CHƯƠNG 7 CÁI GỌI LÀ LIÊN HOÀN KIẾP NẠN.
Bên ngoài biệt viện Tần Hiên Dật luôn bố trí nhiều loại trận thế. Thứ nhất dùng bảo hộ an toàn giáo chủ, thứ hai là bảo hộ các mật thư, bảo thư, bảo khố của giáo phái. Thế trận này gọi liên hoàn trận pháp, là trận pháp trong trận pháp. Bởi thế cho dù là kẻ tinh thông ngũ hành, tinh tường bát quái thì nội trong một canh giờ cũng không thể phá vỡ được.
Tỷ như nói về phần Hải Vị, khi xưa thấy thế trận này cũng nghĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh, đáng tiếc, hắn đau khổ suy tư mất vài canh giờ cũng không phá được. Tối hậu hắn phải thừa nhận : Thuật nghiệp hữu chuyên công*
Trong nhóm mấy người này, bản lĩnh bài binh bố trận của Hải Vị chỉ cũng xếp hàng đệ nhị, những người còn lại thấy hắn không phá được thì bản thân chắc chắn càng không xong, không cần suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi hỏi đệ nhất cách đi qua an toàn.
Mà đệ nhất chẳng ai khác ngoài Nguyệt Huy, hay như Tô Bạch vẫn gọi : ước Hội.
Nguyệt Huy tuy chẳng phải kẻ tiểu nhân nhỏ nhen nhưng lòng dạ cũng không phải quân tử, tuyệt đối phóng khoáng. Vốn trước nay dương dương tự đắc về cái tên đặc biệt ý nhị của mình, thế nào lại bị một kẻ ba ngơ ngang nhiên sửa thành… một thứ phẩm vị tầm thường đến như thế. Nỗi hận này nào dễ nuốt trôi một sớm một chiều.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh, cơ hội dễ dàng thế này bỏ qua được sao ?
Đích xác, làm sao mà bỏ được.
Tô Bạch nổi danh có trí nhớ kém, trước giờ y bị chịu trận không ít. Mỗi lần vượt qua trận pháp đều phải dùng thời gian suy tính rất lâu để nhớ lại, có khi còn bị hãm trong đó thẳng tới khi Tần Hiên Dật đi tìm rồi dẫn y ra ngoài, số lần tự y mò được đường đi ra đi vào ít đến đáng thương cảm.
Bởi vậy, Nguyệt Huy chỉ cần di động nho nhỏ một chỗ, lập tức cát bay đá chạy ào ào vào kẻ không may mắn đi sai đường. Mà cũng đừng xem thường lực va chạm của viên đá nho nhỏ đó nhé, nện lên người không xanh thì cũng tím, lực đạo vừa đủ cho đau ngày nhức đêm.
Nguyệt Huy lén đứng ở một góc nhìn, tính toán thời gian Tần Hiên Dật trở về liền đem mấy viên đá đặt lại vào nơi cũ rồi chạy mất – hắn không nghĩ để giáo chủ chém chết. Dù sao võ công Tần Hiên Dật so với hắn cao hơn vài bậc, tuy rằng trình độ bài binh bố trận của Nguyệt Huy hơn Tần Hiên Dật nhưng mà Tần Hiên sẽ cho hắn thời gian đứng ngồi bày trận pháp hay sao? Báo thù không được quên bảo mệnh, trên đời này sinh mệnh mới là tối trọng yếu a.
Tần Hiên Dật mỗi lần nhìn thấy những vết bầm trên người Tô Bạch, dẫu xót đứng xót ngồi cũng chỉ nghĩ do bộ não ngẩn ngơ của y khiến y bị thương thôi – vì cái trình độ ngu ngốc của Tô Bạch hắn chứng kiến nhiều lắm lắm – thành ra cũng không có biện pháp xử lý nào.
ấy nhưng mà xót xa vẫn cứ là xót xa, lại cũng lo Tô Bạch vì thế mà sinh bệnh nên phân phó Doanh Tụ nấu thật nhiều canh thuốc tẩm bổ cho y dùng. Cuối cùng lại tạo thành cơ hội cho Tô Bạch tiếp tục gánh nạn.
Doanh Tụ mỗi ngày đều khanh khách khanh khách cười bưng hết tổ yến tới nhân sâm lả lướt đi tới. Mỗi ngày đều tủm tỉm cười nhìn Tô Bạch uống bằng hết sau đó bưng chén không bước ra ngoài, vừa qua cửa nụ cười ngọt ngào lập tức biến thành cười gian xảo (nguyên tác là cười nhe răng nanh =)) ).
Vì vậy, Tô Bạch bắt đầu tiêu chảy lẫn nổi mẩn đầy mình. Tần Hiên Dật thấy y như thế liền biết ngay do Doanh Tụ giở trò quỷ, lập tức canh bổ cũng không cho phép nàng ta động tay động chân, nhanh chóng đi tìm thuốc bổ điều dưỡng cho Tô Bạch… nhiều, rất nhiều dược hoàn bổ dưỡng nha.
*术业有专攻 –thuật nghiệp hữu chuyên công – câu này xuất phát từ luận về đạo học, thầy trò của Hàn Dũ “是故弟子不必不如师,师不必贤於弟子。闻道有先后,术业有专攻,如是而已。” – Học trò không nhất định kém hơn thầy, mà thầy không nhất định giỏi hơn học trò, hiểu đạo lý có trước có sau, kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu, bất quá như vậy mà thôi. – Xuất phát của nó là như thế, tuy nhiên đặt trong tình huống này, tớ nghĩ nó có ý nghĩa làm gì cũng phải có chuyên sâu, mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực (phew – hy vọng không phải chém bừa).