Cái Gọi Là Vỏ Quýt Dầy Gặp Móng Tay Cùn

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Tần Hiên nhìn xiên mứt quả trước mắt mà khóe miệng run rẩy, nghĩ rằng: Hôm nay trời thật muốn giết ta?

Tô Bạch không chú ý tới khuôn mặt âm trầm của hắn – hoặc giả là không nhìn – kiên quyết nhét mứt quả vào tay đối phương, còn cười tủm tỉm nói :

« ăn đi, ăn đi này, đừng ngại. Không phải trẻ con đều thích món này sao ? »

Tần Hiên nghĩ : Kiếp trước tu đạo nhố nhăng thế nào để giờ gặp phải tên này ?

Chuyện là cách đây mấy ngày Tần Hiên được Tô Bạch vớt lên, vốn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng thân thể khỏe mạnh lại là có thể vỗ mông bỏ đi, ai ngờ cái tên Tô Bạch ấy cứ sống chết không cho hắn đi một mình.

 

« Ngươi là một tiểu hải tử lại nghênh ngang đi trên đường không khéo bị người ta lừa mất ? Nếu thế ta sẽ là thấy chết mà không cứu, lương tâm sẽ bất an, thôi, để ta đưa ngươi trở về »

Khi Tô Bạch nói lời này vẻ mặt chính khí hiên ngang lẫm liệt, giống như Tần Hiên không để y dẫn đi thì y sẽ tội ác tày trời vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Hiên lại gật đầu.

Vì cái gật đầu này mà giờ Tần Hiên rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, ngoài xấu hổ còn có lửa giận bùng bùng.

Tần Hiên nghĩ : Nếu lỡ có người dám lừa gạt thì khẳng định mục tiêu sẽ là cái tên ngu ngốc Tô Bạch này ! Y chính là đại biểu xuất sắc của trường phái : Bị người bán còn thay người kiếm tiền. Thật đúng là Tần Hiên hôm nay được đại khai nhãn giới, từ trước đến giờ người bên cạnh hắn toàn lũ hồ ly giảo hoạt, bây giờ mới được tận mắt gặp gỡ một kẻ ngu ngốc chân chính, hàng thật giá thật.

Thì rõ, nói là bắt đầu hành trình đã vài ngày nhưng người nào có mắt đều rõ bọn họ chỉ xoay quanh một chỗ, hình như với Tô Bạch khái niệm phương hướng là con số 0. Tần Hiên bực bội nhịn không nổi cố ý đưa y tới một cửa hàng điểm tâm tới ba lượt, nhẹ nhàng nhắc nhở y rằng hình như ông chủ ở đây nhìn quen quen.

Tô Bạch nhìn nửa ngày, nói : « Quả thật, vừa nhìn đã biết không phải là gian thương »

Tần Hiên thiếu chút nữa hộc máu, mà tiếp theo, khi Tô Bạch hớn hở đi mua cho hắn xâu mứt quả thì đến hơi sức để phun máu hắn cũng không còn.

Dù sao, tạm thời hắn cũng chưa thể về nhà ngay được cho nên việc phí thời gian cùng tên khờ này loanh quanh ở một chỗ cũng không quá căng thẳng, đành tạm chấp nhận – Tần Hiên vừa tự an ủi vừa buồn bực cắn mứt quả, không biết nên khóc hay nên cười.

Cổ nhân từng tổng kết, nếu một ngày có hai việc đen đủi xảy ra thì tất yếu sẽ dẫn theo việc thứ ba, thứ tư… cái gọi là Họa vô đơn chí còn là quá nhẹ.

Chạng vạng về chiều, trong căn phòng trọ thắp đèn mờ mờ, Tô Bạch nghiêm túc nói :

« Tiểu Hiên, ta nhận ngươi làm nghĩa tử được không ? »

Tần Hiên một miệng nước trà phun sạch lên mặt Tô Bạch.

Tô Bạch lau mặt : « Ngươi thật vui mừng phải không ? »

Tần Hiên thầm mắng : Ngươi… mẹ nó… mắt đui sao ? Ngươi thấy lão tử vui mừng lúc nào ? Lão tử đây là đang khiếp sợ, khiếp sợ hiểu chưa ? Thu làm nghĩa tử, từ nay về sau lão tử còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ ?

Thấy Tần Hiên lắc đầu nguây nguẩy, Tô Bạch hỏi :

« Sao lại không ? Ta đối với ngươi không tốt sao ? Không phải ngươi từng nói phụ mẫu đều đã mất sao ? »

Một người đầy miệng sao sao – người còn lại sao bay đầy đầu.

Tần Hiên nghĩ : đúng là phụ mẫu ta đã mất nhưng chẳng tới phiên cái tên hài tử choai choai nhà ngươi đảm đương nhiệm vụ ! – Nhưng vẫn vội vàng giả một bộ dạng hiền lành nói :

« Phụ mẫu ta đã mất nhưng ta còn một ca ca lớn tuổi hơn ta rất nhiều, lần này là ta đang đi tìm ca ca. Nếu ta nhận ngươi làm nghĩa phụ, gặp ca ca rồi… sợ rằng khó xử ? »

Tô Bạch giật mình : « Thì ra là vậy, ta nghĩ ngươi không có ai chiếu cố. Thật tốt ngươi còn có một vị ca ca, thật tốt »

Nói rồi hướng về hắn cười cười, Tần Hiên nhịp tim chợt loạn.

Khi ngủ Tần Hiên sống chết không chịu cùng giường, Tô Bạch chẳng thèm phí hơi nói nửa lời, vươn tay ôm lấy, soạt soạt hai tiếng tháo sạch ngoại bào của hắn, nhét vào trong chăn. Mặt Tần Hiên lúc này đỏ tựa mông khỉ, trong lòng hận ý ngập tràn. Chờ đấy, chờ nội lực trở về ta nhất định đem quần áo nhà ngươi lột sạch, một mảnh cũng không lưu.

Cứ như thế, Tô Bạch tiếp tục ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Tần Hiên tiếp tục nhẫn nại nhịn phun máu, cứ lững thững như thế trôi qua mười tám ngày. Nói cách khác, chỉ còn hai ngày nữa là Tần Hiên có thể vỗ mông bỏ của chạy lấy người rồi.

Chỉ còn một đêm đếm ngược nữa, ai ngờ có chuyện :  lần đầu tiên Tô Bạch bỏ mặc Tần Hiên ở lại nhà trọ một mình, bỏ đi đâu không rõ.

Tần Hiên nằm trên giường trừng trừng mắt nhìn lên không trung, tưởng tượng khuôn mặt ngu ngốc của Tô Bạch bay lơ lửng trên đỉnh màn : Tốt. Lén bỏ mặc ta một mình nằm đây, bỏ đi chơi, chờ nhà ngươi vác xác về nhất định lão tử sẽ cho tiểu tử ngốc nhà ngươi đẹp mặt… hừ hừ.

Chẳng hiểu Tần Hiên có ý thức được chăng, bây giờ hắn rất chi là giống… Oán Phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.