Mạnh Dịch, tôi không biết phải nói sao cho phải.
Tôi hỏi: “Có thể không nói được không?”
Lối nói chậm rãi của tôi không làm không khí căng thẳng này giãn ra, sắc mặt Mạnh Dịch thật sự không tốt.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
……..
Tôi bắt đầu buồn bực bởi cái nhìn ấy. Mạnh Dịch có muốn truy cứu không đây, đàn ông thì nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Có nhất thiết phải thế này không, đẩy cả hai phải vào cảnh khó xử: “Chẳng phải tôi đã nói khi tối qua trở về sao? Không cần giả thần giả quỷ. Tin tưởng tôi.”
Mạch Dịch không nói, tiếp tục nhìn tôi.
Tôi cũng không một muốn nói tiếp, thưởng thức trái quýt trên đĩa, hương vị không tồi.
Mạnh Dịch cầm khay trái cây.
Giọng cậu run rẩy: “Anh nói em không tin.”
Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không tin.
Tay tôi còn cầm trên tay miếng quýt chưa kịp ăn, thì nghe cậu nói tiếp: “Anh đừng lừa em.”
Trái tim tôi theo cậu cũng run rẩy: “Em biết những gì rồi?”
“Không nhiều….Nhưng em không muốn tin.” Cậu nói.