Bịch bịch
Bịch bịch….
Cậu thực sự uất hận muốn chết cái gã phòng trên. Tại sao lúc ở thang máy lại không nói với gã: «về sau ở nhà phiền anh đi lại nhẹ nhàng một
chút, có được không?» Tại sao lúc ấy không ném vào mặt gã câu ấy cơ
chứ?
Cậu nhìn điện thoại, mẹ nó chứ, 12h đêm, cứ nghĩ về nhà ngủ thêm được
một giấc bổ cứu lại giấc ngủ chập chờn tối qua. Ai biết lại bị cái tên
bất lịch sự lầu trên phá quấy khiến cho ngủ không được!
Nhìn đồng hồ một lần nữa, rốt cuộc Hoàng Khải bò dậy, bật máy tính. Vừa log web đã thấy truyện mới của Lữ Đào.
“Hắn ta uống say quên trời quên đất, chủ quán đành phải gọi điện báo cho hàng xóm lầu trên của hắn tới đón. Hàng xóm vội vàng tới, vất vả dìu
được hắn về tới tầng trệt tòa nhà.
– Tôi phải về anh yêu tôi cơ!!! – hắn lè nhè nói
Hàng xóm nhíu mày: – Anh ta ở đâu? tôi đưa cậu đi.
Hắn đột nhiên nhào vào người hàng xóm: – Nhà anh yêu ở tầng trên nhà tôi”
Hoàng Khải cắn đầy miệng bánh kem, cmt phía dưới:
– Vẫn chưa ngủ?
– Buổi tối có chút cảm hứng bất ngờ.
– ừm…
– Bạn làm sao vẫn chưa ngủ?
– Vẫn cái tên khốn lầu trên phá phách!
– Ha Ha
– Cũng chính là người đụng phải tôi khi đang xem tạp chí đó….
– Không phải bạn cũng thích anh ta a?
– Bạn dựa vào đâu mà kết luận? – Hoàng Khải đột nhiên nhớ về
giấc mộng nọ… cậu bị anh ta đặt dưới thân… Mie kiêó! Nếu như mộng đó mà
là thật chẳng phải đúng như tiểu thuyết nọ của Lữ Đào sao?
– Nếu không để ý cần gì phải quan tâm nhiều vậy.
… Hay là thực… Hoàng Khải âu sầu suy nghĩ, phía tầng trên cũng bất ngờ
an tĩnh lại, có phần hơi buồn ngủ cho nên cậu chào Lữ Đào rồi chui vào
giường.