Cái Cớ Để Yêu Em

Chương 40: Chương 40




Đợi con nhỏ bình tĩnh lại Diland mới bắt đầu hỏi

- cậu nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra

- ba tôi ông ấy gặp tai nạn ở Pháp đang cấp cứu trong viện nhưng tôi không biết giờ ông ấy sao rồi

- Pháp là bệnh viện nào

- straclin

Nghe con nhỏ nói vậy Diland lập tức lấy điện thoại ra gọi cho 1 người nào đó

- alo chú ạ cháu là Diland cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp ở bệnh viện chú mới có 1 ca cấp cứu được đưa vào hồi chiều bệnh nhân tên Triệu Nam khương là người quen của cháu chú giúp cháu được không

- được rồi để chú lo cho cháu cứ yên tâm

- vâng cháu cảm ơn

Sau khi ngắt điện thoại cậu ta nói với con nhỏ

- cậu yên tâm đi viện trưởng của bệnh viện đó hứa sẽ lo liệu chuyện này mọi chuyện sẽ ổn thôi mà

- cậu nói thật chứ

- tôi đã từng nói dối cậu chưa

Con nhỏ khẽ lắc đầu rồi cũng yên tâm phần nào.

- vậy thì được rồi giờ vô trong nhà đi nếu đứng đây lâu hơn nữa tôi sợ người phải nhập viện tiếp theo là cậu đấy trời tối rồi kìa

2 người đi vô trong nhà ngồi đợi tin tức của ba nó còn 4 người kia thì cũng ra về trong tâm trọng chẳng ổn chút nào. Con nhỏ cứ thấp thỏm không yên hết đứng rồi lại ngồi đi đi lại lại rồi 2 tiếng dài đằng đẵng cũng trôi qua nó vừa nghe thấy điện thoại reo thì lập tức bắt máy

- alo cô ạ ba cháu sao rồi

Cô vui vẻ nói qua điện thoại

- ba cháu không sao nữa rồi ca phẫu thuật thành công may mà có viện trưởng và các trường khoa giúp đỡ

Nó nghe tin ba nó không sao thì trong bụng vui như mở cờ

- vậy thì may quá

Nó vừa nói với cô vừa quay ra báo tin cho Diland

- Diland ba tôi không sao rồi

Cậu ta cũng mỉm cười khi thấy con nhỏ cười

- vậy thì tốt

- thôi cháu nghỉ ngơi sớm đi liệu mà lo chăm sóc cho bản thân còn anh trai cô cô tự lo được nghe chưa

- vâng

Sau khi cúp máy mặt con nhỏ rạng rỡ hơn ban nãy

- cảm ơn cậu nha lần nào cũng là cậu giúp tôi

- không có gì tôi là bạn thân của cậu cơ mà

- phải rồi là bạn rất thân à mà cậu đang ở đâu thế

- tôi đang ở trong khách sạn của nhà tôi cậu cũng đến đó với tôi luôn đi

- tôi có nhà mà sao phải đến đó

- để cậu ở đây một mình tôi chẳng yên tâm chút nào rồi cậu không biết nấu nướng nên cũng không ăn rồi đi ngủ luôn chứ gì tôi hiểu cậu quá mà

- tôi ....

- không tôi ta gì hết nữa lên dọn đồ đạc đi tôi đợi cậu dưới xe

Sẵn cái balo lấy ở trường về con nhỏ xách luôn đi. Về đến khách sạn con nhỏ ở 1 phòng tổng thống tắm rửa sạch sẽ để trút bỏ hết gánh nặng của ngày hôm nay đi.

Nhớ lại hơn 2 năm trước con nhỏ nhận được thông báo đã trúng tuyển nhận được học bổng du học tại trường Peristy của Mỹ tạm biệt vòng tay của ba nó nó lặn lội sang Mĩ du học. Cái rớt bị ăn hiếp trước khi nhập học cũng theo nó qua đây luôn lại cộng thêm nó là người ngoại quốc bị cho là khác biệt nên càng bị ăn hiếp nhiều hơn. 1 lần bọn người ở đây dẫn dụ rồi nhốt nó vào trong nhà kho của trường nó vốn sợ bóng tối mà ở đây lại đâu có điện trong lúc hoảng loạn sắp ngất đến nơi nó chỉ biết kêu cứu bằng tiếng mẹ đẻ mọi người có đi qua cũng chẳng hiểu gì. Nó cố gắng kêu gào trong khi sức lực bị nỗi sợ kia cướp hết đúng lúc ấy Diland đi qua hiểu được nó nói gì( vì mang trong mình nửa dòng máu Việt lại nói khá rõ tiếng việt) cậu vội vàng phá khóa cứu nó ra ngoài. Sau lần đó nó coi cậu là ân nhân cứu mạng lâu dần thì cả 2 trở thành bạn thân, kể từ lúc có cậu làm bạn nó đỡ tủi thân vì ở nơi xa xứ vẫn có thể nói chuyện với cậu bằng tiếng Việt Diland vốn là người lạnh lùng từng là đàn anh trong trường nên không ai dám động vào con nhỏ khi biết nó là bạn thân của cậu đám người từng nhốt nó vào trong kho bị cậu răn cho một trận, cả 2 dần hiểu nhau hơn và coi nhau như anh em trong nhà thường xuyên qua lại chăm sóc lẫn nhau, đối với con nhỏ Diland đối xử cực kỳ tốt chu đáo tỉ mỉ quan tâm hết mức còn từng xin chuyển lớp để học cùng với nó.

Trở lại thực tại con nhỏ đang ngồi trong phòng thì nghe có tiếng gọi

- Tuyết Vinh cậu xong chưa ra ăn tối đi

- ờ tôi ra ngay đây

Con nhỏ cùng Diland xuống lầu 2 ăn tối nó ngồi xuống bàn nhìn mấy món trên bàn mà thở dài ngao ngán

- tôi không muốn ăn đâu hay là cậu ăn một mình đi

Nói rồi nó định chuồn lên phòng thì bị cậu ta dữ lại

- cậu có muốn ăn bánh táo nướng không

- hả có sao

Nhắc đến bánh con nhỏ lại có hứng ăn trở lại

- tôi biết ngay mà chỉ có nó mới dụ được cậu ăn ,ăn hết phần cá hấp này đi rồi tôi sẽ để cậu ăn bánh

- cậu không lừa tôi đấy chứ

Diland cau mày

- có vẻ như ở đây cậu bị người ta lừa nhiều quá nên tôi nói gì cậu cũng hỏi lại câu đó à

- ờ ở đây ai cũng ức hiếp tôi hết

- thôi được rồi bánh táo nướng vẫn đang đợi cậu đấy

Diland vừa nói vừa chỉ vào cái bánh trên tay vị đầu bếp người Mĩ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.