Sau hai ngày trôi nổi trên biển, cuối cùng nhóm Puna cũng đã cập bến. Chỉ là không nghĩ, ngay khi vừa cột thuyền, ngước mắt nhìn lên, liền thấy nòng súng chĩa thẳng vào bọn họ.
- Không ngờ à?
Một tiếng cười kinh khỉnh kéo dài, ngài cảnh sát trưởng Vangeld lững thững bước tới, tay cầm điếu xì gà, làn khói trắng lờ mờ bay ra từ khóe miệng.
- Xin hỏi...
Giọng nói rụt rè của Ora vang lên, đáp lại chính là nét mặt dữ tợn của Mr.Vangeld.
- Hử?
Với chức ngiệp mới trong nhóm sát thủ SS là Puppeteer, cậu tuy chẳng thoát được chân phụ việc, thậm chí là đảm trọn vai người hầu, nhưng vẫn là có tiếng nói. Hiện giờ, cái bụng của ai nấy cũng đều đã đói meo, chưa kể đến Mun đang cần tịnh dưỡng và thái độ thèm khát đồ ngọt đến độ bị đánh bất tỉnh để kiềm chế cơn phá phách như Puna thì việc hệ trọng nhất bây giờ chính là phải kiếm bữa tối.
- Trước khi làm điều ngài cần làm, có thể mua cho chúng tôi ăn gì đó đã được không?
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, mấy tên cớm vây quanh hai mắt nhìn nhau, bỗng phá lên cười, ngay cả viên cảnh sát trưởng cũng khệ nệ nhếch miệng khinh bỉ:
- Thằng nhóc này bị não rồi.
- Bộ mày nghĩ chúng tao là chân sai vặt hay sao hả?
- Ngoan...rồi mày sẽ được ăn cơm tù suốt đời thôi.
Tiếng cười nhạo vang lên không ngớt, đồng thời cũng khiến cho một bến đỗ yên ắng trở nên ồn ào. Cái chỗ vô tình ấy, lại hữu ý đánh thức một con quái vật khát đồ ngọt.
Hestia ngồi bên cạnh thấy Puna mệt mỏi gượng dậy, ánh mắt đỏ đục đáng sợ, sát khi tỏa ra bao trùm, những ngón tay cứ kêu lên răng rắc, âm thanh đó thực rợn người khiến cô không khỏi thở dài, cũng có chút cảm giác thương tâm cho đám cớm đần độn:
- Cái miệng hại cái thân mà.
Puna lướt qua từng tên một với tốc độ khó nắm bắt bởi mắt thường, chỉ có thể thấy rằng, chính xác 7.00 giây, toàn bộ cảnh sát được trang bị vũ khí đến tận chân răng đều lần lượt ngã khụy, trên khuôn mặt còn chưa ngớt nét cười.
Lảo đảo tiến tới chỗ vị cảnh sát trưởng, giọng cô rõ ràng rành mạch, tuy có vẻ yếu đuối, nhưng toàn phần đều là đe dọa:
- Nôn hết tiền ra đây.
Mr.Vangeld giật nảy, theo phản xạ rút súng bắt vào thân hình nhỏ bé phía trước:
- K...không...thể...nào...
Tại sao, mình chỉ chĩa về một điểm, chẳng thấy nó di chuyển một bước, vậy mà tất cả đạn đều trật lất. Quỷ thần ơi!
Mr.Vangeld vô thức lui về phía sau, không để ý liền vấp ngã, cả người run lên bần bật:
- Ác...quỷ?
- Tiền.
Trong đầu chẳng có suy nghĩ, nhưng tay lại cứ theo đà mà thọc vào túi quần, lôi ra một cái ví dày cộp, tuốt luôn chiếc nhẫn vàng đính ngọc, lại tháo cả vòng cổ nặng trịch, hai tay kính cẩn dâng lên.
Puna bình thản bảo Ora cầm lấy tất thảy, chịu trách nhiệm mua vài món ăn nhanh tạm thời, riêng bánh ngọt và kem thì phải đem về càng nhiều càng tốt. Về phần Mun, liền gọi cho một vị bác sĩ nổi tiếng trong thế giới ngầm, không chỉ ở tài năng mà còn là giá cả: đối với Puna, hắn nguyện chữa trị miễn phí.
“...”
Không có phản hồi, nhưng lại vẫn bắt máy, đầu dây bên kia chỉ im lặng, đằng này điện thoại Puna cầm trên tay cũng chỉ để nguyên.
- 5 phút! - Thản nhiên kết thúc cuộc gọi sau khi nói chỉ vẻn vẹn có hai chữ, cô nàng ngồi trên hàng rào giăng bên bến thuyền, hai chân đung đưa, chờ đợi người đến. Quả nhiên, chưa đầy 5 phút tính từ lúc màn hình điện thoại tối đen, một chiếc xe tải sặc sỡ đang chạy đến với tốc độ khó tin, đằng sau không ngớt tiếng còi cảnh sát. Trên trần xe chễm chệ một con mèo đen béo tròn ục ịch, đôi mắt to, tròng xanh thăm thẳm, thản nhiên vươn dài cổ đón gió, thế quái nào dưới áp lực như vậy mà không bay tuột ra sau.
“Kít...kít”
Gạt cần đột ngột, cả xe nghiêng ngả, từ đường cái ngoặt sang phải, xông thẳng đễn chỗ Puna.
- LÊN ĐI!!!
Tiếng nói vọng ra từ trong xe, giọng cao vợi. Lái lụa đến mức khó tưởng tượng, động cơ chưa tắt hẳn, áp sát vào bến như thể sắp rơi tõm xuống biển, thùng xe bật mở, Ora nhanh nhẹn đỡ Mun nhảy lên, Puna thong thả lộn một vòng hoàn hảo, oai vệ đứng ngay mép cửa, Hestia vội vàng vác theo đống kho báu, bám vào cánh tay đang chìa ra của Puna, chật vật trèo vào. Mọi việc xảy ra đủ nhanh để chạy thoát khỏi con mắt cảnh sát. Người đã lên đủ, tốc độ của chiếc xe đột ngột tăng vọt đến tới đa, chẳng bao lâu đã cắt đuôi đám cớm, rồi thong thả chạy trên đường vắng, đến một khu vực hẻo lánh âm u.