“A”_Cô cầm lấy điện thoại,sau đó cất vào túi xách,ngồi lên giường:
“Thời gian tới...có thể cho em ở đây không?”
Hai người kia ngẩng mặt,Hàn Du khẽ nhíu mày:“Em ở đây?”
Cô khẽ gật đầu,nói:“Em muốn cùng hai người tìm kiếm chị Minh Minh,em không phải là người thiên phương bách kế,nhưng giúp được em sẽ giúp đến cùng“....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~3 ngày trôi qua~~~~~~~~~~~~~~
Không khí ngày càng nặng nề,Hàn Du cả ngày không nói một lời,hàng đêm lại nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng hắn.Ngọc Băng chỉ biết im lặng nhìn,không khỏi thở dài.Long Ca thì nhốt mình trong phòng tìm kiếm thông tin.Chẳng ai nói với ai một lời.Bỗng:
*Reeng**reeng*_chuông điện thoại anh vang lên,Long Ca vội bắt máy:
“Khắc Hiên,sao rồi?”
“A,Long Ca,tôi có một tin tốt và một tin xấu đây,anh muốn nghe tin nào?”_Anh ta nhàn nhạt nói,bộ dạng và lời nói không một chút khẩn trương nào
“Nói nhanh đi,đừng dài dòng”_Long Ca mi tâm nhíu chặt,anh nói
“Dục tốc bất đạt,từ đã nào”_Khắc Hiên cười,sau đó giọng nói đột nhiên nghiêm túc:
”Anh biết người được gọi là Pháp Sư ECA không?”
“Ông ta? cái lão già điên đó tôi không để trong đầu,chẳng phải ngày trước hắn bị tổ chức Knight tống cổ đi sao?”_Anh nói
“A,giờ ông ta rất hay qua lại với Bảo Hoàng,anh nghĩ sao?”
“Hắn có quan hệ với ông ta?”_Anh nghi hoặc hỏi:“Không lẽ Minh Minh...?”
“Chính là như vậy,tin tốt là tôi đã điều tra ra ông ta và thứ làm cho Lý tiểu thư bị mất trí,nhưng tin xấu...cái vật đó chính là một dạng phong ấn”
“Phong ấn ?”_Long Ca khẽ thốt lên,thật không ngờ Bảo Hoàng hắn lại có thể thâm sau như vậy
“Đúng,cái đó hiện trong tay của Bảo Hoàng,nếu có được vật đó đồng nghĩa với việc cứu được Lý Tiểu Thư”
“Được rồi,tiếp tục theo dõi hắn ta,tôi sẽ cho người tiếp cận,bằng mọi giá phải cứu được Minh Minh.
Anh cúp điện thoại,sau đó đem chuyện nói với Ngọc băng và Hàn Du.Bọn họ bộ dạng vô cùng khẩn trương muốn lập tức đi cứu người nhưng Long ca ngăn lại:
“Bảo Hoàng hắn vẫn cầm phong ấn,hai người có muốn cướp người cũng vô ích,Minh Minh sẽ không nhớ lại được đâu”
“Tên Khốn”_Hàn Du gầm nhẹ,bàn tay cầm ly rượu dùng sức,bóp vỡ thành trăm mảnh
“Để em,em sẽ tiếp cận hắn”_Ngọc Băng ngập ngừng lên tiếng:“Hắn chưa biết mặt em,em sẽ vào đó”
“Bằng cách nào?”_hai người kia đồng thanh,cô khẽ nói nhỏ:
“Thế này.....”
~~~~~~~~~~~~~~~~ sáng hôm sau~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại biệt thự Đệ Gia,Bảo Hoàng đang ăn sáng cùng Minh Minh:
“Rinna,ăn nhiều một chút”_Anh gắp thức ăn vào chén nó
“ừ”_nó khẽ nói,đôi mắt vô hồn,ăn từng chút một
Bảo Hoàng cũng nhanh chóng ăn sáng xong,sau đó vừa vặn nghe thấy tiếng chuông cửa:
“Xin chào”_Tiếng nói trong trẻo vang lên
“Cô là ai?”_Bảo Hoàng lên tiếng hỏi người con gái trước mặt
“A,lần trước tôi thấy ở đây đang cần tuyển người làm,nên đến đây xin việc a~”_Cô gái tươi cười
“Có sao?”_Anh ta nhíu mày hỏi,không lẽ quản gia tuyển người làm? Mà đúng lúc hôm nay quản gia nơi này xin nghỉ phép nên anh ta cũng chưa có hỏi qua được.
“Có ạ”_Cô cười,mà đây không ai khác chính là Ngọc băng
“Ừ,vậy cô vào đi”_Anh không nghi ngờ để cô bước vào.
Ngọc Băng vừa vào đã thấy Minh Minh đang ăn sáng,tâm tư của cô bắt đầu gợn lên,nhưng nhanh chóng kìm nén sự kích động của bản thân,lên tiếng:
“Chào ông chủ,tôi tên là Ngọc Lam,xin người phân việc”_Cô cúi đầu chào
“Vậy thì cô cứ hỏi người ở đây,bọn họ sẽ phân việc cho”_Bảo Hoàng nói,anh cũng chẳng để ý mấy việc lặt vặt này,không phải chỉ là người làm thôi sao.
Ngọc Băng rời đi,đôi mắt vẫn nhìn Minh Minh,đau xót...
“Rinna,hôm nay anh có việc bận rồi,em ở nhà nhé,chỉ một lúc anh sẽ về ngay”_Bảo Hoàng nhẹ nhàng xoa đầu nó,sau đó thay quần áo ra khỏi nhà.
Anh vừa đi,Ngọc Băng lập tức đến gần Minh Minh,khẩn trương:“Chị Minh Minh,chị Minh Minh”
“Cô là ai?”_Nó hỏi,giọng nói không chút cảm xúc
“Chị không nhận ra em sao?Ngọc Băng đây mà”_Cô nói,đôi tay lay vai của nó
“Tôi không biết gì hết”_Nó nói,sau đó đứng dậy lên phòng
Ngọc Băng đứng đó,ánh mắt đau xót:“Em nhất định phải cứu chị,bằng mọi giá cũng phải cứu chị.”