Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Chương 12: Chương 12: Thức ăn! Không chỉ dùng để ăn mà thôi




“Thuốc của cô!” Tần Phong Thành cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời, giành lấy đồ ăn trong tay Thuần Tưởng.

“A! Anh là…” Vừa nghĩ đến một người khác, làm Thuần Tưởng cảm thấy có chút khó xử.

Tần Phong Thành cười hắc hắc, sờ sờ ót, lại vươn tay ra, tư thế bắt tay: “Xin chào, tôi là Tần Phong Thành, cũng là bác sĩ ở phòng khám này, nhưng… so với lão đại thì có lẽ còn kém xa…”

Thuần Tưởng cũng mỉm cười, gật đầu với anh, liếc nhìn đồ ăn đang cầm trên tay anh, nét mặt cô có lỗi, dường như không muốn bắt tay hay gì đó: “Tôi là Thuần Tưởng.”

Vừa rồi ở tiệm ăn cô đã thấy Tần Phong Thành, nhưng vì đứng cách khá xa, lại phải né né tránh tránh, Thuần Tưởng khó mà nhìn kỹ được Tần Phong Thành, lúc này người này đang đứng trước mặt cô, cô dĩ nhiên phải đánh giá tỉ mỉ anh ta một phen.

Gương mặt như trẻ con, có vẻ khá đáng yêu, khi cười lên thì cảm thấy như tinh thần phấn chấn, ngũ quan tuấn lãng, quả là một anh chàng đẹp trai rất được, Thuần Tưởng thấy có một chút kỳ lạ, nơi này thật sự là phòng khám sao?! Hay là khi Tô Mộc kia tuyển người, điều kiện đầu tiên chọn là – ngũ quan không đạt tiêu chuẩn, đào thải?!

Mặc dù cũng khoác áo khoác trắng giống Tô Mộc, nhưng cảm giác với Tần Phong Thành hoàn toàn khác với hắn ta, quả thật rất giống như một bác sĩ tốt, còn Tô Mộc thì …

Thuần Tưởng bĩu môi, nhìn lại Tô Mộc đứng cạnh, phát hiện ánh mắt anh ta không được tốt lắm, cô không khỏi sửng sốt.

Biến thái sao! Đúng vậy, đây đúng là biến thái trong truyền thuyết, giống như ai đó đã từng nói, bác sĩ thật ra rất BT(vô cùng)! Tính cách quái dị của Tô Mộc không chừng chính là do nghề nghiệp tạo nên!!!

“Tôi đưa vào cho các anh.” Vừa nói, Thuần Tưởng vừa đưa tay đẩy cửa, đi vào phòng làm việc. Nhưng không ngờ Tô Mộc cũng đi theo vào.

“Anh… Sao lại đi vào?” Thuần Tưởng xoay người, nhìn Tô Mộc đứng trước cửa, đưa tay chốt lại, trong lòng có dự cảm bất tường.

“Đây là phòng làm việc của tôi, tôi muốn ra hay vào thì cần cô nói sao? Đặt đồ ăn xuống rồi mau chóng trở về tiệm ăn, tiếp tục lau bàn của cô đi.” Tô Mộc vừa nói, vừa xoay người ngồi xuống ghế.

Thuần Tưởng bĩu môi, đặt đồ ăn xuống rồi chuẩn bị rời khỏi.

“Đợi chút!!! Được rồi, đi tìm Tần… Thôi, hay là cô đi theo tôi vậy.” Tô Mộc đột nhiên đứng dậy từ trên ghế, kéo Thuần Tưởng đi ra ngoài.

“Các ngươi trước đi ăn cơm đi, đồ ăn mua ngoài ở trên bàn ta.” Cây gỗ vang một tay mang theo Thuần Tưởng, vừa hướng trước mặt hai người nói.

Trương Gia và Tần Phong Thành liếc mắt nhìn nhau, cười trộm rồi chạy về phòng làm việc chốt cửa lại.

“A! Này, anh làm gì thế? Anh không đi ăn à? Bây giờ thức ăn còn nóng, là lúc tốt nhất cho dạ dày, để nguội thì ăn hết được rồi!” Thuần Tưởng cau mày nói với Tô Mộc.

Khi cô nhìn lại, người ta đã ăn sạch hết những mỹ vị này, đó đơn giản là đang khinh nhờn với mỹ vị!

“Cứ ăn vậy đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi ăn như vậy.” Nghe Thuần Tưởng nói như thế, khó khi giọng nói Tô Mộc nhu hòa dần.

“Như vậy thì không tốt cho dạ dày.” Thuần Tưởng nói xong mới phản ứng được, câu nói vừa rồi như đang quan tâm anh ta vậy, cô ngẩn người rồi nhanh chóng bổ sung: “Thức ăn ngon của tiệm chúng tôi không phải thứ để mấy người dễ dàng đạp lên nó, nếu thuần tuý chỉ muốn bỏ vào bụng thì cũng đừng làm như thế, trừ bổ sung chất dinh dưỡng, năng lượng cho cơ thể, thức ăn cũng có những ưu điểm riêng của nó. Ví dụ, nếu hiện giờ tâm trạng của anh không tốt, chỉ cần ăn món mà mình thích, anh nhất định sẽ thấy tinh thần phấn chấn trở lại.”

Lực ảnh hưởng của thức ăn lớn đến như vậy đấy, nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến chuyện mà chúng ta đang suy nghĩ trong lòng, khi buồn thì ăn đồ ngọt, khi vui thì ăn thức ăn cay…

“Cho nên, rất nhiều, rất nhiều chuyện, không phải đơn giản như anh nghĩ đâu.” Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, chân thành nói.

“Aizzz, ăn cơm thì ăn cơm thôi, có cần phiền phức phức tạp vậy không?” Tô Mộc khinh thường nói.

“Đó chính là điểm mà anh không hiểu!” Thuần Tưởng vẫn còn muốn nói tiếp nữa.

Tô Mộc chỉ đứng trước bàn làm việc, kéo hộc tủ lấy một chồng giấy ra, tìm kiếm rồi rút ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Thuần Tưởng.

“A!!” Thuần Tưởng hơi ngây ngốc một chút, nhìn thoáng qua tờ giấy, vẻ mặt không khỏi đen lại, thì ra là cái này.

“Tham tiền…”

Cô nhịn không được liếc trắng anh một cái, sau đó hằn học lấy tiền từ trong túi ra.

Đó là một danh sách nộp tiền, trên đó viết rõ tên thuốc, đơn giá, cùng số lượng sử dụng. Ba trăm tám mươi tám đồng tám, quả là một con số chi tiết đến không thể chi tiết hơn, Thuần Tưởng thầm than giá tiền quá cao, vừa phỉ nhổ thay cho thế giới đầy bi kịch này, vừa rút tiền từ trong túi ra, rút hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Tô Mộc lúc đầu còn rũ mắt, nhìn chằm chằm tờ phiếu, hồi lâu sau thấy nha đầu kia không có động tĩnh gì mới chậm rãi giương mắt lên, dời sang người cô: “Không có tiền à?”

“Ai không có tiền chứ!” Thuần Tưởng đột nhiên đỏ mặt, lấy một tấm giấy màu đỏ bạc ra đưa đến trước mặt Tô Mộc: “Không phải là không có! Là không có mang! Nghe thấy chưa? Không có mang! Ai đi làm mà lại mang cả một đống tiền trên người thế kia. Cái đó… Ngày mai tôi giao cho anh, hoặc là sau khi về nhà đưa!” Nói xong, Thuần Tưởng vò nát tờ giấy bỏ vào túi mình, xoay người bước đi ra ngoài.

Tô Mộc đưa tay ra đè lấy tờ tiền suýt nữa bị gió thổi bay mất, môi mỉm cười, nha đầu này, không có tiền mà còn khí thế anh hùng như thế.

Hai người đang đứng trong phòng làm việc xới cơm len lén nhìn qua khe hở:

“Ôi chao ôi chao ôi chao! Ha ha ha…” Tần Phong Thành nuốt một ngụm cơm lớn, dùng cùi chỏ chọt chọt Trương Gia.

Trương Gia lại chỉ cười một tiếng, khinh thường liếc anh một cái.

Thuần Tưởng trở về nhà hàng, hồng hộc thở dài, vừa rồi còn khí thế anh hùng, bây giờ đã nằm úp sấp lên bàn, rầu rĩ tựa như quả bóng bị xì hơi vậy.

Phi phi phi!

Quả thực là quá mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi, mất mặt còn chưa tính, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều là trước mặt tên họ Tô đó chứ, Thuần Tưởng cô sau này làm sao mà lăn lộn nữa?!

Quả thật là nghiệt duyên giữa cô và họ Tô quá sâu, làm hàng xóm còn chưa tính, bây giờ ngay cả làm việc cũng là kế bên, a a a a!

Quả thực là làm người ta không thở nổi, Thuần Tưởng bất đắc dĩ chải chải tóc.

“Muốn lấy lại?” Một tiếng nói hồn hậu đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Thuần Tưởng xoay đầu qua, nhìn thấy người đến là Vương Lợi – cũng chính là vị mà tuần đầu tiên đến làm việc Thuần Tưởng đã gặp phải.

“Sư phụ, đến khi nào cháu mới có thể theo ông học nấu nướng ạ? Cháu thật sự không hợp với nghề bán hàng này, cháu…” Thuần Tưởng có chút buồn bực, đẩy toàn bộ tức giận trong lòng mình đi ra.

Ông lão nhíu mày, có chút khinh thường nhìn cô: “Tiểu nha đầu, đừng nóng lòng quá. Một chút định lực cũng không có, còn nói muốn làm đồ đệ của ta? Cô cứ đi hỏi những đồ đệ khác đi, bọn họ đều có một thời gian làm phục vụ khá lâu, huống chi…”

Trong mắt ông lão xuất hiện một ánh sáng khó hiểu, ông ta nói tiếp: “Ta có thể nhìn thấy, tâm trạng của cô lúc này không ổn định. Nếu cô hy vọng có thể học gì đó từ ta, cô có thể tiếp tục ở lại, nhưng… Tạm thời ta không cho cô vào bếp. Dĩ nhiên, nếu không thích công việc phục vụ này… Cô có thể rời khỏi…”

“Nhưng mà…” Con ngươi của Thuần Tưởng giật giật, còn muốn nói gì đó nhưng ông lão đã sớm quay người đi.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi món ăn này là gì vậy?” Người đàn ông bên cạnh kéo áo hỏi Thuần Tưởng.

Mặc dù vừa rồi không vui nhưng nói với thực khách, Thuần Tưởng vẫn gắng gượng mỉm cười: “A, ngài hỏi món này à, đây gọi là ‘Chua trà xào say hà’.”

“Chua trà… Say hà…” Thực khách kia nở nụ cười gật đầu: “Hay, quả nhiên rất hay, vậy… Có thể nói cho tôi biết món ăn này làm thế nào không?”

Trước khi đến công viên Thuý Hương làm việc, Thuần Tưởng đã sớm học hết các công thức món ăn ở nơi này

***

Món ‘Chua trà xào say hà’ này là một trong những món nổi tiếng của công viên Thuý Hương, dĩ nhiên cô biết rõ trình tự làm món ăn này.

“Thưa, món ăn này đầu tiên phải lấy thực phẩm chất lượng cao Trà Long Tĩnh đã phơi khô rồi, bỏ vào ngâm giấm chừng mười phút, sau đó xào với tôm đã bóc vỏ.” Thuần Tưởng cười trả lời.

“Nhưng rất kỳ lạ… Nếu ngâm giấm rồi thì giấm sẽ làm mất đi mùi hương của trà mất.” Thực khách kia quả nhiên không phải một người thưởng thức món ăn bình thường, trong lời nói lộ ra vẻ chuyên nghiệp rõ ràng. Hiểu được thấu đáo một đạo lý về thứ ăn rất đơn giản này, Thuần Tưởng nghĩ, đây không chỉ là một người biết thưởng thức, mà còn là một chuyên gia!!!

“Cái này thì … Rất đơn giản, chỉ cần…”

Trong lúc trò chuyện với vị thực khách này, Thuần Tưởng vô tình nhìn thấy ánh mắt của ông lão, trong lòng thầm giật mình, nghĩ có lẽ chắc chắn lại sắp bị dạy dỗ rồi.

Lại chưa từng nghĩ, khi thấy người ta xoay người rời khỏi, khóe miệng vẫn còn một chút nụ cười mơ hồ.

Chẳng biết vì sao nhưng tâm trạng của Thuần Tưởng dường như tốt hơn nhiều, ngồi thẳng lên, cô gật đầu với vị thực khách trước mặt: “Cám ơn ngài đã không ngại học hỏi người dưới, chỉ tiếc là tôi còn có việc bận, nếu không nhất định sẽ bị trừ tiền lương!”

Vị thực khách kia ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Thuần Tưởng, Thuần Tưởng hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác, vị thực khách trước mắt này đã lộ ra vẻ thành thục của tuổi tác, trên dưới ba mươi, mắt ngọc mày ngài, rât có khí phách.

“Tiểu nha đầu, không phải chỉ là phục vụ thôi sao.” Cách nhìn người trong mắt hắn cùng năng lực thưởng thức món ăn của hắn, dường như không thể phân biệt cao thấp được.

Thuần Tưởng mím môi, không xác nhận, cũng không phủ nhận.

“Chỉ một người đưa thức ăn, phục vụ mà thôi, sao lại rõ ràng như vậy.” Người nọ giống như đang xác định đáp án vậy, tiếp tục nói: “Làm phục vụ ở chỗ này, quả là đại tài tiểu dụng (*)”

Vừa nói, người nọ vừa lấy giấy ra chùi miệng, hiển nhiên đã ăn no rồi, hắn đứng dậy, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi quần ra nhét vào tay Thuần Tưởng: “Tin tôi đi, chúng ta còn có cơ hội gặp lại sau!”

“Hoan nghênh quang lâm.” Thuần Tưởng thật không hiểu được, nhưng vẫn theo bản tinh thốt ra câu nói kia.

Nhìn bóng lưng của người nọ rời khỏi, cô lại theo bản tính nhìn lại danh thiếp trong tay, trái tim không khỏi kinh hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.