Minh Minh cô cả đời cũng không ngờ rằng Hàn Du lại ngỏ lời sớm như vậy.Nhất là hai đứa bây giờ còn quá trẻ,chưa học hết cấp ba.Nó ngập ngừng:
“Hàn Du,anh không đùa em chứ? Chúng ta còn quá trẻ”
“Anh không quan tâm,nhưng cười xong chúng ta vẫn tiếp tục học mà.Anh chỉ muốn nhanh chóng cho mọi người biết được em là hoa đã có chủ.Minh Minh,không phải em hết yêu anh rồi chứ.Nói mau,là thằng nào?”_Hàn Du bắt đầu tỏ ra khẩn trương,hắn vẫn luôn lo sợ có ngày tim Minh Minh sẽ bị người khác đoạt mất.
Nhìn bộ dạng lúc này của Hàn Du khiến Minh Minh không khỏi buồn cười.Đây có còn là Hàn Du lạnh lùng ngày trước chỉ coi nó là cái đuôi không đây,từ lúc nào mà hắn lại trở nên ghen tuông vớ vẩn như này.Minh Minh biết,đó chỉ có thể là tình yêu mà hắn dành cho nó.Trước đây,những lần khó khăn tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn lo lắng cho nó.Có Hàn Du,cuộc đời nó mới có ý nghĩa.
“Anh nói cái gì vớ vẩn vậy,ngoài anh ra Ngọc Minh em có dám thích ai đâu...”_Nó cười
“Em nói thật chứ? Vậy tại sao lại không lấy anh?”_Hàn Du vẫn gấp gáp đòi câu trả lời như một đứa trẻ con
“Hàn Du,em sẽ lấy anh”_Nó chịu,bó tay với Hàn Du
Hắn vui sướng ôm lấy nó,lôi trong túi áo ra một hộp nhẫn.Minh Minh nhìn hộp rồi lại nhìn tay mình:“Lần trước anh tặng em nhẫn rồi,giờ lại tặng tiếp,chỗ nào đeo đây?”
“Vứt cái cũ đi”_Hàn Du đáp gọn
“Anh đùa à,để em đổi ngón.Vật kỉ niệm như vậy sao vứt được.”_Nó cầm lấy bàn tay mình,đổi chiếc nhẫn cũ sang ngón giữa rồi để hắn đeo nhẫn mới vào ngón áp út.”Nhưng anh à,một tuần sau cưới liệu có gấp quá không?”
“Đối với anh vậy cũng dài như một thế kỉ rồi”_Hắn nói,dịu dàng đặt lên trán nó một nụ hôn
“Sến quá đi”_Nó bĩu môi:“Chắc thời gian sắp tới em phải chuẩn bị tinh thần cho việc này”
“Anh mới là người phải chuẩn bị,lấy em về em cũng có làm gì đâu,em không nấu ăn được,việc nhà cũng không biết làm...chậc chậc”hắn tặc lưỡi
“Vậy thôi,không cần lấy em nữa”_Nó ra vẻ giận
“Ấy,bà xã,anh đùa chút mà”_Hắn vội vàng cầm tay nó.....
Cuộc nói chuyện tràn đầy tình cảm lọt vào mắt của một người.Hắn ta nghiến răng,tay siết thành nắm đấm:“Đáng chết,Hàn Du,mày hại Đệ Tỉu đại ca của chúng tao.Tao sẽ không cho mày yên đâu.Khốn kiếp”
Đã năm ngày trôi qua,chỉ còn hai ngày nữa đám cưới.Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi từ váy cưới,nhà ở đến đầy đủ các tiện nghi khác cho nó và Hàn Du.Tâm trạng nó lúc nào cũng lâng lâng...
“Chị hai à,cha,sắp cưới rồi nên tâm trạng phấn khởi ha”_Ngọc Băng mở cửa phòng
“Tất nhiên”_nó vênh mặt,cười tươi
“Chàng và nàng sẽ có một đêm tân hôn nóng bỏng”_Ngọc Băng cười ranh mãnh khiến mặt nó đỏ rần rần
“Băng,em nói vớ vẩn cái gì vậy hả?”_nó đứng dậy chuẩn bị cầm gối đập Ngọc Băng,cô vẫn cười,không ngừng hò:
“Nóng,nóng quá...hahaha”
Hai chị em rượt đuổi khắp phòng đến tận 1 tiếng đồng hồ.Trận chiến khiến Minh Minh mệt nhoài,tống cổ con nhỏ Ngọc Băng ra khỏi phòng,nó thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.Lúc này đã 6h tối,trời bắt đầu mất đi ánh sáng chói lóa ban ngày mà chuyển về đêm.Không gian yên ắng,Minh Minh ngồi bên khung cửa sổ ngắm mặt trăng mới nhô lên.Cửa sổ của cô khá to,cửa kính được mở toang khiến bầu không khí mát dịu tràn vào phòng.Lúc này hình như ngoài cửa có tiếng động làm cô giật mình.Khi đó,ở cửa sổ bỗng xuất hiện mấy người mặc áo đen trèo vào phòng cô khiến Minh Minh hét lên một tiếng rồi bị chúng chụp thuốc mê,cô lịm đi....
Sáng hôm sau,mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn sáng,có mặt đầy đủ cả nhà Hàn Du lẫn nhà nó.Hàn Du ngồi,ánh mắt hắn lướt quanh rồi cất tiếng:“Mẹ,Minh Minh đâu?”-hắn hiện tại đã gọi mẹ nó bằng mẹ vợ
“Chắc nó chưa dậy,Ngọc Băng,con đi gọi chị đi”_Mẹ nó bảo,Ngọc Băng lên phòng nó
Lát sau cô hớt hải chạy xuống,vẻ mặt vô cùng hoảng hốt:“Bác gái,phòng chị Minh Minh rất lộn xộn,cái chính là con không thấy chị ấy đâu nữa....”