Tiếng xe lao vào cổng, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên một đường đen vòng cung kéo dài. Khuôn mặt người đó tràn ngập sự tức giận, ngay
cả mái tóc bạch kim thường được thả dài cũng bị buộc bổng lên cao. Mang
theo khí chất mê người, đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn về phía nó.
- Quân, sao anh ở đây?
Nó ngạc nhiên hỏi. Không đáp lại, Quân kéo nó đi trước mặt Sky và Lay,
Mary vội vàng chạy nhanh ra xe trước khi cơn thịnh nộ tìm đến cô bé.
- Sky, tôi hi vọng anh tránh xa Seny ra, cô ấy là của tôi, mong anh hiểu cho.
Ngữ khí trầm hẳn, sẵn sàng khẳng định chủ quyền, cả người nó bị ôm cứng ngắc trong lòng Quân.
- Hình như anh hiểu lầm thì phải, tôi chẳng có ý gì với cô ấy.
- Mong anh nhớ những gì anh nói.
Chút đau lòng vụt qua đáy mắt, trên khuôn mặt hắn vẫn giữ nét cười thản
nhiên, nhìn cô gái trước mặt biết mất. Gặp cô có lẽ là sai lầm lớn nhất
trong đời hắn.
Chiếc Lamborghini lại iếp tục lao đi, không
ai nói lời nào, nó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ khó hiểu của
Quân khiến nó nghi hoặc. Vừa đến nhà lớn, nó đã bị Quân vác lên lầu, bỏ
mặc Mary ở phía sau.
- Anh làm gì vậy?
- Anh đã bảo em đừng đi gặp cậu ta nữa rồi mà?
- Tại sao?
Nó ngang ngạnh hét, nó chỉ là chiều theo ý Mary thôi, nào có muốn gặp hắn ta sao lại tức giận với nó?
Quân tiến lại gần, khuôn mặt thật bi thương, cả người to lớn gục vào vai nó, nghe thấy cả tiếng thở khẽ, nóng bỏng của anh. Thứ nước mắt nóng ẩm
chạm vào vai khiến nó khẽ run. Anh càng vùi đầu vào sâu trong tóc nó,
mùi hương thơm nhẹ dễ chịu, cánh tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó,
giọng nghẹn đặc. Nó chưa từng thấy anh khóc, dù trước kia từng thấy sự
bi thương trong mắt anh, nhưng chưa thấy anh như lúc này. Trong lòng cảm thấy se hắt lại, như thể nó làm ra chuyện gì tội lỗi lắm vậy. Nó ôm lấy anh, vuốt nhẹ lọn tóc bạch kim, hôn lên má anh an ủi.
- Em không gặp Sky nữa, em không trái ý anh nữa, nhé.
----------------------------------------------***-----------------------------------------------------------
Thiên Nhi ngồi trong phong suy tính. Tình cũ không rủ cũng tới, có lẽ nào
trong lúc mất trí nhớ, Seny đã bị Quân cướp mất, không được, vậy anh
trai cô phải làm sao? Hay là thủ tiêu Quân? Không được, chuyện này hình
như phạm pháp. Vậy bắt cóc anh ta? Hình như cũng không khả thi. Cô nằm
dài trên giường, anh trai tội nghiệp của cô còn yêu Seny không nhỉ?
Thiên Nhi đứng dậy bước về phía thư phòng, dạonày anh trai cô thường
trốn trong đấy không biết làm gì.
- Sky, em có việc muốn hỏi.
- Anh cũng có việc cần nói.
Đợi Thiên Nhi ngồi xuống, Sky mới cất gọng.
- Anh cần đi một thời gian, cụ thể đi đâu anh cũng chưa rõ, nếu em muốn ở lại đây cũng được. Cứ khoảng 1 tháng anh sẽ về thăm em 1 lần.
- Anh định làm gì?
- Có lẽ là...tìm một người...
- Vậy sao?... vậy em muốn hỏi,... anh thích chị Seny chứ?
Sky im lặng một hồi, có lẽ là bất ngờ, hắn đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, dường như đang suy tính điều gì đấy.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Sao phải là Seny?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Thích hay không không còn quan trọng, dù sao anh cũng sẽ đi, hơn nữa cô ấy không thuộc về anh.
- Tức là anh thích cô ấy?
-"..."
- Anh vẫn ngốc như vậy.
Cô đứng dậy, thất vọng rời khỏi. Anh trai cô, còn ngốc hơn cả cô nữa. Cho
dù họ có quên lãng nhau, Sky nhất định vẫn yêu Seny, vậy mà một lần nữa
anh vẫn không chịu thừa nhận. Em gái như cô, lại có thêm việc để làm
rồi.
Mấy ngày nay nó đều tỏ ra
rất ngoan ngoãn, luôn bám lấy Quân. Dù là khi Quân ở nhà hay đến công ty nó đều bám theo. Khiến Mary luôn mồm chê nó là người không có trí tiến
thủ. Nó chỉ biết cười xòa than thở, bố con hai người đều áp bức tôi, tôi biết tiến với ai, thủ với ai đây?
- Dạo này mày chăm chỉ nhỉ, cuối cùng cũng chịu giúp Quân vài việc ở công ty_ Windy lên tiếng biểu dương nó
- A, vì vậy mà tao mới mệt chết rồi đây
- Được rồi, mày cũng có phải làm gì đâu_ Haray vạch tội
- Ai bảo tao không làm gì? Thở này, đi này, cười này, nói này, ôi bao nhiêu việc còn gì.
- Phải phải, nghe như kiểu mày sắp chết đến nơi rồi ấy
- Lão nương đây thật sự sắp chết rồi, vậy nên hai tụi bay mau cút đi để ta yên giấc ngàn thu.
Nó yên tâm nhắm mắt sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, mọi thứ chìm
dần vào bóng tối. Dạo này bận rộn chạy theo Quân nó cũng chẳng còn thời
gian để ý những việc khác. Nhắm mắt lại, nó nghĩ đến người mình đã gặp
trong mơ, vẫn chưa biết anh ta là ai. Khuôn mặt ấy lại hiện lên choáng
hết tâm trí, người con trai nó đã gặp, Sky. Anh ta thật sự có phần rất
giống, ngay cả cử chỉ đôi lúc cũng giống. Tuy mới gặp, ít tiếp xúc, nó
vẫn cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước đây từng biết nhau. Bất
giác mỉm cười, từ khi nào lại ngĩ về hắn nhiều như vậy? Lẽ nào mới vài
ngày không gặp lại cảm thấy nhớ?
Tiếng
động từ ban công khiến nó chú ý, ánh trăng hắt qua cửa sổ in lên bóng
người trên tường. Đặt bàn chân trần xuống mặt sàn lạnh lẽo, nó mở cửa
bước ra ban công. Hắn ngồi trên lan can, nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó
ngạc nhiên nhìn lại, gió khẽ lùa qua làm run rẩy mái tóc hai người,
trăng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, và màn đêm càng tô điểm cho ánh sáng ấy.
Tiếng chuông bạc từ vòng tay khẽ ngân lên trong cơn gió, bông hồng xanh
như dần hé nở, khoe ra vẻ đẹp kiều diễm nhất. Cảnh tượng này, có chút
quen thuộc, khi ấy ai đó cũng ngồi trên ban công khiến nó thất thần.
- Sky, sao anh lại ở đây?
- Tôi ở đây là vì em
- Hả, sao cơ?
Hắn bước xuống bên cạnh, ôm nó vào lòng, quả nhiên, cô gái này thật ấm áp,
chứa đựng cả bầu trời của hắn, thật muốn thời gian dừng lại, thật muốn
có được cô, muốn biết môi cô có mùi vị gì. Quả nhiên đáp án trong lòng
mà hắn không chịu thừa nhận, hắn thích cô gái này, rất thích, hoặc là
yêu. TRước lúc đi vẫn rất muốn gặp cô ấy, nỗi nhớ trong tim hứn càng lan rộng, hắn ở đây chỉ vì muốn gặp cô. Những chuyện khác đều không màng
đến. Cô thật sự đã ở trong tim hắn rồi.
Bị vòng tay rộng
lớn của hắn ôm chặt, nó cũng không giãy dụa, cảm giác rất khác, rất
thoải mái, rất nhẹ nhõm, khác với lúc Quân ôm nó. Đến khi hắn buôn tay
ra, trong lòng lại sinh nuối tiếc, vẫn đứng ngây người như vậy.
- Tôi chỉ đến để nói, tôi sẽ đi một thời gian
- Đi đâu? Khi nào anh sẽ về.
- Không biết, nhưng sẽ trở về vào một lúc nào đấy, nếu cô còn nhớ đến tôi, thì tôi sẽ về.
- Vậy anh phải đi luôn rồi, vì tôi chẳng bao giờ nhớ anh cả
Nó cười, không ngại trêu trọc. Hắn cũng cười, rồi quay người định đi. Nó
túm lấy tay áo hắn, trăng hắt nhẹ vào khuôn mặt tuấn mĩ ấy, khiến nó
thêm xao lòng.
- Anh vẫn phải về đấy, để gặp tôi
Nó mím môi, mấy lời này nghe thật ngốc, như tự vả vào mặt mình vậy, bộ dạng của nó hẳn mắc cười lắm.
- Tôi không về đâu vì cô chẳng bao giờ nhớ đến tôi
- Ai nó không có?... Tôi... Mà anh đột nhập vào đây chỉ để nói vậy thôi à?
- Đúng vậy
- Vậy thì mau biến đi, tôi còn phải ngủ
Nó quay người vào trong, đóng sập cửa lại, ngăn cảm giác ngại ngùng,bối
rối của mình. Qua khe cửa sổ nó thấy hắn vẫn đứng đấy, dáng người cao
lớn, nụ cười vương lại trên khuôn mặt, ánh mắt huyết đỏ nhìn nên khoảng
trời đen kịt kia, như một đốm sao chợt ẩn hiện, biến mất trong đêm.
Quay lại giường, vùi người vào chăn, nó vẫn nghe tiếng tim đập khẽ, và cả
hơi ấm còn lưu lại đâu đó. Vậy là hắn đi rồi, sẽ không gặp lại rồi, mảnh ghép thiếu trong tim nó.