị sói xám nuốt vào bụng mà!”

Thuần Tưởng hừ hừ, nét mặt khinh bỉ nhưng lại mơ mơ hồ hồ nở nụ cười.

Tô Viễn nhìn hết những biểu hiện này của cô vào mắt, phát hiện Thuần Tưởng mơ hồ đang ngượng ngùng, trong nháy mắt đó có một xúc động muốn ôm cô vào lòng, và Tô Viễn thật sự làm như vậy.

“A…” Thuần Tưởng không ngờ Tô Viễn lại hành động như vậy, bị anh ta ôm vào ngực, cả người ngơ ngẩn, theo đó là một rung động không kìm được, khuôn mặt đỏ cả lên, Thuần Tưởng đành cúi đầu xuống thấp, lại bị Tô Viễn bắt được, ôm càng chặt hơn.

“Thuần Tưởng, em thật là đáng yêu.” Tô Viễn cười, thuận tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi môi chín mọng nhỏ nhắn của cô, cười hì hì nói: “Thuần Tưởng, cho tới nay… Em thật sự không hiểu ý của anh sao… Hay là chưa từng nghĩ đến… Hay là giả vờ không hiểu?”

Thuần Tưởng mấp máy môi, con ngươi long lanh linh động chuyển quanh: “Anh đang nói gì vậy? Ấp a ấp úng… Làm sao em hiểu được?”

Tô Viễn ha hả cười, lấy tay nắm gương mặt Thuần Tưởng, nói: “Thuần Tưởng, thì ra em mới thật sự là người giả heo phẫn hổ a!”

Thuần Tưởng nghiêng đầu, cười cười, không nói gì nữa, nhích đầu lại gần ngực Tô Viễn hơn.

“Vậy coi như đây là lần đầu tiên chúng ta thật sự ôm nhau đi.” Thuần Tưởng cười ha ha, trên mặt là những hạnh phúc ngây ngô.

Tô Mộc nhìn thấy trong mắt cô một mùi vị không biết nên hình dung thế nào, vẻ mặt Thuần Tưởng lúc này vừa làm anh đau lòng, vừa làm anh thấy đáng giận.

Đau lòng là đau lòng khi nhìn thấy nha đầu này si tình với Tô Viễn như vậy, nhưng cũng hận cô, vì rõ ràng cô biết không nên dính dáng đến Tô Viễn, nhưng lại không thật với lòng mình, lại cố tình nhảy vào bẫy rập của anh ta.

“Thật sự thích nó như vậy sao?” Tô Mộc không kìm được hỏi ra miệng.

Ánh mắt Thuần Tưởng dần dần chuyển sang Tô Mộc, lúc này không biết cô còn say rượu hay không, cô nhẹ nhàng cười: “Ít nhất… Đã từng.”

Một chữ “từng” làm Tô Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng Thuần Tưởng không chút do dự trả lời lại làm anh cảm thấy không thoải mái một chút.

Thuần Tưởng cùng Tô Viễn ‘từng’, đó là chuyện vô cùng xác thực, anh không muốn nói gì, cũng không thể nói gì, bọn họ ‘từng’, anh không cách nào tham dự vào, cũng không muốn thay đổi gì, anh hiểu rõ, anh muốn tìm hiểu quá khứ của cô chỉ vì muốn thay đổi hiện tại, chuyện quá khứ và tương lai, anh không cách nào thay đổi được.

“Vậy sao lại chia tay? Cả hai bên đều thích nhau không phải rất tốt sao?” Tô Mộc giả vờ như không để ý, cố gắng hỏi Thuần Tưởng

Thuần Tưởng ha hả cười một tiếng, trong tiếng cười lộ vẻ khinh thường: “Thích… Thích nhau ư… Làm sao có thể.”

Có vấn đề gì sao? Ngón tay lạnh như băng của Tô Mộc lại chạm vào gương mặt cô, nhưng trong khoảnh khắc đó thì dừng lại: “Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì?”

Sau đó thì sao…

Xảy ra chuyện gì?

Khi tình cảm tiến vào quỹ đạo, dĩ nhiên không cần phải chứng minh nhiều điều gì, Tô Viễn chẳng bao giờ nói ra chữ “thích”, Thuần Tưởng cũng thấy nó không quan trọng đến như vậy.

“Tối nay có rảnh không? Có thể ăn bữa cơm cùng em không!” Mùa hè năm ấy, Tô Viễn đã tốt nghiệp đại học sư phạm, dĩ nhiên bộ dáng như phú nhị đại, anh không cần vội vã tìm việc làm, Thuần Tưởng đã sớm nhìn ra, ngay từ lúc chưa tốt nghiệp, người khác đã phải bận rộn tìm việc làm, còn anh thì chỉ lo bận rộn xoay quanh cô.

” Ừm… gần đây anh hơi bận việc, có thể…” Tô Viễn hơi ấp a ấp úng, không hợp với tính cách của anh ta, Tô Viễn nói dối thì tuyệt đối không có sơ hở gì, nhưng hôm nay thì không như thế.

Thuần Tưởng cũng không có chút tự giác gì, còn cười đùa trêu ghẹo cùng anh: “Thế nào? Không phải chưa muốn tìm việc sao? Sao lại bận như vậy?”

“Xem em nói kìa, anh mà không làm việc tốt thì sau này làm sao mà nuôi em chứ.” Không rõ lắm Tô Viễn đang làm gì, chỉ thấy giọng nói anh bỗng hạ thấp xuống, cười cười nói.

“Được rồi, được rồi. Vậy hôm nào anh rảnh chúng ta…” Thuần Tưởng suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Viễn cắt đứt.

“Gần đây, gần đây anh thật sự rất bận… Ngoan đi, đợi tựu trường em vào học lại rồi, anh nhất định mời em ăn bữa tối, em muốn ăn gì chúng ta ăn đó được không? Được rồi, lần trước không phải em nói tiệm ăn kia không ra gì, nhưng đồ ăn rất ngon, muốn đến đó lại lần nữa sao? Đợi khi đó chúng ta sẽ lại đến đó nhé!”

“Được rồi được rồi, không gặp cũng được, anh cứ tiếp tục làm việc đi, cũng không phải lần đầu tiên em một mình.” Thuần Tưởng bĩu môi, mặc dù bên ngoài thể hiện như không cần nhưng thực tế, bên trong vẫn có chút để ý.

Sau đó, suốt cả kỳ nghỉ hè, hơn một tháng Thuần Tưởng cũng không gặp lại Tô Viễn, lúc mới bắt đầu thì điện thoại không ngừng, nhắn tin nhiều lần, nhưng về sau, hai người gọi điện thoại dần dần ít đi, số lượng tin nhắn cũng vơi đi.

Tuy thần kinh không tốt, phản ứng lại trì độn, đối mặt tình huống như thế, khi đó Thuần Tưởng cũng phát hiện có điều gì đó kỳ lạ.

“Tại sao lại như vậy? Tô Viễn sao đột nhiên lại chuyển biến thái độ như thế?” Tô Mộc thật ra đã sớm ngờ tới việc này, với tính cách của Tô Viễn, hai ba ngày không gặp liền thấy chán chường thôi.

Thuần Tưởng suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời, Tô Mộc không khỏi có chút bận tâm, ngẫm lại, có lẽ bản thân anh không nên hỏi quá nhiều, dù sao thì nhớ lại cũng sẽ rất đau lòng.

Thuần Tưởng hồi lâu cũng không lên tiếng, Tô Mộc xoay mặt đi qua, không khỏi giật mình, nha đầu này, còn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.