CHƯƠNG 2
Tần Tuấn bốn năm trước vẫn là cùng y bên nhau, đó là cái chân chính quân tử ôn hoà hiền hậu, chính trực thiện lương, cực có tu dưỡng, “lòng dạ biển nạp trăm sông” Tần Tuấn cảm thấy chính là dùng để hình dung y như thế.
Bốn năm trước, bọn họ bên nhau cũng có khoảng sáu năm, Tần Tuấn không nghĩ tới, cuối cùng là hắn lựa chọn rời khỏi y, hắn đã từng vẫn nghĩ rằng, hắn sẽ cùng y có thể đi cả đời, trở thành một đoạn đồng chí giai thoại làm cho hậu nhân mục trừng khẩu ngốc, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn là tan.
Ban đầu đó, là Tần Tuấn coi trọng Từ Đằng Đào trước, cũng là hắn câu dẫn y trước, Từ Đằng Đào là người khiêm tốn, đối mặt Tần Tuấn quấy rầy bách chiết bất nạo* thì đã dùng phương thức không thương tổn tự tôn hắn mà nhẫn nại cự tuyệt, nhưng cuối cùng bởi Tần Tuấn đồng học liều mạng quấn quýt đành thỏa hiệp cáo chung, vào ngày Tần Tuấn tốt nghiệp đại học, bọn họ cuối cùng ở chung.
Cùng Từ Đằng Đào ở chung tuyệt đối là một việc du khoái, y cực kỳ lý trí đồng thời cũng thiện giải nhân ý, ngay cả làm tình đều có thể làm cho nằm ở phía dưới là Tần Tuấn nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, bọn họ lần đầu tiên thế nào cũng không từng làm cho Tần Tuấn bị đau.
Chỉ là… Chỉ là… Sau đó, Tần Tuấn không nghĩ tới, chính là nam nhân mỹ hảo ôn hòa như vậy, bởi vì tính cách như vậy làm cho hắn yêu y, lại bởi vì tính cách như vậy làm cho hắn rời khỏi y.
===
* Bách chiết bất nạo: trăm lần bẻ cũng không cong – ý bảo từ chối bao lần cũng không nản lòng.