Cái Đuôi Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 17: Chương 17: anh Là Long Ca? 1




Minh Minh cùng Ngọc Băng đang tán gẫu thì có 1 đám côn đồ bước đến.Chúng có khoảng mười mấy đứa,mặt mày gớm ghiếc dữ tợn.Tên đầu đàn nghênh mặt lên với hàm râu rậm trông thật gian tà.Hắn liếm môi,cười man rợ:“Hai em đi đâu đấy,ui cha,toàn cô xinh,nào,đêm nay đi chơi với anh,xong anh cho tiền đi mua sắm.”

Minh Minh nghiến răng:“Mua cái con khỉ,chúng tôi không thiếu tiền,các người tránh ra”

Tên cầm đầu nghe vậy đâm ra bực,hắn kìm chế:“Nào,chỉ một đêm nay thôi,em yêu”

Bàn tay to thô kệch của hắn bắt đầu định tiến tới eo của Minh Minh...

“Bốp”-chiếc túi trên tay Minh Minh văng vào mặt hắn:“Tôi bảo tránh ra,các người đừng làm bậy”

Hắn không kìm được định giơ tay tát nó,bàn tay đang giơ giơ giữa không trung bị bắt lại.Ngọc Băng nắm cổ tay hắn,cầm giày cao gót giáng cho hắn một cú đau điếng vào mặt:

“Tên biến thái,ngươi dám động vào chị ta sao?”_cô nói

Minh Minh nhìn Ngọc Băng cầm giày cao gót,bật cười:“Oa,thật lợi hại đó nhóc”

Ngọc Băng cười,sau đó quay lại nói với bọn côn đồ:“Sao,muốn kiếm chuyện nữa à?”

Tên cầm đầu ôm mặt gượng dậy,trên mặt hắn sưng đỏ rướm máu vì cú đập trời giáng từ gót giày của Băng Băng (Ngọc Băng).Hắn gầm lên:

“con bitch,chúng mày đâu,giết nó cho tao”

Mười mấy tên còn lại lao lên định bắt hai đứa,lúc này Minh Minh mới bất giác hoảng,định gọi điện thì bị một bên giằng lấy đập nát điện thoại nó.Nó nhanh chân chạy và không quên cho hắn 1 túi vào mặt.nó nghĩ:“Chết rồi,không gọi cho Hàn Du được,giờ phải làm sao đây ?”

Bỗng Ngọc Băng cười lớn,ánh mắt giễu cợt,khinh bỉ nhìn bọn côn đồ,cô thong thả nói:“ok,Start game”

Bọn côn đồ khẽ sững lại:“nó nói cái đ** gì vậy?”

Ngọc băng cười,đưa tay lên môi,suỵt một phát rồi bất ngờ lôi trong cặp ra một quả bom sáng,ném về phía chúng.Trước mắt bọn chúng chỉ còn 1 màu trắng xóa,lúc nhìn thấy được thì người đã không cánh mà bay....

Tại một góc nhỏ trong hẻm,hai cô gái đang thở dốc.Minh Minh ôm ngực:“Sợ muốn chết,sao...sao em...lại có bom?”

“Em thích bom,hì hì,thoát được là may rồi,giờ không biết sao để ra khỏi đây nữa”_Ngọc Băng cười

“Em thật là....mà điện thoại chị bị thằng điên kia nó đập rồi,em có điện thoại không?”_minh Minh hỏi

“có,nè chị”_cô đưa cho nó cái điện thoại của mình.Minh Minh ở máy,bỗng thấy hình nền của Ngọc Băng là hình 1 đứa bé trai tầm 6,7 tuổi,khuôn mặt điển trai,thanh thoát....ơ....sao nhìn quen thế nhỉ?-Minh Minh nghĩ,nhưng nó không nhớ được là đã thấy ở đâu.

“Băng à,đây là...?”_Minh Minh hỏi

Ngọc Băng nhìn ảnh,cười buồn:“à...đó là 1 người bạn cũ của em,từ rất lâu rồi.Hồi em lên 4 tuổi,bên nhà em có 1 cậu bé hơn em 2 tuổi,anh ấy rất hay dẫn em đi chơi.Điều làm em ấn tượng là mỗi lần em buồn,anh ấy đều cho em một chiếc kẹo,sau đó nở nụ cười với chiếc răng khểnh rất dễ thương....đó là cậu bé trong hình....”_Ngọc Băng có phần ngập ngừng:“Nhưng...chơi với anh ấy được một năm,bỗng gia đình anh ấy biến mất,em có ỏi mà không ai biết được tung tích của họ.Chỉ thấy mẹ em đưa cho em tấm hình của anh ấy và bảo em giữ làm kỉ niệm.Dù vậy em vẫn luôn mong muốn gặp lại được anh ấy,mối tình đầu của em....”

“ra là vậy.Ngọc Băng à,cố lên,chị tin em sẽ tìm được anh ấy mà”_Minh Minh cổ vũ cô,rồi ngắm lại cậu bé kia,một lúc sau gọi cho Hàn Du:“Du hả,dạ,em này...em đang ở.......ừ,anh đến ngay nhé”

“Hàn Du sẽ đến ngay thôi”_minh Minh cười nói....

15 phút sau,Hàn Du lái ô tô đến đón nó và Ngọc Băng.Hắn lo lắng ôm nó và hỏi:“có sao không?”

“em ổn,mình đi thôi”_nói xong cô dẫn Ngọc Băng lên xe.Thấy Hàn Du,cô cười gật đầu nhẹ thay lời chào.Họ ngồi vào trong xe,trở về biệt thự nhà Minh Minh.Trên xe,cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng vui vẻ...^^

P/s:sorry các bạn,dạo này lười quá nên giờ mới ra được ^^ m.n đọc và ủng hộ cho truyện nhé <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.