Cái Giá Của Sự Hạnh Phúc (Thầy Giáo Hắc Ám – Ngoại Truyện)

Chương 3: Chương 3




“Tracy, sao em không mau ăn đi, còn ngẩn ra nữa thì thức ăn nguội mất” - Jack huơ tay qua lại trước mặt Tracy gọi.

“À, vâng... em đang nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Liam”

“Anh bảo em ăn thức ăn của mình đi, nguội mất rồi” - Jack thở dài.

“Hôm nay mẹ cứ thế nào ấy nhỉ? Trông lạ thật đấy” - Cậu nhóc Liam cặm cụi ăn cũng không quên nói khoáy vào một câu.

“Đúng rồi, chú chưa hỏi con, người đàn ông lúc nãy nói chuyện với con ở công viên là ai thế?” - Jack tò mò hỏi, vừa dứt câu thì tâm trạng lửng lơ chín tầng mây của Tracy bỗng chốc như bị kéo lại, cô nhìn cậu nhóc Liam trân trân trông đợi câu trả lời.

Cậu nhóc không mấy hứng thú trả lời vì đang bận chiến đấu với chiếc pizza hải sản yêu thích của mình nhưng mà đột nhiên ý thức được hai cặp mắt trước mặt đang nhìn mình đăm đăm thì dừng lại, quệt tay ngang miệng gật gù: “Con đang ở công viên chơi đợi hai người tới đón thì nhìn thấy chú đẹp trai đó ngồi ở ghế đá cạnh đó, trông chú ấy hình như không được khoẻ, con chỉ có lòng tốt muốn đến bắt chuyện hỏi thăm một chút, vừa đúng lúc chú Jack đến đấy thôi”

Tracy thở dài, dường như là trút bỏ được thứ gì đó khúc mắc.

“Này Liam, chú trông người đó chẳng có gì nổi bật mà sao mở miệng ra là con lại gọi chú đẹp trai này, chú đẹp trai nọ vậy. Còn tưởng là hai người quen thân lắm” - Jack cười trêu.

Cậu nhóc lắc đầu: “Ít ra vẫn đẹp hơn chú”

“Con ...” - Jack nghẹn lời.

Tracy rút khăn giấy lau tay cho con trai rồi nghiêm mặt bảo: “Liam, sau này con đừng tuỳ tiện nói chuyện với người lạ nữa, được chứ? Mẹ đã dặn dò con bao nhiêu lần rồi?”

Jack đỡ lời: “Gượm đã, em đừng mắng Liam, người đó trông không giống kẻ xấu cho lắm với cả em cũng thấy rồi đó, lúc nãy rõ ràng là sức khoẻ anh ta có vấn đề”

Tracy hằn học: “Kẻ xấu sẽ viết lên mặt mình mấy chữ 'tôi là kẻ xấu' hay sao? Kẻ xấu thì nhất định mặt mày trông đáng sợ hay sao? Kẻ xấu thì sẽ  đến bắt chuyện, cho kẹo hay sao? Thời buổi này muốn lừa bắt một đứa nhóc nghịch như tên ranh này thì dễ như trở bàn tay đấy anh biết không? Anh đừng lúc nào cũng bênh vực cho nó như vậy”

“Mẹ đừng giận, sau này Liam không nói chuyện với người lạ tuỳ tiện nữa, con rất ngoan, con không muốn mẹ buồn” - Cậu nhóc rối rít nói, xong chợt nhớ ra gì đó lại lẩm bẩm một mình: “Cơ mà mẹ nó giống hệt chú đẹp trai vừa nãy ấy.”

Tracy vươn tay xoa đầu con trai, đôi mắt màu đen sâu thẳm đượm chút ưu phiền.

Jack cau mày suy nghĩ, thái độ có phần hơi khích của Tracy đây là lần đầu tiên anh trông thấy, hôm nay cô ấy chắc chắn có tâm sự gì đó, từ lúc đón Liam đến giờ cứ như người mất hồn.

...

Vẫn là mùa thu, vẫn là không khí trầm lắng dịu dàng ấy, lần đầu tiên gặp nhau của hai chúng ta chính là vào mùa thu mười lăm năm trước, khi ấy hai chúng ta chỉ vừa mới lên sáu, cậu là cô bé nhà bên nhút nhát rụt rè lúc nào cũng nấp sau lưng mẹ, cô nhóc váy hồng đáng yêu ấy cùng tớ lớn lên, cùng tớ trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp bên nhau, cùng gắn kết những kỉ niệm bằng những năm tháng thơ ngây trong sáng nhất của cuộc đời, làm sao để tớ phủ nhận tình cảm mà tớ dành cho cậu đây? Chắc chắn là không thể, cũng chẳng còn cơ hội nào để tình cảm ấy được cậu chấp nhận, bởi lẽ ... sau hôm nay, cậu sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp của một ai khác không phải tớ, An Di của tớ, cậu đã không còn là cô tiểu thư ương ngạnh mà tớ biết nữa rồi, cậu yêu một ai khác, nên duyên cùng ai khác, ở bên ai khác xây dựng hạnh phúc đến cuối đời. Tất cả những gì còn lại giữa chúng ta là quảng thanh xuân cùng nhau bước qua, tớ thật lòng chúc cậu hạnh phúc. Chúc cậu tân hôn vui vẻ, An Di!Ba năm nay, anh trốn tránh sự đời, một mình chuyển ra ngoài sống, anh biết việc anh đề nghị huỷ bỏ hôn ước đã khiến cho ba mẹ lo lắng nhiều, thế nhưng anh không cho phép mình vì vậy mà tiếp tục sai lầm. An Di không yêu anh, chuyện này không thể nào thay đổi được, hôn nhân thương nghiệp là một quyết định sai lầm nhưng dù sao đi nữa thì anh vẫn phải tiếp quản sản nghiệp này của gia đình. Anh biết, không có An Di thì cũng sẽ có Trần Di, Trương Di, Lâm Di, ... nhưng rồi liệu có ai có thể thay thế được vị trí của An Di trong lòng anh đây? 

Chuyến bay từ Ý đáp xuống sân bay London Heathrow vào chập tối, sau khi tham dự lễ cưới của An Di trở về thì tâm trạng Du Thăng cực kì không tốt, ba năm qua anh sống cũng không vui vẻ gì, sau lần thất lễ với An Di ở thành phố D năm đó anh đã không còn xứng đáng với cô ấy nữa rồi, trở về Anh, tự động huỷ bỏ hôn ước, một mình trốn trong phòng hết ngày này qua ngày khác tự dằn vặt bản thân. Anh chưa từng có ý định làm tổn thương An Di nhưng nhìn thấy người con gái mình yêu suốt mười mấy năm lại đem lòng yêu một người đàn ông xa lạ lớn hơn đến tám chín tuổi, lại còn từng là giáo viên của hai người, anh không đành lòng, cũng không thể chấp nhận được. Tình cảm bao nhiêu năm nay của anh bị An Di phớt lờ, anh chấp nhận âm thầm ở bên cạnh che chở chăm sóc cho cô ấy mười hai năm, lại không bằng một người đàn ông cô ấy mới gặp được hai năm, trong lúc nhất thời không kiểm soát được cơn giận ấy, anh đã có hành động vô lễ với An Di ... Cũng may, cũng may là trận đòn nhừ tử của thầy Ngôn đã thức tỉnh anh. Đúng vậy, anh sai rồi, cho nên người cần phải buông bỏ là anh.  

Còn hai tháng nữa anh sẽ tốt nghiệp, sau khi hay tin An Di kết hôn thì ba mẹ càng lúc càng đốc thúc việc tìm bạn gái cho anh, bề ngoài chính là như vậy nhưng hết lần này đến lần khác bữa ăn gia đình duy nhất vào cuối tuần đều bị họ biến thành tiệc xem mắt. Những vị tiểu thư cao sang quyền quý, mặt hoa da phấn, yểu điệu thục nữ ... Chỉ cần nhìn đến mặt họ anh lại chẳng còn hứng thú ăn uống, rõ ràng cái anh cần chính là sự yên tĩnh, anh muốn tập trung tâm tư vào sự nghiệp cho nên sau khi tiếp quản vị trí phó tổng của tập đoàn anh đã lấy lí do công việc để từ chối bữa cơm gia đình, dần dà anh cũng ít khi trở về dinh thự của Du gia.

Một mình anh sống ở Luân Đôn, một tuần bảy ngày thì có đến sáu ngày anh về vào lúc quá nửa đêm. Chủ nhật anh thường lái xe đi đây đi đó, cũng chẳng thèm ở nhà. Thi thoảng một chiều nào đó tan làm về sớm anh cũng chẳng đá động đến việc dùng bữa. Ngôi biệt thự rộng lớn nằm giữa trung tâm thủ đô phồn hoa nhộn nhịp nhưng lại chứa đựng một sự cô đơn tĩnh mịch vô hình nào đó. Người giúp việc mà mẹ anh thuê về để chăm sóc anh dường như ngoài việc dọn dẹp nhà và mỗi ngày mở cửa hai lần thì chẳng làm việc gì khác cả. Anh là con lai, lại lớn lên ở Anh thế nhưng bởi có lẽ chịu ảnh hưởng nhiều hơn từ mẹ cho nên anh có xu hướng sống tình cảm và lối sống thiên về người phương Đông nhiều hơn, hoặc có thể nói là từ bé đã thân thiết với gia đình An Di cho nên sở thích cá nhân và tính cách của anh đã ảnh hưởng rất nhiều. Anh thích đồ ăn phương Đông, mẹ anh bảo rằng người giúp việc Châu Á này là một bà thím nấu ăn rất ngon, thế nhưng từ khi dọn ra riêng anh lại bắt đầu chán ghét việc ăn cơm một mình cho nên cũng không thiết về nhà mà dùng bữa bên ngoài luôn.  Đêm nay thời tiết rất ấm áp, ngồi trong quán bar Du Thăng lại bất giác nhớ đến hình ảnh An Di trong bộ váy cưới ban sáng, có thể trong cuộc đời anh từ trước đến nay chưa từng gặp qua người con gái nào đẹp như vậy, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt rạng rỡ ấy khiến lòng anh chua xót vô cùng, người con gái mà anh dùng tất cả năm tháng thanh xuân của mình yêu thương ngày hôm nay đã chính thức trở thành cô dâu xinh đẹp của người khác, anh mong cô ấy hạnh phúc. Còn anh thì sao? những ngày tháng sau này liệu anh còn có dũng khí tin vào tình yêu nữa không, liệu anh còn có thể đem tất cả lòng mình đi yêu một ai khác như cách mà anh đã từng yêu An Di hay không? Anh không biết, anh cũng không muốn thử nữa. 

Tiếng nhạc xập xình, đủ loại âm thanh tạp nham quấy rối tâm trí anh, vị rượu đắng chát tắt nghẹn nơi cổ họng. Tất cả cảnh vật lập loè trong ánh đèn trước mắt như bị một màn sương mờ ảo che phủ. Anh không thích uống rượu cũng ít khi uống rượu cho nên tửu lượng không mấy tốt, có lẽ anh đã quá chén, anh say rồi. Việc cuối cùng anh có thể làm chính là nói với tài xế taxi địa chỉ nhà của mình. 

Rồi cũng chẳng biết anh vào nhà bằng cách nào, trèo lên giường bằng cách nào. Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã thấy đầu đau như búa bổ, muốn ngồi dậy đi rửa mặt lại chẳng nhấc nổi người lên. Hai mắt thì nặng trĩu díp lại, miệng thì khô khốc đắng chát vô cùng khó chịu. Có trời mới biết anh ghét cái cảm giác này như thế nào.

Bỗng nhiên có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má anh, giật mình mở toang mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn anh chằm chằm với vẻ ngạc nhiên pha lẫn hiếu kì.

“Đây ... đây là đâu?” - Du Thăng thất thần nhìn ngó xung quanh liền nhận ra đây chính là phòng mình ... Nhưng mà cô nhóc la hoắc trước mặt là thế nào?

“Chú tỉnh rồi ạ?” - Cô nhóc không hề có vẻ sợ sệt mà hỏi anh.

“Cô bé ... sao lại ở đây?” - Du Thăng ngập ngừng hỏi.

“Ôi cháu quên mất, người giúp việc của chú là thím của cháu đấy” - Nói đoạn cô bé rũ mắt buồn bã tiếp lời: “Cháu đến thăm thím, cháu không cố ý vào nhà chú khi chưa được cho phép đâu, trước đây cháu chỉ đứng ở trước cửa thôi nhưng  tối qua chú bị say, thím lại đang bệnh không chăm chú được cho nên cháu mới giúp, chú tỉnh rồi cháu đi ngay đây ạ”

“Này, này khoan đã. Thím ấy sao rồi, có cần đi bệnh viện không?” - Du Thăng hỏi.

“Không đâu ạ, chắc là bệnh gan của thím ấy tái phát, uống thuốc sẽ hết ngay thôi ạ, cháu xin phép về” - Cô bé vội vội vàng vàng muốn đi ngay.

Du Thăng nhìn thấy thái độ tránh né của cô bé thì có chút ngờ vực: “Này, tôi đã cho em đi chưa cô nhóc kia, em đứng lại đó ngay cho tôi”

Bị Du Thăng kéo thì cô bé khựng lại: “Ơ ... nhưng ...” 

“Em không phải là trộm đấy chứ?” - Du Thăng bán tín bán nghi hỏi.

Cô nhóc vội xua tay: “Không ạ, cháu không phải”

“Thế thì vội gì, nếu thím của em đã bệnh vậy thì ở lại đây chăm sóc đi” - Giọng nói của Du Thăng ồm ồm do chưa tỉnh hẳn.”Nhưng mà ...” - Cô bé có chút rối.

“Nhưng nhưng cái gì? Không lẽ em bắt ông chủ chăm ốm cho người làm sao?” - Du Thăng gắt.

“Nhưng cháu còn phải đi làm mà” - cô bé cố giải thích.

“Đi làm?” - Du Thăng ngạc nhiên.

“Vâng ạ, đi làm?” - Cô bé đáp.

“Năm nay em bao nhiêu tuổi?” - Du Thăng nhìn cô bé từ trên xuống dưới một lượt. Tóc đen dài ngang vai, chiều cao miễn cưỡng có lẽ hơn thắt lưng của anh một chút, khuôn mặt trái xoan gầy gộc non choẹt, da vẻ cũng thiếu sức sống vô cùng, đoán chừng còn bị suy dinh dưỡng, cùng lắm thì chỉ mười tuổi là cùng, nhóc con này lại dám mạnh miệng bảo là mình còn bận đi làm, tưởng anh là con nít ba tuổi hay sao?

“Cháu chín tuổi ạ” - Cô bé đáp.

“Chín tuổi, lúc bằng em bây giờ tôi chỉ mới học tiểu học thôi đấy” - Du Thăng cười khẩy.

Cô bé cuối gầm mặt trông có vẻ ấm ức lắm: “Đúng thế, người sinh ra đã ngậm thìa vàng như chú thì làm sao có thể đem so sánh với hạng người nghèo hèn như cháu được, cháu không phải con nhà giàu, thậm chí cháu còn chẳng biết ba mẹ mình là ai, mới năm sáu tuổi đã phải theo chân thím đi làm rửa bát cho nhà hàng, chạy bàn cho tiệm ăn, cháu không được đi học, lại còn phải làm việc cật lực mới có cái ăn, cho nên như chú thấy đấy, bây giờ cháu phải đi làm, cháu đi được rồi chứ?”

Du Thăng bị câu nói của cô bé dội cho một gáo nước lạnh tỉnh hẳn ra, nhận thấy mình vừa rồi hình như đã quá lời cho nên áy náy ngước nhìn cô bé như con nhím đang gồng mình giận dữ đứng ở cửa phòng.

“Này nhóc” - Anh gọi.

Cô bé đưa mắt nhìn anh, chẳng thèm đáp.

“Được rồi, tôi xin lỗi. Tiền lương chỗ em làm là bao nhiêu tôi trả gấp đôi, em ở lại chăm sóc cho thím mình đi.” - Du Thăng mệt mỏi thả mình xuống giường.

Cô bé hai mắt sáng rực sán lại gần, dường như bao nhiêu ấm ức vừa nãy đều bị câu nói của ông chú trước mặt này xua tan hết: “Chú nói thật chứ?”

“Gấp ba, giờ thì tôi cần yên tĩnh” - Du Thăng kéo chăn trùm kín đầu.

“Chú không lừa cháu chứ?” - Cô bé nhất mực muốn hỏi chắc.

“Gấp bốn, em có thể ra ngoài rồi” - Du Thăng gằn giọng.

Cô bé xụ mặt: “Cháu cũng từng bị người ta lừa không công như thế đấy”

Du Thăng ngồi bật dậy vò đầu mấy cái, vẻ mặt hết sức không hài lòng: “Trẻ ranh, ra ngoài, rẽ trái, xuống hết cầu thang, rẽ phải, vào bếp, rót cốc nước, quay lại đây. Tiền mặt có ngay lập tức, gấp năm. Vừa lòng em rồi chứ?”

Cô bé cười hí hửng: “Được ạ, đúng là người giàu có khác, cháu đi ngay đây”

Lúc mang ly nước quay lại thì người nằm trên giường đã đi đâu mất rồi, hình như trong phòng tắm bên cạnh có tiếng nước chảy, có lẽ là đi tắm rồi, cô bé đặt cốc nước trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài. Nhẹ nhàng bước xuống căn phòng nhỏ cạnh gian bếp rộng lớn xa hoa của căn biệt thự nơi thím của mình đang nghỉ ngơi, nhìn người thím vẻ mặt nhợt nhạt đang nhắm mắt nằm đó trong lòng cô nhóc mới chín tuổi đầu lại dâng lên chút phiền muộn, hai hàng lông mày mảnh dẻ chau lại vào nhau, có lẽ cuộc sống mưu sinh vất vả từ tấm bé đã khiến cho cô nhóc đáng ra phải được sống ấm no hạnh phúc, được đến trường như bao bạn bè đồng trang lứa lại trở nên rất hiểu chuyện thậm chí còn cả nghĩ giống như một bà cụ non vậy. Cô không biết ung thư gan là bệnh gì, nhưng nhìn vẻ mặt cố nhịn đau của thím trong mấy tháng trở lại đây cô chắc chắn một điều rằng đây không phải là một căn bệnh nhẹ như lời thím nói, nhưng mà với khả năng kinh tế của hai người họ thì làm sao có thể chạy chữa cho thím đây? Huống hồ họ chẳng hề phải họ vốn hàng thân thích nhưng thím lại tốt bụng cưu mang đứa trẻ bị vứt bên đường như cô suốt bao năm nay, cô vô cùng muốn giúp nhưng lại không có bất cứ cách nào ...

Rón rén đóng cửa phòng lại đi ra ngoài, ngang qua gian bếp chợt nhìn thấy bóng lưng của ông chú vừa nãy thấp thoáng trong đó, bỗng dưng trong đầu cô nhóc chợt nghĩ ra gì đó ... Người này, nhà giàu như vậy, lại có lòng tốt muốn mình ở lại chăm sóc cho thím, nếu mình nhờ chú ấy giúp đỡ liệu có được không nhỉ?

“Lấp ló ở đó làm gì? Nếu em còn thập thà thập thò như vậy thì tôi không muốn nghĩ em là trộm cũng không được” - Du Thăng ở trong bếp nói vọng ra.

“Ơ, cháu đã bảo chú rằng cháu không phải trộm cơ mà” - Cô bé phủ nhận. Rẽ bước vào bếp, nhìn thấy ông chú này đang loay hoay trước tủ lạnh tìm kiếm gì đó, cô bé nhanh nhạy lên tiếng hỏi: “Chú này, có phải chú đói rồi không?”

“Tôi là con người, ngủ cả đêm dậy tất nhiên biết đói rồi” - Du Thăng đáp, tay vẫn lăm lăm gói đồ đóng hộp trên tay.

“Ăn nhiều đồ đóng hộp không tốt cho sức khoẻ đâu” - Cô nhóc nói.

“Này, tôi bảo em ở lại chăm sóc cho thím chứ không nhờ em làm người trông trẻ, tốt cho sức khoẻ hay không tôi tự khắc biết” - Du Thăng cảm thấy căn nhà yên tĩnh của mình bỗng chốc có thêm cái miệng nhỏ cứ huyên thuyên mãi thì bắt đầu khó chịu.

“À ... vâng. Này chú, cái đó không phải mở ra như vậy? Ở góc trái có nếp gấp, xé bao bì theo nếp đó mới đúng” - Cô nhóc nhìn thấy Du Thăng sắp xé toạt cả hộp giấy ra thì tốt bụng có ý nhắc nhở.

Du Thăng dừng tay lại, hai đầu mày nhíu chặt đến mức tưởng chừng như có thể kẹp chết con ruồi, anh ném luôn gói đồ hộp trên tay vào thùng rác rồi quay lại nhìn cô nhóc lắm chuyện đằng sau: “Tốt nhất là em im miệng làm tốt việc chăm sóc cho thím mình nếu không thì xéo ngay cho tôi, tiền để ở trên bàn, giờ thì đừng đi lung tung trong nhà của tôi, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi”

Tâm trạng đang không tốt, cơn váng đầu còn chưa hết lại cộng thêm cô nhóc lôi thôi này khiến cho Du Thăng như muốn bùng nổ vậy, anh vác cái mặt hầm hầm của mình đi thẳng ra phòng khách bật ti vi lên xem.

Cô nhóc thì chẳng biết mình đã làm gì sai khiến cho ông chú khó tính kia nổi giận, dù sao cô cũng bị chủ việc mắng nhiều rồi nên mặt cũng dày ra không ít. Nghĩ rằng người kia giận có lẽ là do đói bụng cũng nên, dù sao cũng không có gì làm cho nên cô lớn tiếng hỏi vọng ra bên ngoài: “Cháu mượn bếp một chút được chứ ạ?”

Du Thăng quát lên: “Miễn đừng đốt nhà tôi là được rồi” - Anh sắp bị cái giọng lanh lảnh kia bức cho sắp thổ huyết đến nơi.

-----

*3500 chữ, phần hai lên sàn !!! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.