Cái Chết Huy Hoàng

Chương 7: Chương 7




Feeney biết Eve sẽ không thích dữ liệu ông ta vừa mới mò được. Dự đoán được phản ứng của cô, và là người khôn ngoan, ông ta gửi nó qua máy tính của cô thay vì chuyển trực tiếp.

“Tôi đã có thông tin về biến cố của Slade,” ông ta nói khi khuôn mặt ủ rũ của ông xuất hiện trên màn hình của cô. “Tôi sẽ gửi ngay. Tôi - à - định ở đây một lúc nữa. Tôi đã thống kê loại bỏ được hai mươi phần trăm danh sách buộc tội của Towers. Công việc thật chậm.”

“Cố tăng tốc lên, Feeney. Chúng ta phải thu hẹp phạm vi.”

“Đúng thế. Bắt đầu chuyển dữ liệu.” Khuôn mặt ông ta biến mất. Thay vào đó là báo cáo của cảnh sát về vụ việc Khu ba tám.

Eve nhíu mày khi dữ liệu chạy xuống. Có thêm một chút thông tin ngoài những gì Randall Slade đã khai với cô. Cái chết đáng ngờ, dùng thuốc quá liều. Tên nạn nhân là Carolie Lee, Hai mươi bốn tuổi, sinh ở New Chicago Colony, thất nghiệp. Hình ảnh cho thấy một cô gái trẻ, tóc đen, người lai, có đôi mắt đẹp lạ kỳ và nước da màu cà phê. Randall trông tái mét, mắt đờ đẫn, trong bức ảnh do cảnh sát chụp làm hồ sơ.

Cô đọc lướt, tìm xem bất cứ thông tin nào mà Randall đã bỏ ngoài lời khai. Thật tệ như nó vốn vậy, Eve nghĩ. Cáo buộc giết người đã bị bãi bỏ, nhưng anh ta bị phạt về tội gạ gẫm một cô gái điếm hành nghề trái phép, tàng trữ thuốc bất hợp pháp, và góp phần gây ra một cái chết.

Anh ta thật may, cô quả quyết, rất may mắn rằng sự việc đã xảy ra ở một khu vực ít người biết, tại một chốn dơ dáy không gây nhiều sự chú ý. Nhưng nếu ai đó - bất kể là ai - biết được chi tiết, và đã đe dọa đưa những thông tin đó cho cô vợ chưa cưới mong manh xinh đẹp của anh ta, thì chuyện sẽ thực sự tồi tệ.

Towers có biết không? Eve tự hỏi. Đó là một câu hỏi lớn. Nếu bà ấy biết, bà ấy sẽ xử lý thế nào? Bà công tố sẽ tìm hiểu sự kiện, đánh giá chúng, và cho qua vụ việc vì nó đã được giải quyết.

Nhưng một người mẹ? Liệu một người mẹ yêu thương, người đã nói chuyện hàng giờ với con gái về thời trang, một người mẹ tận tụy đã cắt xén thời gian để giúp lên kế hoạch cho đám cưới hoàn hảo, có chấp nhận vụ scandal như một sai lầm của một cậu thanh niên dại dột? Hay bà sẽ đứng ra làm rào cản giữa con người già dặn hơn, ít dại dột hơn và điều anh ta muốn nhất?

Eve nhíu mắt và tiếp tục xem dữ liệu. Rồi cô dừng lại, lạnh người khi tên của Roarke xuất hiện trước mặt.

“Khốn kiếp,” cô rủa, đấm tay lên bàn. “Khốn kiếp.”

Trong vòng mười lăm phút, cô đã sải bước chân trên nền gạch bóng loáng trong hành lang tòa nhà của Roarke ở trung tâm thành phố. Quai hàm cô nghiến lại, khi cô nhập mã, rồi dập lòng bàn tay lên nút bấm cửa thang máy dành riêng cho anh. Cô không thèm gọi, mà để cho cơn thịnh nộ chính đáng đẩy cô lên tầng cao nhất.

Nhân viên lễ tân ở văn phòng sang trọng định mỉm cười chào. Nhưng nhìn khuôn mặt Eve mắt cô liền chớp chớp. “Trung úy Dallas.”

“Bảo anh ta tôi đang ở đây, và tôi phải gặp anh ta ngay, hoặc đến Sở Cảnh sát.”

“Ông ấy... ông ấy đang họp.”

“Ngay bây giờ.”

“Tôi sẽ gọi điện.” Cô ta quay người nhấn nút vào máy liên lạc nội bộ. Cô ta chuyển thông điệp và những lời xin lỗi trong khi Eve đứng đó giận dữ.

“Cô làm ơn đợi trong văn phòng ông ấy một lát, Trung úy...” Cô lễ tân cất tiếng và đứng dậy.

“Tôi biết đường,” Eve ngắt lời, bước qua lớp thảm sang trọng đến cánh cửa đôi cao ngất vào phòng làm việc của Roarke.

Đã có dạo cô thường tự pha cà phê hoặc rảo bước xung quanh để chiêm ngưỡng quang cảnh từ tòa nhà một trăm năm mươi tầng của anh. Hôm nay, cô đứng đây, mỗi tế bào thần kinh run lên cùng cơn giận dữ. Và dưới đó là sợ hãi.

Cánh cửa ở bức tường phía Đông trượt mở nhẹ nhàng, anh bước vào. Anh vẫn mặc bộ đồ đen đã chọn để dự đám tang. Khi cánh cửa đóng lại phía sau, anh nhận ra cái cúc áo nằm trong túi anh vốn thuộc về chiếc áo jacket xám màu của Eve.

“Em đến nhanh quá,” anh nói, giọng thoải mái. “Anh nghĩ sẽ kết thúc cuộc họp ban giám đốc trước khi em đến.”

“Anh cho là anh thông minh,” cô bật lại. “Cho em đủ thông tin để bắt đầu đào xới. Khỉ thật, Roarke, anh đứng ngay giữa vụ này.”

“Anh ư?” Hờ hững đi đến ghế, ngồi xuống, duỗi chân. “Sao lại thế, Trung úy?”

“Anh là chủ cái sòng bạc chết tiệt mà gã Slade đã chơi. Anh là chủ cái khách sạn bần tiện nơi cô gái đó chết. Anh để cho một cô điếm làm việc ở cái chỗ thối nát đó.”

“Cô gái điếm hành nghề không giấy phép ở Khu ba tám?” Anh mỉm cười. “Sao nào, anh sốc quá.”

“Đừng tỏ ra ngờ nghệch với em. Nó có liên quan đến anh. Mercury đã tệ lắm rồi, chuyện này còn dấn sâu hơn nữa. Lời khai của anh được ghi vào hồ sơ.”

“Tất nhiên.”

“Sao anh lại gây khó khăn khiến em không thể loại tên anh ra khỏi việc này?”

“Anh không muốn làm khó dễ cho em, Trung úy.”

“Tốt. Tốt thôi.” Nếu anh có thể lạnh lùng thì cô cũng vậy. “Vậy thì chúng ta cứ bỏ việc chất vấn sang một bên và tiếp tục. Anh biết Slade.”

“Thực tế thì không. Không, về mặt cá nhân. Thực ra anh đã quên hết chuyện này, và cả cậu ta, cho đến khi anh tự tìm hiểu một chút. Em muốn cà phê không?”

“Anh quên là anh đã dính líu đến một vụ điều tra giết người?”

“Đúng.” Anh bâng quơ chụm các đầu ngón tay. “Đó không phải là lần đầu tiên anh dính đến cảnh sát, và rõ ràng, cũng không phải là lần cuối. Nói chung, Trung úy ạ, nó chẳng hề khiến anh bận tâm.”

“Không khiến anh bận tâm,” cô lặp lại. “Anh đã cho người tống Slade ra khỏi sòng bạc của anh.”

“Anh tin là quản lý sòng bạc đã xử lý vụ đó.”

“Anh đã ở đấy.”

“Đúng, quả có thế, anh đã ở đấy, đâu đó trong tòa nhà ấy. Những khách hàng bất mãn thường gây om sòm. Lúc đó anh không để ý.”

Cô thở sâu. “Nếu nó chẳng có ý nghĩa gì, và toàn bộ sự việc anh không còn nhớ, sao anh lại bán sòng bạc đó đi, cả khách sạn, tất cả những gì anh sở hữu ở Khu ba tám, trong vòng bốn tám tiếng sau cái chết của Cicely Towers?”

Anh yên lặng một lúc, nhìn vào mắt cô. “Vì lý do cá nhân.”

“Roarke, chỉ cần nói cho em biết để em có thể gạt bỏ hết mối liên quan này. Em biết vụ bán chác đó không liên quan gì đến việc Towers bị giết, nhưng nó rất nguy hiểm. ‘Vì lý do cá nhân’ không đủ thuyết phục.”

“Với anh thế là đủ. Lúc này. Cho anh biết, Trung úy Dallas, em có nghĩ anh hăm dọa Cicely về sai lầm thời trẻ của cậu con rể tương lai của bà ấy, sai tay chân dụ bà đến West End, và khi bà không hợp tác, thì cắt cổ?”

Cô muốn căm ghét anh vì đẩy cô vào thế phải trả lời. “Em đã nói em không tin anh có liên quan gì đến cái chết của bà ấy, em nói thật lòng. Anh đã đẩy em vào một tình thế, một kịch bản mà chúng ta phải đối phó. Một tình thế sẽ lấy mất thời gian và nhân lực khỏi công cuộc tìm kiếm kẻ giết người.”

“Quỷ tha em đi, Eve.” Anh nói khẽ; rất khẽ, rất bình thản, cổ họng cô bỏng rát phản ứng lại.

“Anh muốn gì ở em, Roarke? Anh nói sẽ giúp, rằng em có thể sử dụng những mối liên hệ của anh. Giờ, anh lại gây khốn đốn cho em về việc khác, anh đang cản trở em.”

“Anh đã đổi ý.” Giọng anh thô bạo khi anh đứng dậy và bước ra sau bàn. “Về vài thứ,” anh nói thêm, nhìn cô bằng ánh mắt như cắt con tim cô ra từng mảnh.

“Chỉ cần anh cho em biết sao anh lại bán. Sự ngẫu nhiên như thế không thể bỏ qua được.”

Anh cân nhắc một lúc về quyết định sắp xếp lại một số doanh nghiệp hoạt động không hợp pháp và bỏ đi những gì không thể thay đổi được.

“Không,” anh nói. “Anh sẽ không nói.”

“Sao anh đẩy em vào thế này?” Cô hỏi. “Đây có phải là sự trừng phạt?”

Anh ngồi, dựa ra sau, chụm các đầu ngón tay. “Nếu em thích thế.”

“Anh sẽ bị lôi vào vụ này, giống như lần trước. Không nhất thiết phải như vậy.” Thất vọng, cô ghì tay lên bàn. “Anh không hiểu sao?”

Anh nhìn cô, vào đôi mắt đen lo âu, vào mái tóc được tỉa một cách ngổ ngáo. “Anh biết mình đang làm gì.” Anh hy vọng mình biết.

“Roarke, anh không hiểu, biết anh không liên quan đến chuyện này với em thế là chưa đủ. Giờ em phải chứng minh.”

Anh muốn chạm vào cô, muốn đến mức những ngón tay anh nhức nhối. Muốn làm hơn bất cứ điều gì lúc này, anh ước có thể ghét cô vì điều đó. “Em biết không, Eve?”

Cô thẳng người dậy, buông tay. “Không sao,” cô nói và quay đi.

Nhưng có sao đấy, anh nghĩ. Lúc này vấn đề thực sự nghiêm trọng. Anh run rẩy ngả người về trước. Giờ anh có thể nguyền rủa cô, giờ đôi mắt to màu whiskey không còn nhìn chằm vào anh nữa. Anh có thể nguyền rủa cô vì đã hành hạ anh, khiến anh gần như sẵn sàng cầu xin bất cứ phần nhỏ xíu nào trong cuộc sống của cô mà cô muốn chia sẻ với anh.

Và nếu anh cầu xin, nếu anh quỳ xuống, có thể anh sẽ thành ra ghét cô nhiều như anh căm ghét chính bản thân mình.

Anh biết cách chờ đợi lâu hơn đối phương, biết cách thao túng một đối thủ. Anh biết rõ làm thế nào để đấu tranh cho điều anh muốn hay có ý định đạt được. Nhưng anh không còn chắc liệu anh có thể chờ đợi, thao túng hay đấu tranh với Eve.

Lấy chiếc cúc áo ra khỏi túi, anh mân mê nó, nhìn ngắm nó như thể đấy là một câu đố cần phá giải.

Anh là một thằng khờ, Roarke nhận ra. Thật bẽ mặt phải thú nhận một tình yêu khờ dại đến khó tin lại có thể là bản chất của một người đàn ông. Anh đứng lên, bỏ chiếc cúc vào túi áo. Anh phải kết thúc cuộc họp ban giám đốc, phải chăm lo công việc.

Và, anh nghĩ, tìm hiểu xem có chi tiết nào về vụ bắt Slade ở Khu ba tám bị lọt ra ngoài. Nếu có thì bằng cách nào và tại sao.

Eve không thể lờ cuộc hẹn với Nadine. Sự cần thiết của cuộc gặp đó khiến cô bực mình, cũng như việc cô phải sắp xếp thời gian giữa buổi phát sóng trực tiếp và buổi phát sóng trực tiếp cuối ngày của Nadine.

Cô ngồi phịch xuống bàn trong quán cà phê nhỏ tên Images, gần Đài truyền hình Kênh bảy lăm. Quán này có những góc yên tĩnh và những tán cây đầy lá, khác hẳn so với Blue Squirrel. Eve nhăn mặt khi nhìn bảng giá - dân truyền hình được trả công hậu hĩnh hơn cảnh sát - và chọn Classic Pepsi.

“Cô nên thử bánh nước xốp,” Nadine nói với cô. “Quán này nổi tiếng với món bánh đấy.”

“Hẳn thế.” Năm đô cho một chiếc bánh việt quất tẩm ướt, Eve nghĩ. “Tôi không có nhiều thì giờ.”

“Tôi cũng vậy.” Khuôn mặt trang điểm để lên hình của Nadine vẫn còn giữ nguyên. Eve chỉ có thể tự hỏi làm sao ai đó có thể chịu để cho chân lông bị bít lại hàng tiếng đồng hồ.

“Cô nói trước đi.”

“Cũng được.” Nadine bẻ chiếc bánh xốp và nó tỏa mùi thơm phức. “Rõ ràng đám tang là tin tức quan trọng nhất trong ngày. Ai đến viếng, ai nói gì. Nhiều câu chuyện bên lề về gia đình, tiêu điểm là cô con gái đau khổ và vị hôn phu.”

“Tại sao?”

“Dallas à, đó là mối quan tâm rất con người. Kế hoạch đám cưới hấp dẫn đã bị gián đoạn bởi vụ giết người dã man. Có tin tức rò rỉ rằng lễ cưới sẽ bị hoãn lại cho đến nửa đầu năm sau.”

Nadine cắn miếng bánh. Eve lờ đi phản ứng ghen tị trong dịch dạ dày của cô. “Tôi không muốn nghe những chuyện ngồi lê đôi mách, Nadine.”

“Nhưng nó thêm gia vị. Này, nó giống như một kế hoạch hơn là sự rò rỉ. Ai đó muốn giới truyền thông biết đám cưới bị hoãn. Nên tôi tự nhủ liệu sẽ có đám cưới thật không. Cái tôi đánh hơi thấy là có mùi rắc rối ở thiên đường? Tại sao Mirina quay lưng lại với Slade lúc này? Vẻ như họ sẽ tổ chức một lễ cưới bí mật để anh ta sẽ ở đó mà an ủi cô gái.”

“Có lẽ chính xác là một kế hoạch, và bọn họ đang tung cái mùi kế hoạch đó cho các cô.”

“Có thể lắm. Dù sao, không có Towers đóng vai trò cầu nối, đang có tin đồn rằng Angelini và Hammett sẽ giải tán liên minh làm ăn. Họ đối xử lạnh nhạt với nhau, không trò chuyện trong buổi lễ - cả trước lẫn sau đó.”

“Sao cô biết?”

Nadine cười, bí hiểm và hãnh diện. “Tôi có nguồn tin. Angelini cần tiền, gấp. Roarke đã đề nghị mua cổ phần của ông ta, giờ gồm cả lợi ích của Towers, trong Mercury.”

“Vậy sao?”

“Cô không biết. Thú vị thật.” Ranh mãnh như một con mèo, Nadine liếm những mẩu vụn dính trên ngón tay. “Tôi nghĩ cũng thật thú vị là cô không dự buổi lễ cùng Roarke.”

“Tôi ở đó với tư cách cảnh sát,” Eve đáp gọn. “Quay lại vấn đề đi.”

“Thêm rắc rối ở thiên đường,” Nadine nói, ánh mắt tỏ ra nghiêm trọng. “Này Dallas, tôi quý cô. Tôi không hiểu tại sao, nhưng đúng thế đấy. Nếu cô và Roarke gặp trục trặc, tôi rất tiếc.”

Giãi bày tâm sự giữa bạn bè với nhau là việc chưa bao giờ khiến Eve thấy thoải mái. Cô lay động, ngạc nhiên thấy mình khao khát, thậm chí trong một giây, định chia sẻ. Rồi cô lại thôi, tập trung vào kỹ năng phóng viên của Nadine. “Vấn đề chính,” cô nhắc lại.

“Được thôi.” Nadine hếch vai và cắn một mẩu bánh nữa. “Ai mà chẳng biết,” cô ta nói ngắn gọn. “Chúng tôi có những phỏng đoán. Angelini gặp khó khăn tài chính, cậu con trai ham cờ bạc, và vụ Fluentes.”

“Cô có thể quên vụ Fluentes,” Eve xen ngang. “Hắn ta đang sa sút. Hắn ta đang thua. Cả hắn ta và ông luật sư đều biết. Bằng chứng rõ ràng. Loại bỏ Towers không thay đổi điều gì.”

“Có lẽ hắn ta tức giận.”

“Có thể lắm. Nhưng hắn ta không có nhiều thời gian. Hắn không có các mối quen biết hoặc tiền bạc để thuê sát thủ giết người tầm cỡ như Towers. Tôi chưa kiểm chứng. Chúng tôi đang xem xét tất cả những người bị bà ta cho vào tù. Đến giờ chúng tôi chưa thấy gì quan trọng.”

“Cô nghiêng về giả thuyết trả thù, đúng không?”

“Đúng. Tôi nghĩ vụ này gần như là thế.”

“Có ai khả nghi không?”

“Chưa.” Eve lắc đầu khi Nadine dò xét cô. “Không,” cô nhắc lại. “Tôi chưa có gì cụ thể cả. Đây là việc tôi muốn cô tìm hiểu, và tôi cần cô khoan hãy phát sóng cho đến khi tôi làm rõ.”

“Đấy là thỏa thuận.”

Eve kể vắn tắt sự việc xảy ra ở Khu ba tám.

“Trời, tin này đắt quá. Và đó là thông tin công khai, Dallas.”

“Có thể lắm, nhưng cô sẽ không biết phải tìm ở đâu cho đến khi tôi mách nước. Tôn trọng thỏa thuận, Nadine. Khoan hãy phát tin, và hãy tìm hiểu đi. Xem cô có thể tìm ra ai biết hoặc quan tâm không. Nếu vụ này có liên quan đến vụ giết Towers, tôi sẽ cho cô thông tin. Nếu không, tôi nghĩ cô sẽ phải xem coi mình có muốn đưa tin về điều có thể hủy hoại thanh danh của một người và mối quan hệ của người đó với hôn thê của anh ta hay không.”

“Khẽ nào, Dallas.”

“Tùy vào việc cô đứng ở đâu. Hãy giữ bí mật, Nadine.”

“Ừm.” Đầu óc cô ta đang nhảy nhót. “Slade ở San Francisco vào đêm xảy ra vụ giết người.” Nadine ngừng một lúc. “Đúng không?”

“Báo cáo nói thế.”

“Và có cả tá tàu con thoi chạy xuyên biển, của chính phủ và cả tư nhân, hàng giờ, đi đi về về.”

“Đúng thế. Hãy giữ liên lạc, Nadine,” Eve nói và đứng dậy. “Và cô phải giữ bí mật.”

Eve đi ngủ sớm. Khi điện thoại đổ chuông lúc một giờ, cô đang gào thét để thoát khỏi ác mộng. Run rẩy vã mồ hôi, cô tung tấm chăn đang quấn quanh người và cố giằng những bàn tay đang dò dẫm lên cơ thể cô.

Cô cưỡng lại một tiếng gào thét nữa, tay dụi mắt, và lệnh cho bản thân không được nôn nao. Cô trả lời điện thoại mà không bật đèn lên, chặn hình video.

“Dallas.”

“Tổng đài. Xác nhận giọng nói. Có một vụ giết người, nữ. Báo cáo từ số Năm Hai đường Central Park South, sau tòa nhà. Mã vàng.”

“Đã biết.” Eve kết thúc đàm thoại, vẫn run rẩy sau cơn ác mộng, và bò ra khỏi giường.

Mất hai mươi phút. Cô cần tắm nước nóng để giải tỏa, thậm chí chỉ là ba mươi giây.

Đó là một khu vực hiện đại, là nơi cư trú của những người thường lui tới các hiệu thời trang và câu lạc bộ hạng sang, và những người thiết tha leo lên một bậc nữa trong nấc thang kinh tế và xã hội.

Đường phố ở đây vắng vẻ, mặc dù không thiếu những taxi công cộng và phương tiện vận chuyển cá nhân. Toàn tầng lớp thượng lưu, cô nghĩ khi đi vòng ra sau tòa nhà bằng thép bóng loáng nhìn về phía công viên quang cảnh rất đẹp.

Nghĩ cho cùng, chuyện giết người diễn ra khắp nơi.

Chắc chắn nó đã xảy ra ở đây.

Phía sau tòa nhà không bao quát được tầm nhìn ra công viên, nhưng những người xây dựng đã thiết kế một khoảng xanh rất đẹp cho nó. Trên những hàng cây tăm tắp là bức tường an ninh ngăn cách tòa nhà này với tòa nhà tiếp theo.

Trên lối đi hẹp lát đá chạy qua một đường viền vàng sẫm là xác người nằm duỗi, úp mặt.

Phụ nữ, Eve nhận định, giơ phù hiệu cho những tay cớm đang đứng chờ. Tóc đen, da sẫm, ăn mặc đẹp. Cô xem xét cái gót giày có những vệt trắng và đỏ trông rất kiểu cách nằm trên lối đi.

Cái chết đã đánh bật cô ta khỏi đôi giày.

“Đã chụp ảnh chưa?”

“Đã, thưa Trung úy. Pháp y đang trên đường đến.”

“Ai đã báo tin?”

“Hàng xóm. Dắt chó đi vệ sinh. Chúng tôi đã đưa ông ta vào trong.”

“Đã biết tên nạn nhân chua?”

“Yvonne Metcalf, thưa Trung úy. Cô ta sống ở phòng 1126.”

“Diễn viên,” Eve nói vì cái tên khiến cô nhớ ra. “Triển vọng.”

“Đúng, thưa sếp.” Một tay cớm nhìn xuống thi thể. “Cô ta giành giải Emmy năm ngoái. Đang dẫn các chương trình đối thoại. Cô ta rõ là nổi tiếng.”

“Giờ cô ta rõ là đã chết. Cứ để máy quay chạy. Tôi cần lật người cô ta lại.”

Thậm chí trước khi sử dụng thuốc xịt để bọc bàn tay, trước khi cúi xuống để lật thi thể, Eve đã biết. Máu khắp nơi. Ai đó hét lên chói tai khi thi thể được lật ngửa, nhưng không phải Eve. Cô đã chuẩn bị trước.

Cổ bị cắt, và vết cắt sâu. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Yvonne nhìn chằm vào Eve: Hai câu hỏi trống rỗng.

“Cô thì có liên quan gì với Cicely Towers?” Cô nói. “Cùng cách thức gây án: một vết thương ở họng, cổ bị tổn thương nặng. Không bị cướp, không có dấu hiệu cưỡng hiếp hay chống trả.” Eve nhẹ nhàng nâng bàn tay mềm rũ của Yvonne, chiếu đèn vào móng tay, dưới móng tay. Chúng được sơn màu đỏ tươi rói và có những vệt trắng. Chúng thật hoàn hảo. Không trầy móng, không vết xước, không vết cào cấu vào thịt hay vết máu dưới móng tay.

“Ăn mặc rất chỉnh tề và không biết đi đâu,” Eve nhận xét, nhìn bộ váy sọc trắng đỏ sặc sỡ của nạn nhân. “Tìm xem cô ta đã ở đâu hoặc định đi đâu,” Eve nói. Cô quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Nhưng không phải nhân viên giám định pháp y và đội làm việc, cũng không phải người kiểm tra hiện trường. Mà là, cô nhìn với sự kinh tởm, C. J. Morse và nhóm phóng viên của Kênh bảy lăm.

“Tống cái máy quay kia khỏi đây.” Cơn tức giận nổi lên, cô co chân, che lấy thi thể theo bản năng. “Đây là hiện trường tội phạm.”

“Cô chưa dựng biển báo,” Morse nói, cười trừ. “Cho đến khi cô làm thế thì đây vẫn là chốn tự do đi lại. Sherry, quay chiếc giày kia.”

“Dựng thông báo hiện trường lên,” Eve ra lệnh cho một anh cảnh sát. “Tịch thu chiếc máy quay kia, cả máy ghi âm.”

“Cô không thể tịch thu phương tiện của nhà báo khi chưa thông báo hiện trường,” C. J. nhắc nhở cô, khi anh ta cố tránh người cô để lấy góc nhìn thuận lợi. “Sherry, cho tôi toàn cảnh, rồi tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp của Trung úy.”

“Tôi sẽ đạp anh ra khỏi đây, Morse.”

“Ô, ước gì cô làm thế, Dallas.” Sự phẫn uất nổi lên trong mắt anh ta. “Tôi sẽ đi kiện cô, và đưa tin, sau cái trò cô đã làm với tôi.”

“Nếu anh còn ở đây khi hiện trường được dựng lên, anh sẽ là người bị cáo buộc.”

Anh ta chỉ cười, lùi lại. Anh ta tính toán còn mười lăm giây quay hình trước khi gặp rắc rối. “Kênh bảy lăm có một đội ngũ luật sư hùng hậu.”

“Giữ anh ta và cả nhóm phóng viên.” Eve quát bảo một tay cảnh sát. “Giữ xa khỏi hiện trường, cho đến khi tôi xong việc.”

“Can thiệp hoạt động báo chí...”

“Đồ bợ đít, Morse.”

“Tôi cá của cô chắc ngon lắm.” Anh ta tiếp tục cười cho đến khi bị áp giải đi.

Khi Eve đi quanh tòa nhà, anh ta còn đang làm một phóng sự trực tiếp về vụ giết người mới đây. Không bỏ lỡ, anh ta quay lại nhìn cô. “Trung úy Dallas, cô có xác nhận Yvonne Metcalf, ngôi sao của Tune In, đã bị giết?”

“Sở Cảnh sát không bình luận gì vào thời điểm này.”

“Có phải cô Metcalf sống trong tòa nhà này, và xác cô ấy được phát hiện sáng nay ở sân sau? Cổ cô ấy có bị cắt không?”

“Miễn bình luận.”

“Khán giả của chúng tôi đang đợi, Trung úy. Hai người phụ nữ nổi tiếng đã bị giết dã man theo cùng một thủ đoạn, và có khả năng bởi cùng một người, chỉ trong vòng một tuần. Và cô không bình luận gì?”

“Không giống như những phóng viên thiếu trách nhiệm nào đó, cảnh sát thận trọng hơn, và quan tâm đến sự thật hơn là phỏng đoán.”

“Hay đơn giản là cảnh sát không thể phá những vụ án này?” Anh ta nhanh chân, bước sang bên, chạy lên trước mặt cô. “Trung úy, cô không lo sợ cho danh tiếng, và mối liên hệ giữa hai nạn nhân và người bạn thân Roarke của cô sao?”

“Danh tiếng của tôi không phải vấn đề ở đây. Mà là điều tra.”

Morse quay lại máy ghi hình. “Lúc này, cuộc điều tra, do Trung úy Eve Dallas tiến hành, rõ ràng đang bế tắc. Một vụ giết người nữa xảy ra cách nơi tôi đang đứng chưa đầy một trăm thước. Một phụ nữ trẻ, tài năng, xinh đẹp, đầy hứa hẹn đã chấm dứt cuộc đời bởi một vết dao man rợ. Chỉ cách đây một tuần, người bảo vệ công lý tận tụy và đáng tôn trọng, Cicely Towers, cũng đã chấm dứt cuộc đời. Có lẽ câu hỏi không phải là bao giờ kẻ giết người bị bắt, mà là người phụ nữ nổi tiếng nào sẽ là nạn nhân tiếp theo? C. J. Morse, Kênh bảy lăm, tường thuật trực tiếp từ Central Park South.”

Anh ta gật đầu với người cầm máy quay trước khi nhìn sang Eve. “Cô thấy không, nếu cô chịu hợp tác, Dallas, tôi có thể giúp cô đối phó với công luận.”

“Cút đi, Morse.”

“Ồ, à, có lẽ nếu cô đề nghị tử tế hơn.” Điệu nhe răng của anh ta không hề lay chuyển khi cô nắm cổ áo anh ta. “Nào, nào, đừng động vào trừ phi cô có ý như vậy.”

Cô cao hơn anh ta một cái đầu, và đã cân nhắc nghiêm túc cho anh ta ngã xuống vỉa hè. “Đây là cái tôi muốn biết, Morse. Tôi muốn biết tại sao một phóng viên hạng ba như anh lại đến được hiện trường, với một nhóm phóng viên, chỉ sau nhân viên điều tra chính có mười phút.”

Anh ta chỉnh lại áo sơ mi. “Nguồn tin, Trung úy, mà cô biết đấy, tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ cho cô.” Nụ cười của anh ta như chuyển sang khinh bỉ. “Và ở giai đoạn này, tôi sẽ nói chúng ta đang nói về một nhân viên điều tra hạng ba. Cô sẽ làm việc hiệu quả hơn nếu hợp tác với tôi, thay vì Nadine. Cô đã làm một việc thật bần tiện, giúp cô ta đẩy tôi ra khỏi vụ Towers.”

“Thế sao? À, tôi rất vui khi nghe thế, C. J., vì tôi ghê tởm cái bụng dạ của anh. Anh không hề băn khoăn khi quay lại đó, mở máy quay, phát đi những hình ảnh của người phụ nữ kia sao? Anh không nghĩ về quyền của cô ấy được giữ lại một chút phẩm giá hoặc về việc ai đó quan tâm đến cô ấy chưa nhận được thông báo. Ví dụ như, gia đình cô ấy.”

“Này, cô làm việc của cô, tôi làm việc của tôi. Trông cô có băn khoăn gì mấy khi chạm tay vào xác cô ta đâu chứ.”

“Anh nhận được thông tin lúc mấy giờ?” Eve hỏi gọn.

Anh ta do dự, rồi nói ra. “Tôi nghĩ nói ra sẽ chẳng làm hại gì cô. Có điện thoại báo riêng cho tôi biết lúc mười hai giờ ba mươi.”

“Từ?”

“Không. Tôi bảo vệ nguồn tin của tôi. Tôi đã gọi về đài, huy động một đội. Đúng không, Sherry?”

“Đúng.” Người cầm máy quay động đậy vai. “Nhóm trực đêm điều chúng tôi ra đây gặp C. J. Đó là công việc của giới truyền hình.”

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tịch thu nhật ký điện thoại của anh, Morse, bắt anh thẩm vấn, cho đời anh khốn đốn.”

“Ô, tôi hy vọng cô làm thế.” Khuôn mặt tròn xoe của anh ta lại ánh lên. “Cô sẽ giúp tôi tăng gấp đôi thời gian lên sóng và gia tăng danh tiếng cho tôi. Và cô biết điều gì sẽ thú vị không? Câu chuyện bên lề mà tôi định làm về Roarke và mối quan hệ thân ái của anh ta với Yvonne Metcalf.”

Bụng cô run lên, nhưng cô vẫn giữ giọng ôn hòa. “Coi chừng, Roarke không tử tế như tôi đâu. Đội của anh hãy cuốn xéo khỏi hiện trường,” cô cảnh báo. “Chỉ cần anh động một ngón chân vào, tôi sẽ tịch thu thiết bị của anh.”

Cô quay lại, và khi đã đi đủ xa, cô lôi điện thoại ra. Cô định không tuân theo thủ tục, chấp nhận bị khiển trách hoặc tệ hơn. Nhưng cô phải làm.

Cô có thể nói khi Roarke trả lời rằng anh chưa đi ngủ. “À, Trung úy, thật ngạc nhiên.”

“Em chỉ có một phút. Cho em biết quan hệ của anh với Yvonne Metcalf.”

Anh nhíu mày. “Bọn anh là bạn, một thời rất thân.”

“Là tình nhân.”

“Đúng, không lâu. Tại sao?”

“Vì cô ta chết rồi, Roarke.”

Nụ cười nhạt đi. “Lạy Chúa, như thế nào?”

“Bị cắt cổ. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đây có phải đề nghị chính thức không, Trung úy?” Anh hỏi, giọng anh cứng như đá.

“Phải thế. Roarke...” Cô ngập ngừng. “Em rất tiếc.”

“Anh cũng vậy.” Anh ngắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.