Cái Chết Huy Hoàng

Chương 5: Chương 5




Eve lê thân được về căn hộ lúc gần một giờ sáng. Đầu cô quay cuồng. Đêm nay Mavis được nghỉ và cô nàng có ý tưởng hai người đi ăn tối ở một rạp đấu. Đã biết trước sáng hôm sau cô sẽ phải trả giá cho cuộc vui buổi tối, Eve lột bỏ quần áo trong lúc vào phòng ngủ.

Ít nhất buổi tối đi chơi với Mavis đã tống vụ án Towers ra khỏi đầu cô. Eve có lẽ đã lo mình không còn lại chút tỉnh táo nào, nhưng cô quá mệt mỏi không muốn nghĩ đến nữa.

Cô ngã úp mặt xuống giường, trần trụi và ngủ thiếp đi trong giây lát.

Eve tỉnh dậy, bị kích thích dữ dội.

Hai tay Roarke đặt trên người cô. Cô biết đường nét của chúng, nhịp điệu của chúng. Tim cô đập mạnh lên mạn sườn, rồi nhảy lên tận cổ khi anh hôn môi cô. Môi anh thèm khát, nóng bỏng, không cho cô lựa chọn, thực sự không có lựa chọn nào ngoài việc đáp ứng lại. Thậm chí khi cô dò dẫm cơ thể anh, những ngón tay dài khôn ngoan ấy đã xuyên thủng cô, ngập sâu trong cô, khiến cô dấy lên niềm khoái cảm điên cuồng.

Miệng anh trên ngực cô, mân mê, nhấm nháp, nhay nhay hàm răng. Bàn tay khéo léo không biết mệt mỏi của anh khiến cô rên rỉ vì sốc và hàm ơn. Một cơn cực khoái chao đảo khác chồng lấn lên lần thứ nhất.

Tay cô tìm điểm tựa nơi tấm chăn rối tung, nhưng không gì có thể giữ cô lại. Khi người cô lao lên trước, cô bám chặt anh, móng tay xuôi lưng anh, đến khi nắm được tóc anh.

“Chúa!” Đó là từ duy nhất cô thốt được khi anh chìm vào cô, thật mạnh, thật sâu đến mức cô ngạc nhiên vì đã không chết do niềm khoái cảm đó. Thân thể cô ưỡn cong không cưỡng nổi, điên cuồng, tiếp tục run rẩy cả sau khi anh đã nằm gục trên cô.

Anh thở dài khoan khoái, uể oải dúi dụi vào tai cô. “Xin lỗi đã đánh thức em.”

“Roarke? Là anh sao?”

Anh cắn cô.

Cô cười lặng lẽ trong bóng đêm. “Em cứ nghĩ đến mai anh mới về.”

“Anh gặp may. Rồi anh lần ra dấu vết của em vào trong phòng ngủ.”

“Em đi chơi với Mavis. Bọn em đến một nơi gọi là Armageddon. Thính giác của em bắt đầu quay lại rồi.” Cô vuốt ve lưng anh, ngáp lớn. “Chưa sáng sao?”

“Chưa.” Nhận thấy vẻ mệt mỏi trong giọng nói cô, anh trở người, kéo cô lại gần, rồi hôn vào thái dương cô. “Ngủ đi, Eve.”

“Em ngủ đây.” Cô thực thi trong chưa đến mười giây.

Anh thức giấc khi có ánh nắng đầu tiên và để cô cuộn tròn trên giường. Trong bếp, anh đặt chương trình cho Auto Chef pha cà phê và làm bánh nướng. Bánh mì sắp hỏng, cũng chẳng ngạc nhiên. Xem như đang ở nhà mình, anh ngồi cạnh màn hình trong bếp và đọc lướt qua báo chí, mảng tài chính.

Anh không thể tập trung.

Anh đang cố không phật lòng về việc cô đã chọn chiếc giường của cô thay vì giường của họ. Hay cái anh muốn cô nghĩ là giường của họ. Anh không khó chịu với việc cô cần không gian riêng; anh hiểu rõ nhu cầu về sự riêng tư. Nhưng căn nhà anh đủ lớn để cô có thể chiếm hữu nguyên một chái nhà nếu cô muốn.

Rời màn hình, anh bước đến cửa sổ. Anh không quen với cuộc tranh đấu này, cuộc chiến để cân bằng giữa đòi hỏi của anh và của một người khác. Anh đã lớn lên với suy nghĩ cho bản thân trước hết và cả sau cùng. Anh đã phải làm vậy, để tồn tại và để thành công. Đối với anh, hai điều đó quan trọng không kém gì nhau.

Thói quen khó bỏ - hoặc từng khó bỏ, cho đến khi gặp Eve.

Thật xấu hổ khi thừa nhận, thậm chí là với bản thân, rằng mỗi lần anh đi xa vì công việc, một mầm mống lo sợ nảy nở trong tim anh rằng cô sẽ rời bỏ anh lúc anh quay về.

Sự thật đơn giản là, anh cần một điều mà cô đã từ chối cho anh. Một sự ràng buộc.

Rời cửa sổ, anh quay lại màn hình và cố đọc.

“Chào bình minh,” Eve nói từ ngưỡng cửa. Cô thoáng cười rạng rỡ, vì niềm vui được nhìn thấy anh và cũng vì cuộc chơi bời của cô ở Armageddon đã không gây ra hậu quả như cô lo sợ. Cô cảm thấy thật sảng khoái.

“Bánh mì nhà em hỏng rồi.”

“Mmm.” Cô thử cắn một miếng bánh trên bàn để kiểm tra. “Anh nói đúng.” Cà phê bao giờ cũng ngon hơn. “Có tin gì đáng để em quan tâm không?”

“Em có quan tâm đến vụ thâu tóm Treegro không?”

Eve nheo một mắt khi cô nhấp ngụm cà phê đầu tiên. “Treegro là cái gì và ai thâu tóm?”

“Treegro là một công ty trồng rừng, do đó mà có cái tên ca tụng mỹ miều ấy.

Anh đang thâu tóm nó.”

Cô cười. “Hiểu rồi. Em đang nghĩ về vụ Towers.”

“Tang lễ Cicely được tổ chức vào ngày mai. Bà ấy là nhân vật quan trọng, và là tín đồ Công giáo đủ để được tổ chức tang lễ ở nhà thờ thánh Patrick.”

“Anh đến không?”

“Nếu anh sắp xếp lại được vài cuộc hẹn. Còn em?”

“Có.” Eve suy tư, dựa lưng lên bàn. “Có lẽ tên giết người cũng ở đó.”

Cô quan sát khuôn mặt anh khi anh đang xem màn hình. Cô nghĩ, trông anh không hợp khi ở trong bếp nhà cô, với chiếc áo sơ mi vải lanh đắt tiền cắt may tỉ mỉ và mái tóc sang trọng vuốt ngược trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia.

Cô đợi đến khi anh rời mắt khỏi màn hình, nhìn cô.

“Có việc gì sao?” Anh hỏi, biết rõ cô đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Không. Em đang suy nghĩ thôi. Anh biết rõ Angelini đến thế nào?”

“Marco à?” Roarke nhíu mày vì anh đọc được gì đó trên màn hình, lấy sổ tay ra, ghi chú. “Anh thường xuyên va chạm với ông ta. Bình thường đó là một doanh nhân thận trọng, luôn là một người cha tận tụy. Thích sống ở Italy, nhưng căn cứ quyền lực của ông ta lại ở đây, New York. Đóng góp hào phóng cho Nhà thờ Thiên Chúa.”

“Ông ta được lợi về tài chính sau cái chết của Towers. Có thể chỉ là một giọt nhỏ trong đống tài sản của ông ta, nhưng Feeney đang kiểm tra việc này.”

“Lẽ ra em có thể hỏi anh,” Roarke nói. “Anh phải nói với em là Marco đang gặp rắc rối. Không nghiêm trọng lắm,” anh đính chính khi mắt Eve sắc lẹm. “Ông ta đã có mấy vụ mua bán thất bại trong năm vừa rồi.”

“Anh nói ông ta là người thận trọng mà.”

“Anh nói thường thì ông ta thận trọng. Ông ta mua một số tác phẩm nghệ thuật tôn giáo mà không kiểm tra kỹ càng. Lòng sốt sắng đã cản trở óc nhạy bén kinh doanh của ông ta. Chúng là hàng giả, ông ta thua lỗ nặng.”

“Nặng thế nào?”

“Hơn ba triệu. Anh có thể cho em con số chính xác, nếu cần. Ông ta sẽ khắc phục được,” Roarke nói thêm, kèm theo một cái nhún vai cho ba triệu đô la mà Eve biết cô sẽ không bao giờ quen được. “Ông ta cần tập trung và giảm quy mô ở chỗ này chỗ kia. Anh cho rằng lòng kiêu hãnh của ông ta bị tổn thương nhiều hơn là danh mục đầu tư.”

“Cổ phần của Towers ở Mercury là bao nhiêu?”

“Theo thị trường hôm nay?” Anh lấy nhật ký trong túi ra; viết vài con số. “Khoảng từ năm đến bảy.”

“Triệu?”

“Đúng,” Roarke nói, thoáng mỉm cười. “Tất nhiên.”

“Chúa lòng lành. Chẳng trách bà ấy sống như một bà hoàng.”

“Marco đã đầu tư rất tốt số tiền của bà ấy. Ông ta muốn mẹ của các con mình sống thoải mái.”

“Anh và em có quan niệm thật khác nhau về thoải mái.”

“Rõ là thế.” Roarke đút nhật ký vào túi rồi đứng dậy rót cà phê cho anh và cho cô. Một chiếc máy bay bay rầm rầm nơi cửa sổ, theo sau là một phi đội tàu con thoi tư nhân. “Em nghi ngờ Marco giết bà ấy để bù đắp thiệt hại?”

“Tiền bạc không bao giờ bị coi là một động cơ lỗi thời. Em đã thẩm vấn ông ta hôm qua. Em biết có điều gì đó không ổn. Giờ nó bắt đầu lộ ra rồi đấy.”

Cô nhận lấy ly cà phê mới rót từ anh, bước đến cửa sổ nơi tiếng ồn vừa nổi lên rồi tắt đi. Áo choàng tuột khỏi vai cô. Nhẹ nhàng, Roarke kéo nó lại. Những hành khách buồn tẻ thường mang ống nhòm để dùng cho những cơ hội như thế.

“Có một cuộc ly hôn êm thấm,” cô nói tiếp, “nhưng ý tưởng là của ai? Ly hôn mà có liên quan đến con cái là một vấn đề phức tạp đối với người Thiên Chúa. Họ không phải chịu một hình thức khai trừ nào sao?”

“Miễn tội,” Roarke sửa lời. “Một việc phức tạp, nhưng cả Cicely và Marco đều có quan hệ với hàng chức sắc.”

“Ông ta không bao giờ tái hôn,” Eve nói lý, để tách cà phê sang một bên. “Em không sao tìm thấy dù chỉ là chút dấu hiệu của một người cặp kè bền lâu hay nghiêm túc. Nhưng Towers có quan hệ tình cảm đã lâu với Hammett. Vậy Angelini cảm thấy thế nào về chuyện mẹ của các con mình gần gũi với đối tác kinh doanh của ông ta?”

“Nếu là anh, anh sẽ giết đối tác kinh doanh kia.”

“Hẳn rồi,” Eve nói và liếc nhìn. “Em còn tưởng anh sẽ giết cả hai.”

“Em hiểu anh nhỉ.” Anh bước đến, đặt tay lên vai cô. “Về vấn đề tài chính, có thể em nên để ý rằng Cicely có bao nhiêu cổ phần trong Mercury thì Angelini có bấy nhiêu. Họ giữ cổ phần bằng nhau.”

“Chết tiệt.” Cô phản bác. “Nhưng tiền vẫn là tiền. Em phải theo dấu vết này cho đến khi em tìm ra hướng mới.” Anh vẫn đứng đó, tay nắm chặt vai cô, mắt nhìn vào mắt cô. “Anh đang nhìn gì thế?”

“Ánh sáng trong mắt em.” Anh đặt môi lên môi cô, rồi lại hôn. “Anh có chút đồng cảm với Marco, em biết đấy, vì anh nhớ rõ cảm giác ấy là thế nào khi nhận được ánh nhìn đó, sự ngoan cố đó.”

“Anh chưa giết ai,” cô nhắc anh nhớ. “Gần đây.”

“À, nhưng em có lúc còn không chắc chắn về điều đó, thế mà em vẫn... bị cuốn hút. Giờ chúng ta...” Tín hiệu trên chiếc đồng hồ của anh bật lên. “Khỉ thật.” Anh lại hôn cô, vội vã và sao lãng. “Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau. Anh có hẹn.”

Đúng lúc thật, Eve nghĩ. Máu nóng đã trì hoãn một cái đầu sáng suốt. “Gặp anh sau.”

“Ở nhà chứ?”

Cô đùa tách cà phê. “Ở nhà anh, tất nhiên rồi.”

Vẻ mất kiên nhẫn lóe lên trong mắt khi anh lồng vai vào áo jacket. Chỗ hơi phồng nơi túi áo làm anh nhớ ra. “Anh suýt quên mất. Có quà Australia cho em.”

Hơi chút dè dặt, Eve đón nhận chiếc hộp mỏng màu vàng. Khi mở ra, vẻ dè dặt tan tác. Trong cơn hoảng hốt do sốc gây ra không có chỗ cho nó. “Chúa ơi, Roarke. Anh mất trí rồi sao?”

Một viên kim cương. Cô đủ hiểu biết để chắc chắn là thế. Viên đá quý phát ra ánh sáng lấp lánh được gắn vào sợi dây chuyền vàng. Hình dạng giống giọt nước mắt, nó lớn bằng chừng khấc đầu tiên của ngón tay cái.

“Người ta gọi nó là Nước mắt Người khổng lồ,” anh nói, thản nhiên lấy nó ra khỏi hộp và vòng qua đầu cô. “Nó được tìm thấy cách đây một trăm năm mươi năm. Tình cờ nó lại được đem đấu giá lúc anh ở Sydney.” Anh lui lại ngắm ánh sáng lấp lánh của viên kim cương trên nền chiếc áo choàng xanh cô đang mặc. “Thật hợp với em. Anh đã nghĩ thế mà.” Rồi anh nhìn khuôn mặt cô và cười. “Ồ, anh thấy là em đang mong những quả kiwi. Ừ, để lần sau vậy.” Khi anh định cúi hôn tạm biệt, anh bị hất ngược trở lên do bàn tay cô đẩy vào ngực anh. “Có chuyện gì sao?”

“Thật điên rồ. Anh không thể trông đợi em nhận thứ gì giống thế này.”

“Em ít khi mang nữ trang.” Để chứng minh, anh búng nhẹ ngón tay vào chiếc khuyên tai vàng đang lúc lắc nơi tai cô.

“Vâng, và em mua nó trên cửa hàng vỉa hè ở Lex.”

“Anh thì không,” anh nói bình thản.

“Anh giữ lại đi.”

Cô định tháo sợi dây chuyền, nhưng anh ngăn tay cô lại. “Nó đâu có hợp với anh. Eve, một món quà sẽ không gây hại gì em cả.” Đột nhiên giận dữ lên, anh lắc mạnh người cô. “Lúc thấy nó, anh đã nghĩ đến em. Quỷ tha ma bắt em đi, anh luôn nghĩ đến em. Anh mua nó bởi vì anh yêu em. Lạy Chúa, bao giờ em mới chấp nhận điều đó?”

“Anh sẽ không làm được điều này với em đâu.” Cô tự nhủ là cô đang bình tĩnh, rất bình tĩnh. Vì cô đúng, rất đúng. Cơn nóng giận của anh chẳng làm cô sợ, trước đây cô đã từng thấy nó bùng lên. Nhưng viên đá đè nặng quanh cổ cô, và cô rất sợ sự hiện diện của nó khiến cô lo lắng.

“Làm gì với em, Eve? Chính xác là gì?”

“Anh không định tặng kim cương cho em.” Kinh hãi và phẫn nộ, cô quay đi tránh anh. “Anh sẽ không gây được sức ép để em chấp nhận điều em không muốn, hay làm một thứ em không thể. Anh tưởng em không biết những gì anh làm những tháng vừa qua. Anh tưởng em ngu ngốc?”

Mắt anh lóe lên, đanh lại như viên đá nơi ngực cô. “Không, anh không nghĩ em ngốc. Anh nghĩ em nhút nhát.”

Nắm tay cô tự động cuộn lại. Ồ, sao cô lại thích dùng nó đến thế để dập tắt đi cái vẻ nhạo báng, tự cho là mình đúng trên khuôn mặt anh. Nếu anh không đúng thì cô đúng. Nên cô phải sử dụng vũ khí khác.

“Anh nghĩ có thể làm em lệ thuộc vào anh, quen với việc sống trong lâu đài nguy nga của anh và mặc những thứ gấm nhung. Này, em chẳng cần quái gì mấy thứ đó.”

“Anh rất biết điều đó.”

“Em không cần những thức ăn hay hớm nhà anh, những món quà hay hớm của anh, những lời lẽ hay hớm của anh. Em hiểu ý đồ, Roarke. Nói anh yêu em thường xuyên cho đến khi cô ấy biết cách đáp lại. Như con vật cảnh được huấn luyện tử tế.”

“Như con vật cảnh,” anh nhắc lại khi nỗi tức giận hóa thành băng. “Anh hiểu là anh sai. Em đúng là ngốc nghếch. Em thực sự nghĩ anh làm những việc này là để chứng tỏ mình có quyền lực, mình kiểm soát được em sao? Em cứ nghĩ thế. Anh mệt mỏi với chuyện để cho em ném thẳng tình cảm của anh vào mặt anh rồi. Anh thật sai lầm đã để em làm thế, nhưng sai lầm ấy có thể sửa chữa được.”

“Em không bao giờ...”

“Không, em không bao giờ,” anh xen vào lạnh lùng. “Chưa một lần đánh đổi lòng kiêu hãnh của em để nói những từ ấy với anh. Em giữ nơi này làm căn hầm cho em lẩn trốn thay vì muốn ở với anh. Anh đã cho em đặt ra giới hạn, Eve, giờ thì anh dịch chuyển nó.” Lúc này không phải cơn nóng giận đang đưa đẩy anh, cũng không phải nỗi đau. Đó là sự thật. “Anh muốn tất cả,” anh nói dứt khoát. “Hoặc anh không muốn gì hết.”

Cô không hoảng sợ. Anh sẽ không làm cô hoảng sợ giống như một tân binh lần đầu tiên hành quân đêm. “Thế nghĩa là sao?”

“Nghĩa là tình dục thôi chưa đủ.”

“Không chỉ tình dục. Anh biết...”

“Không, anh không biết. Giờ lựa chọn là của em - như vẫn vậy. Nhưng giờ em phải đến với anh.”

“Em ghét đặc cái kiểu tối hậu thư.”

“Thật tiếc.” Anh nhìn cô hồi lâu lần cuối. “Tạm biệt Eve.”

“Anh không thể cứ thế mà đi...”

“Có chứ.” Anh không nhìn lại. “Anh có thể.”

Miệng cô há hốc khi cô nghe tiếng cửa đóng sầm. Trong một lúc cô chỉ đứng đó, lặng đơ, ánh sáng phản chiếu từ món nữ trang quanh cổ cô. Rồi cô bắt đầu run rẩy. Tức giận, tất nhiên, cô tự nhủ và tháo bỏ viên kim cương đắt giá ra vứt lên bàn.

Anh ấy nghĩ là cô sẽ bò lê theo anh, cầu xin anh ở lại. Vậy thì cứ để cho anh ấy nghĩ thế đến tận thiên niên kỷ sau. Eve Dallas không luồn cúi, cũng không cầu xin.

Cô nhắm mắt cưỡng lại nỗi đau còn kinh khủng hơn bị chiếu tia laser. Eve Dallas là ai chứ? Cô tự hỏi. Đấy không phải là điều quan trọng nhất sao?

Cô xua nó đi. Cô có lựa chọn nào? Trước nhất là công việc. Phải là trước nhất. Nếu cô không phải cảnh sát giỏi thì cô chẳng là gì hết. Cô trống trải và bơ vơ như lúc còn bé, tuyệt vọng và đau đớn nằm trong một hẻm tối ở Dallas.

Cô có thể chôn vùi bản thân trong công việc. Những đòi hỏi và áp lực của nó. Khi đứng trong văn phòng Chỉ huy Whitney, cô chỉ là một cảnh sát đang lo một vụ giết người.

“Bà ấy có nhiều kẻ thù, thưa Chỉ huy.”

“Chúng ta thì không sao.” Mắt ông lại sáng, sắc sảo. Nỗi đau không bao giờ lớn hơn trách nhiệm.

“Feeney đã kiểm tra danh sách những người bị bà ấy buộc tội. Chúng tôi đang thống kê lại, trước hết tập trung vào những người bị tù chung thân - gia đình và bạn bè đã biết. Một số người bị bà ấy cho vào tù với thời hạn có thể gây ra tỉ lệ trả thù cao nhất. Tiếp theo là những kẻ lầm đường không cải tạo được. Có những kẻ lầm đường không thể cải tạo trốn tù. Bà ấy đã khiến nhiều kẻ vào bệnh viện tâm thần, và một vài trong số chúng buộc phải tìm đường bò ra.”

“Công việc đó mất rất nhiều thời gian tính toán, Dallas.”

Đó là một lời cảnh báo khéo về kinh phí, và cô chọn cách lờ đi. “Cảm ơn Chỉ huy đã cho Feeney làm việc với tôi trong vụ này. Tôi không thể làm nổi nếu không có ông ta. Thưa Chỉ huy, những kiểm tra này theo đúng quy trình chuẩn mực, nhưng tôi không nghĩ đây là một vụ tấn công bà công tố.”

Ông ngồi lại, cúi đầu, đợi.

“Tôi nghĩ đây là việc cá nhân. Bà ấy đang che giấu gì đó. Cho bản thân, cho ai khác. Bà ấy đã xóa cuộc gọi.”

“Tôi đọc báo cáo của cô rồi, Trung úy. Cô định nói là Ủy viên Công tố Towers dính líu đến việc phi pháp?”

“Sếp đang hỏi tôi với tư cách là Chỉ huy hay là một người bạn?”

Ông hé răng trước khi có thể kiểm soát bản thân. Sau một cuộc đấu tranh chóng vánh, ông gật đầu. “Nói hay lắm, Trung úy. Với tư cách Chỉ huy.”

“Tôi không biết có bất hợp pháp không. Ý kiến của tôi ở giai đoạn điều tra này là có gì đó trong nội dung cuộc gọi mà nạn nhân muốn giữ kín. Nó quan trọng đến mức khiến bà ấy mặc đồ và ra khỏi nhà dưới trời mưa để gặp ai đó. Cho dù là ai, chắc chắn bà ấy đi một mình và bà đã không giữ lại nội dung cuộc điện thoại. Thưa Chỉ huy, tôi cần nói chuyện với những người còn lại trong gia đình, những người bạn thân của bà ấy, vợ ông.”

Ông chấp nhận, hoặc cố chấp nhận. Trong suốt sự nghiệp của mình, ông đã cố gắng giữ người thân khỏi cái không khí khó chịu thường thấy trong công việc của ông. Giờ ông phải để họ tiếp xúc.

“Cô biết địa chỉ nhà tôi rồi, Trung úy. Tôi sẽ liên lạc với vợ tôi ngay và bảo bà ấy gặp cô.”

“Vâng, thưa sếp. Cảm ơn sếp.”

Anna Whitney đã tạo dựng được một tổ ấm xinh đẹp cho ngôi nhà hai tầng ở con phố vắng lặng nơi ngoại ô White Plains. Bà nuôi dạy con cái ở đó, và đã nuôi dạy rất tốt, chọn làm một bà mẹ thay vì làm giáo viên. Không phải mức lương nhà nước trả cho người làm cha mẹ toàn thời gian đã ảnh hưởng đến lựa chọn của bà. Mà đấy là niềm sung sướng được có mặt trong mỗi một giai đoạn phát triển của con cái.

Bà đã được đền đáp. Giờ các con bà đã lớn khôn, phần thưởng bà nhận được khi về già là cũng dành sự tận tụy đó để chăm sóc gia đình, người chồng, và danh tiếng nội trợ của bà. Mỗi khi có dịp, bà lại đưa các cháu về nhà. Vào buổi tối, bà tổ chức tiệc tùng.

Anna Whitney ghét sự cô đơn.

Nhưng lúc Eve đến bà ở nhà một mình. Như mọi khi, bà đã tề chỉnh đâu ra đấy, khuôn mặt trang điểm cẩn thận và hoàn hảo, mái tóc vàng nhạt búi ra sau phù hợp với khuôn mặt quyến rũ.

Bà mặc chiếc đầm may bằng vải cotton tốt, và nâng bàn tay được tô điểm duy nhất bằng chiếc nhẫn cưới lên để chào đón Eve.

“Trung úy Dallas, chồng tôi nói cô sẽ đến.”

“Tôi xin lỗi vì đến mà không được mời, thưa bà Whitney.”

“Đừng xin lỗi. Tôi là vợ cảnh sát. Mời cô vào. Tôi đã pha nước chanh. Pha từ viên nén, tôi e vậy. Tìm được chanh tươi hoặc đông lạnh thật là khó.

Giờ cũng hơi sớm để uống nước chanh, nhưng hôm nay tôi muốn uống.”

Eve để Anna nói thao thao khi họ bước vào phòng khách, với ghế lưng cứng và tràng kỷ vuông vức.

Nước chanh thật ngon, và Eve đã nói vậy sau lần nhấp đầu tiên.

“Cô biết tang lễ được tổ chức vào mười giờ sáng mai.”

“Vâng thưa bà. Tôi sẽ đến.”

“Đã chuẩn bị rất nhiều hoa. Chúng tôi sắp xếp để giao hoa sau khi... nhưng đó không phải lý do cô ở đây.”

“Công tố Towers là bạn tốt của bà.”

“Bà ấy là người bạn rất tốt với vợ chồng tôi.”

“Các con bà ấy đang ở với bà chứ?”

“Đúng... giờ chúng đi cùng Marco để bàn việc lễ với tổng giám mục.”

“Họ gần gũi với cha mình.”

“Đúng.”

“Bà Whitney, tại sao họ lại ở đây, thay vì ở với cha họ?”

“Tất cả chúng tôi nghĩ như thế tốt nhất. Căn nhà của Marco chứa quá nhiều kỷ niệm. Cicely đã sống ở đó khi chúng còn nhỏ. Rồi giới truyền thông. Họ không biết địa chỉ của chúng tôi, và chúng tôi muốn bọn trẻ khỏi phải đối phó với đám phóng viên. Họ đã bâu kín Marco tội nghiệp. Ngày mai sẽ khác, tất nhiên.”

Đôi bàn tay xinh đẹp của bà giật giật nơi đầu gối, rồi bình tĩnh dần và nằm yên trở lại. “Chúng sẽ phải đối mặt với điều đó. Chúng vẫn còn sốc. Ngay cả Randall. Randall Slade, chồng chưa cưới của Mirina. Cậu ta rất thân thiết với Cicely.”

“Anh ta cũng ở đây.”

“Cậu ta không bao giờ để Mirina một mình trong thời điểm thế này. Con bé trẻ trung và mạnh mẽ, Trung úy ạ, nhưng thậm chí phụ nữ mạnh mẽ đôi lúc cũng cần một cánh tay để dựa vào.”

Eve xua ngay hình ảnh Roarke thoáng nhảy vào trong đầu cô. Do nỗ lực đó, giọng của cô hơi chút nghiêm trang hơn bình thường khi cô dẫn dắt bà Anna vào những câu hỏi quen thuộc.

“Tôi nhiều lần tự hỏi điều gì khiến bà ấy đến khu vực đó,” Anna nói. “Cicely có thể là người cứng đầu, và chắc chắn ý chí mạnh mẽ, nhưng bà ấy hiếm khi bốc đồng và không bao giờ ngốc nghếch cả.”

“Bà ấy đã nói chuyện với bà, chia sẻ với bà.”

“Chúng tôi như chị em.”

“Bà ấy có nói với bà là bà ấy đang gặp rắc rối nào không? Có ai thân thiết với bà ấy đang gặp rắc rối chăng?”

“Tôi đã nghĩ vậy. Bà ấy sẽ tự mình giải quyết, hoặc trước hết là cố tự giải quyết.” Mắt bà hoen ướt, nhưng nước mắt không rơi. “Nhưng sớm muộn gì bà ấy cũng thổ lộ với tôi.”

Nếu bà ấy có cơ hội, Eve nghĩ. “Bà không thể nghĩ ra điều gì khiến bà ấy lo lắng trước khi bị giết sao?”

“Không có gì lớn lắm. Đám cưới con gái - tuổi già. Chúng tôi đã đùa về việc bà ấy sắp trở thành bà ngoại. Không,” Anna cười nói khi nhận ra ánh mắt Eve. “Mirina không có thai, mặc dù điều đó chỉ làm cho mẹ con bé vui thêm. Bà ấy cũng lo cho David: Nó sẽ ổn định chứ? Nó có hạnh phúc không?”

“Thế anh ta có hạnh phúc không?”

Một đám mây khác bay vào mắt bà trước khi bà khép mắt xuống. “David rất giống cha nó. Nó thích lái xe và kinh doanh. Nó đi rất nhiều để phục vụ công việc, luôn tìm kiếm những lĩnh vực mới, cơ hội mới. Chắc chắn nó sẽ nắm quyền hành nếu và khi Marco quyết định chuyển giao.”

Bà dè dặt, như định nói thêm điều gì, rồi nhẹ nhàng đổi hướng. “Mirina, ngược lại, chỉ thích sống một chỗ. Nó quản lý một cửa hàng ở Rome. Ấy là nơi nó gặp Randall. Cậu ta là nhà thiết kế. Hiện giờ cửa hàng của con bé bán độc quyền sản phẩm của cậu ta. Cậu ta khá tài năng. Đây là sản phẩm của cậu ta,” bà nói, chỉ bộ đồ đang mặc.

“Thật đẹp. Vậy như bà biết, Công tố Towers không có lý do phải lo lắng cho con cái. Không có điều gì khiến bà ấy cảm thấy buộc phải xử lý hoặc che giấu?”

“Che giấu? Không, tất nhiên là không. Cả hai đứa đều thông minh, thành đạt.”

“Và chồng cũ bà ấy. Ông ta đang gặp một số khó khăn?”

“Marco ư? Vậy sao?” Anna xua ngay. “Tôi chắc là ông ấy sẽ vực lại thôi. Tôi không bao giờ chia sẻ với Cicely về những việc kinh doanh.”

“Bà ấy tham gia vào việc kinh doanh. Trực tiếp?”

“Tất nhiên. Cicely cứ khăng khăng muốn biết điều gì đang xảy ra và góp ý kiến. Tôi không bao giờ hiểu nổi làm thế nào bà ấy có thể giữ quá nhiều thứ trong đầu đến thế. Nếu Marco đang gặp khó khăn, bà ấy hẳn phải biết, và có thể đã gợi ý dăm bảy phương cách để khắc phục. Bà ấy khá thông minh.” Anna đặt tay lên môi khi giọng nói của bà vỡ òa.

“Tôi rất tiếc, bà Whitney.”

“Không, không sao. Tôi khá hơn rồi. Để các con bà ấy ở bên đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy có thể thay bà ấy làm mẹ chúng. Tôi không thể làm được điều cô làm, không thể truy tìm kẻ giết bà ấy. Nhưng tôi có thể thay bà ấy chăm lo cho bọn trẻ.”

“Họ thật may vì có bà,” Eve nói, ngạc nhiên thấy mình nói thực lòng. Thật lạ, vì cô luôn nghĩ về Anna Whitney với đôi chút khó chịu. “Bà Whitney, bà có thể cho tôi biết về mối quan hệ giữa Công tố Towers và George Hammett?”

Anna thản nhiên. “Họ là bạn thân, bạn tốt.”

“Ông Hammett bảo tôi họ là tình nhân.”

Anna thở hắt ra khó chịu. Bà là người nệ cổ, và không ngượng ngùng vì điều này. “Cô giỏi lắm, đúng đấy. Nhưng ông ấy không phải là người phù hợp với bà ấy.”

“Tại sao?”

“Hãy xem kiểu cách của ông ấy. Tôi rất quý mến George, ông ấy là người tình tuyệt vời của Cicely. Nhưng một phụ nữ khó có thể hoàn toàn hạnh phúc khi mà hầu hết các buổi tối bà ấy trở về căn hộ trống trải, chiếc giường trống trải. Bà ấy cần một người chung sống. George lại muốn theo cả hai cách, và Cicely tự lừa dối bản thân rằng mình cũng thích như vậy.”

“Thế là bà ấy không thích.”

“Bà ấy không nên,” Anna vụt ngắt lại, rõ ràng là lật lại cuộc tranh luận cũ rích. “Công việc thôi không đủ, như tôi đã nói với bà ấy nhiều lần. Đơn giản bà ấy không đủ nghiêm túc về chuyện với George để mà mạo hiểm.”

“Mạo hiểm?”

“Tôi đang nói mạo hiểm về tình cảm,” Anna nói, mất hết kiên nhẫn. “Cảnh sát các cô đầu óc thật đơn giản. Bà ấy muốn cuộc sống của mình không bị xáo trộn hơn là muốn một mối quan hệ toàn vẹn với ông Hammett.”

“Tôi có ấn tượng rằng ông Hammett tiếc vì điều đó, rằng ông ấy yêu bà ấy rất nhiều.”

“Nếu yêu, sao ông ấy không xúc tiến?” Anna hỏi, và nước mắt sắp tuôn ra. “Thế thì bà ấy sẽ không chết cô đơn, phải không? Bà ấy sẽ không phải cô độc một mình.”

Eve lái xe ra khỏi vùng ngoại ô vắng vẻ, và đột nhiên cô cho xe vào lề đường rồi ngã vật lên ghế. Cô cần suy nghĩ. Không phải về Roarke, cô cam đoan với bản thân. Không có gì phải nghĩ trong chuyện ấy cả. Việc đó đã được giải quyết.

Theo linh cảm, cô gọi về máy tính tại văn phòng và để nó tìm thông tin về David Angelini. Nếu anh ta giống cha mình, có lẽ anh ta cũng mắc một vài vụ đầu tư thua lỗ. Trong khi đang nghĩ thế, cô ra lệnh kiểm tra về Randall Slade và cửa hàng ở Rome.

Nếu có gì nghi vấn, cô sẽ kiểm tra các chuyến bay từ châu Âu đến New York.

Khỉ thật, một phụ nữ không có gì phải lo lắng thì hơi đâu lại rời căn hộ khô ráo và ấm áp lúc nửa đêm.

Eve ngoan cố dò lại từng bước đi trong đầu. Khi đã nghĩ xong xuôi, cô nhìn quanh. Những cây cổ thụ tỏa bóng, những khoảng sân nhỏ gọn hình dạng như những bức bưu thiếp, những ngôi nhà một tầng và hai tầng.

Sẽ thế nào khi được nuôi nấng trong một cộng đồng tốt đẹp, ổn định? Nó có làm ta an toàn, tự tin, cái lối bị lôi từ căn phòng bẩn thỉu này sang căn phòng bẩn thỉu khác, từ đường phố hôi hám này sang đường phố hôi hám khác làm cô hoảng sợ, buồn rầu?

Có lẽ cũng sẽ có những ông bố lẻn vào phòng ngủ của cô con gái nhỏ. Nhưng thật khó mà tin. Những ông bố ở đây không có mùi bia rượu nồng nặc và mồ hôi chua khắm, và mấy ngón tay thô kệch không đưa đẩy trên da thịt của những đứa bé ngây thơ.

Eve thấy mình đang run rẩy trên ghế và ngăn lại một cơn thổn thức.

Cô sẽ không làm thế. Cô sẽ không nhớ. Cô sẽ không để mình đến nỗi gợi lại khuôn mặt phủ bóng lên cô trong đêm, hoặc cảm nhận mùi vị của cái bàn tay đang bịt miệng để cô khỏi gào thét.

Cô sẽ không làm thế. Tất cả đã xảy ra với một ai khác, một bé gái cô thậm chí còn không nhớ tên. Nếu để mình nhớ lại toàn bộ, cô sẽ lại trở thành đứa trẻ vô vọng đó và đánh mất Eve.

Cô dựa đầu vào ghế và tập trung trấn tĩnh. Giá như cô đừng đắm mình thương xót bản thân, cô sẽ nhìn thấy người phụ nữ đang đập vỡ cửa sổ bên hông của một trang trại đối diện bên kia đường trước khi mảnh vỡ đầu tiên rơi xuống.

Quả vậy, Eve cau có, tự hỏi tại sao mình phải dừng xe ngay đúng điểm này. Cô có thực sự muốn cái rắc rối do việc xử lý những công việc giấy tờ thuộc thẩm quyền không?

Rồi cô nghĩ về một gia đình hạnh phúc, đang đêm trở về nhà thấy những gì đáng giá đã biến mất.

Thở dài đau đớn, cô ra khỏi xe.

Người phụ nữ đang nửa người ở trong nhà, nửa người ngoài cửa sổ khi Eve đến chỗ cô ta. Hàng rào an ninh đã bị vô hiệu bởi một thiết bị nhiễu âm rẻ tiền có bán ở bất cứ cửa hàng điện tử nào. Lắc đầu ngán ngẩm vì sự ngây thơ của những người ngoại ô, Eve khôn ngoan tóm lấy cái mông đang còn cố ngọ nguậy chui qua khe cửa.

“Cô quên mã cửa sao?”

Câu trả lời của cô ta là một cú đá hậu rất mạnh lên vai trái. Eve thấy thật may là cú đá không trúng mặt. Nhưng, cô vẫn bị ngã xuống, giày nát những luống hoa tulip đầu mùa. Kẻ phạm tội bật ra khỏi cửa sổ như một cái nút chai và lao qua đám cỏ.

Nếu không bị đau vai, có lẽ Eve đã để cho cô ta chạy thoát. Cô bắt được con mồi trong một cú bay người khiến cả hai nằm nhoài trên vạt hoa păng xê hướng nắng.

“Bỏ cái tay chết tiệt khỏi người tôi, không tôi giết cô đấy.”

Eve thoáng nghĩ đây là một khả năng. Người phụ nữ này hơn cô phải đến năm cân. Để đảm bảo chuyện đó không xảy ra, cô ghì khuỷu tay lên cổ thủ phạm và lục tìm phù hiệu.

“Cô đã bị bắt.”

Đôi mắt đen trợn lên tức tối. “Cảnh sát thành phố làm cái mẹ gì ở đây? Mày không biết Manhattan là đâu hả đồ khốn?”

“Hình như tôi lạc đường.” Eve vẫn ghì khuỷu tay, siết chặt thêm cho thỏa trong khi cô rút máy liên lạc ra yêu cầu đội tuần tra ngoại ô gần nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.