Mưa vẫn liên tục không ngớt, ngoài trời luôn xám xịt một màu xám ảm đạm
như cõi lòng cô độc. Sự bắt đầu luôn khởi nguồn từ một kết thúc nào đó.
Và kết thúc sẽ lại tạo ra một khởi đầu. Như một vòng xoáy quy luật không bao giờ dừng lại. Buộc con người phải tuân theo.
- Haray, chào buổi
sáng, hôm nay có gì ăn vậy?_ Windy trưng ra bộ mặt ngái ngủ, mấy hôm nay vì chuyện của nó mà cô thiếu sức sống đi hẳn.
- Chào, mày cũng biết
đây là buổi sáng sao? Nhìn ra ngoài còn không phân biệt nổi hôm nay là
ngày mấy nữa_ Haray thở dài, bê một đĩa sanwich đem để trước mặt cô.
- Anh Kevil, seny sao rồi, nó vẫn không chịu ăn sao? Mà Sky đâu?
- Vẫn chưa. Anh trai em đang tiếp tục tương lai bán mặt cho đất bán mông
cho trời kìa_ Thiên Nhi ngán ngẩm nhìn ra vườn hoa hồng xanh
Không ai nói thêm câu gì, lại cúi mặt lo ăn nốt bữa sáng của mình. Tiếng bước
chân từ trên cầu thang vọng lại, kèm theo tiếng la hét hốt hoảng của bé
Rin. Không phải chứ, mới sáng ra đã có chuyện gì rồi sao? Trời đánh còn
tránh miếng ăn mà.
- Mọi người, không ổn rồi, chẳng thấy chị Seny đâu cả, em vừa qua phòng chị ấy, chẳng có ai cả. Cửa sổ mở tung, phòng cũng bị mưa hắt hết vào.
- Rin, bình tĩnh, lên đó xem sao đã._ Windy vội trấn an cậu dù lòng bắt đầu bốc lửa.
- Ai biến mất? Tại sao lại biến mất?_ Sky cũng cùng lúc bước vào, áo
ngoài ướt sũng, đóa hồng xanh trên tay còn đọng nước, đôi mắt mầu huyết
rung lên, trầm giọng hỏi. Cũng chẳng đợi câu trả lời, hắn lao vội lên
phòng nó. Cửa sổ đúng là mở tung, bụi hoa phía dưới bị đạp nát, mưa hắt
ướt cả phòng. Vậy là nó đã đi từ lâu? Trong tình trạng như vậy nó có thể đi đâu? Hắn nhìn quanh phòng một lần, hoàn toàn không có dấu hiệu bất
thường, ngoài việc giường khá lộn xộn. Nhưng điều đáng chú ý là chiếc
hộp nhỏ để trên bàn. Chiếc hộp mạ vàng hình vuông dài, có họa tiết đơn
giản, được khóa lại. Hắn tò mò mở ra, nhưng chỉ thấy một chiếc khăn lục
xanh. Chỉ là một chiếc khăn, tại sao phải cẩn thận đặt vào hộp vậy, cô
gái này thật khác người. Nhưng chiếc khăn có chút quen thuộc thì phải.
Đôi tay hắn cảm nhận được sự mát lạnh, mền mại của từng sợi tơ lụa, nó
rất giống, chiếc khăn hắn từng đưa cho cô bé đấy. Cô bé hắn từng gặp bên bờ biển, đẹp như một con búp bê sứ. Cô bé cho hắn cảm nhận hương vị
tình yêu, mối tình đầu của hắn... Hắn không thể ngờ, nó lại chính là cô
bé đấy, cũng không ngờ, sau bao ngày bất động, việc đầu tiên nó làm là
biến mất. Hắn dựa người vào tường tự cười khổ một tiếng.
- Tại sao lại... vậy Seny có thể đi đâu được chứ? _Kevil sững người nhìn cảnh tượng trước mặt
- Được rồi, nó dù có thể cử động chắc chắn còn rất yếu, nên phải mau tìm ra nó ngay_ Haray lên tiếng
- Nếu vậy chia nhau ra tìm, nếu thấy phải thông báo ngay_ Windy ném lại
một câu rồi vội lao người ra màn mưa, biến mất. Mọi người cũng theo đó
rời đi, chỉ còn lại mình hắn. Hắn ngồi xuống giường, nhìn ra ngoài, đáy
mắt rơi vào một khoảng không vô định. Không đi tìm cũng không làm gì cả. Hắn vô tâm sao? Cảm giác như nó đang trốn khỏi hắn vậy, khi bản thân
mình quyết định giữ nó lại thì nó lại biến mất.
Chiều đã dần qua, vẫn không thấy bóng dáng của nó, mọi người thiểu não trở về trong cơn mưa.
- Không tìm ra nó, Seny có thể ở đâu đây?
- Mấy người vẫn không tìm thấy cô ấy_ Sky bước xuống lầu, nhìn quanh một lướt, đều là những khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi.
- Mọi người, mau xem, mau ra đây xem đi_ Tiếng hét của Thiên Nhi từ ngoài vọng vào. Trước mắt là một màn mưa, nhưng không phải trắng xóa mà là
màu đỏ. Mưa đỏ? Mọi vật bị nhuốm màu như máu, loang lổ khắp nơi
- Cái này... huyết lệ sao?_ Kevil kinh ngạc, tay hứng lấy giọt nước đỏ au
- Huyết lệ... là cái gì?
- Như mọi người biết, Long tộc là loài chi phối mưa gió, tất nhiên chỉ có Long Vương mới có khả năng này. Nhưng cũng có một số trường hợp đặc
biệt. Như Seny vốn là Tiểu Long Nữ của Đông Hải, vì vậy nước mắt của nó
có thể tạo ra mưa._ Kevil điềm đạm
- Nó vậy, là mấy hôm nay mưa muốn
ngập lụt là do chị ấy tạo ra ý hả? Vậy anh thì sao? Anh khóc thì có mưa
không vậy?_ Thiên Nhi cảm thán
- Chỉ có nữ nhi trong hoàng tộc công chúa của Đông Hải mới có khả năng ấy thôi.
- Vậy, cơn mưa này là sao? Huyết lệ chẳng phải là...
- Phải, nước mắt của Tiểu Long Nữ còn cho thấy tâm trạng của nó. Nếu là
huyết lệ... anh chỉ sợ nó hiện tại cực kì không ổn._ Ngưng một lúc Kevil quay lại phía hắn, trầm giọng nói thêm.
- Seny, cô ấy nhất định đang ở phía Đông biển Đông Hải, nơi đấy khá giống một hòn đảo biệt lập_ Sky lên tiếng
- Sao mày lại biết? Thật ra sau khi chứng kiến cái chết của mẹ, con bé
đã rơi vào khủng hoảng một thời gian dài. Cũng vô cảm như bây giờ, khi
ấy nó đến phía Đông của biển Đông Hải, không cho ai đến gần, cũng không
chịu quay về Long cung. Nhưng sau đó nó bỗng nhiên trở về, vẫn tự nhốt
mình một thời gian, nhưng sau đó lại trở nên vui vẻ khác thường. Tuy
nhiên Long Vương vẫn xóa đi đoạn kí ức ấy để bảo vệ nó. Nhưng rồi nó vẫn tìm mọi cách quay lại trần gian mặc kệ sự phản đối của cha.
- À nhớ
rồi, khi ấy em có gặn hỏi tại sao nó lại thay đổi như vậy. Nó chỉ nói đã gặp một cậu bé chứ không nói gì thêm. Giờ nghĩ lại không khéo lại là
mối tình đầu của nó cũng nên._ Haray suy nghĩ
- Tôi đến đó xem thử_ Sky không nghĩ gì thêm đã vội lao ra ngoài, phóng xe đi ngay trong mưa.
- Khoan, anh có biết biển Đông Hải rộng thế nào không? Mình anh sao tìm nổi?_ Windy gọi với theo
- Vậy em không nghe câu hai người yêu nhau dù ở bất kì đâu cũng tìm thấy nhau à?_ Rany châm chọc
- =. = anh từ hành tinh nào xuống thế, mau cút về đi
-----------------------------------------***----------------------------***--------------------------------***---------------------------------***---------------------------------***------------------------------***-----------------
Trong đầu hắn bây giờ có chút mơ hồ. Một cô bé màu xanh
dương, mang hương vị của biển. Cũng trong màn mưa, ngồi ủ rột, khuôn mặt tái nhợt, nức nở khóc.
" Lạnh sao, cho cậu này"
"Đừng đi, ở đây"
" Vì tớ thích cậu, cậu rất dễ thương"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ lấy cậu, được chứ?"
Một đoạn kí ức hiện về, kí ức mà hắn vốn lãng quên từ lâu. Khi gặp cô bé
ấy, hắn đã rất thích, thân ảnh nhỏ nhắn ướt sũng trong mưa khiến hắn đau lòng không thôi. Vì thế nên mới bước lại an ủi. Nhưng khi ấy, trái tim
của một đứa trẻ không hể hiểu ấy là rung động, cảm giác ngô nghê, hồn
nhiên. Hắn sau đó mới biết mình thích cô bé ấy, giống như mối tình đầu
vậy, luôn ngọt ngào và trong sáng, nhưng nhanh chóng quên đi. Hắn cứ
nghĩ mình sẽ ở bên cô bé ấy mãi, nhưng vì có việc trở về Thiên Đình nên
hắn đành rời đi, cứ nghĩ rằng khi quay lại cô bé đó vẫn ở đấy chờ hắn.
Nhưng không, rõ ràng là hắn ích kỉ, giữa hai người vốn không có bất kì
ràng buộc nào, thật vô lí khi thích một người đến tên mình cũng không
biết. Hắn cũng tìm kiếm cô bé đấy, nhưng rồi cũng lãng quên. Tình yêu
trẻ con là vậy đấy, nhẹ nhàng, nhanh qua mau, chẳng lưu lại gì ngoài
chút ngọt của tình đầu, không đủ trưởng thành. Nhưng có nằm mơ cũng
không ngờ, nó lại là cô bé hồi đó. Cô bé dễ thương, trong sáng, mỏng
nanh như pha lê, ngọt ngào như hòn ngọc qus của biển. Nó bây giờ xinh
đẹp quyến rũ, ngang ngạnh bướng bỉnh, nhưng đôi khi lại rất trẻ con,
tính khí thất thường. Thật sự lần đầu gặp nó hắn cũng thấy có chút quen
thuộc, nhưng lại cho đó là ảo giác nên không bận tâm thêm. Có nên nói
đây là định mệnh không nhỉ? Sự ràng buộc vô tình!
Biển
giận giữ quật từng đợt sóng vào bờ, mưa đỏ cả một vùng trời, nó như một
cái xác nhợt nhạt ngồi dựa người vào vách đá. Nó mệt rồi, thật sự rất
mệt. nhắm đôi mắt vô hồn lại, dòng huyết lệ lạnh buốt từ khóe mắt lăn
dài trên má. Thật quá bi thảm. Đoạn hồi ức mà nó nhớ lại thật đáng sợ,
nhưng xen vào đó, nó bỗng nhớ ra cậu bé nó từng gặp.
" Đừng đi, ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
Trong lòng lại có một chút hi vọng, rõ ràng đã hứa ở lại, tại sao lại
biến mất, nó khi đó cảm giác như bị ruồng bỏ, tất cả đều quay lưng với
nó, vứt bỏ nó, vô tâm thật. Nó vục đầu xuống, chiếc váy trắng tinh dính
đầy cát biên, loang lổ trong cơn mưa. Nó vẫn thu mình lại, đau đớn, giằn vặt, muốn chạy trốn, tất cả hỗ độn trong lòng nó.
- Tìm thấy em rồi, sao lại ở đây, người em sao lạnh vậy, cho em này_ Giọng nó quen thuộc,
ấm áp vang lên, chiếc khăn lục xanh mà chính nó cũng không biết tại sao
mình có hiện ra trước mắt. Nó ngước mắt lên. Là hắn, không phải cậu bé
đáng yêu của nó khi đấy, nhưng sao quen thuộc đến vậy? Sao trong khoảnh
khắc mọi thứ đều thật ấm áp, ít nhất là vậy...